Chương 143 – Thanh mai trúc mã của Ngô Bách Tuế
Ngô Bách Tuế nói không một chút nể nang, giọng nói vang vọng chạm đến tận trời, văng vẳng trong không trung hồi lâu.
Nếu là câu nói khó nghe như vậy, đổi lại là người khác nói dễ rước họa vào thân, mà cũng chẳng ai dám nói vậy với gia chủ nhà họ Ngô – Ngô Thiên, chỉ có Ngô Bách Tuế nói không chút kiêng kị, không chút sợ hãi.
Những người ngoài cổng đều ngây ngốc.
Ngô Bằng Trình nghẹn họng đứng nhìn trân trối, mặt đầy khiếp sợ. Hắn ta trợn trọn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngô Bách Tuế, biểu cảm không tin nổi.
Phải mất một lúc lâu, Ngô Bằng Trình mới hoàn hồn, lắp bắp nói: “Tam, Tam thiếu gia? Cậu vẫn còn sống sao?”
Ngô Bằng Trình là chỉ huy phó đội hộ vệ của nhà họ Ngô, cũng là con cháu trong nhà, đương nhiên hắn ta biết Ngô Bách Tuế. Có thể nói, Ngô Bách Tuế là thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Ngô từ trước đến nay, cũng là nhân tài được nhà họ Ngô coi trọng bậc nhất, là một kho báu sống. Từ nhỏ, anh đã là đứa con đáng tự hào của gia đình, ai ai cũng yêu mến và ủng hộ. Vừa mới thành niên đã trở thành người thừa kế của nhà họ Ngô, địa vị trong nhà họ Ngô có thể nói là độc nhất vô nhị. Nhà họ Ngô từ trên xuống dưới có ai mà không biết Ngô Bách Tuế?
Nhưng mà không ai ngờ rằng, ba năm trước, Ngô Bách Tuế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, một cái chết thật kì lạ, cũng vì thế, nhà họ Ngô bị xáo trộn. Nhưng bất chấp những thay đổi trong nhà họ Ngô, những truyền thuyết Ngô Bách Tuế để lại không bao giờ thay đổi. Người nhà họ Ngô đều biết vị trí quan trọng mà nhân vật thiên tài tuyệt thế này từng chiếm giữ. Ngô Bằng Trình hiểu rõ, nếu năm ấy Ngô Bách Tuế không chết thì vị trí gia chủ nhà họ Ngô không đến lượt Ngô Thiên đảm đương. Hắn ta vẫn luôn cho rằng Ngô Bách Tuế đã chết, nhưng mà bây giờ Tam thiếu gia vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình, điều này khiến Ngô Bằng Trình không có cách nào chấp nhận.
Ngô Bách Tuế không thèm quan tâm đến câu hỏi của Ngô Bằng Trình, anh lớn tiếng nhắc lại: “Mau gọi Ngô Thiên ra gặp tôi!”
Tất nhiên bây giờ Ngô Bằng Trình không dám bắt bẻ việc Ngô Bách Tuế gọi thẳng cả họ lẫn tên Ngô Thiên, thậm chí từ tận đáy lòng hắn ta rất kính nể Ngô Bách Tuế. Chỉ là, dù nói thế nào thì bây giờ gia chủ của nhà họ Ngô cũng là Ngô Thiên, bây giờ người nhà họ Ngô đều tôn kính Ngô Thiên, cho nên Ngô Bằng Trình nào dám để cho Ngô Bách Tuế tùy ý xông vào nhà họ Ngô. Hắn ta trầm ngâm một hồi rồi khó xử nói với Ngô Bách Tuế: “Tam thiếu gia, gia chủ thật sự là đang bế quan!”
Ngô Bách Tuế nghe thấy thế, ánh mắt anh bỗng lạnh như băng, anh nhìn chằm chằm Ngô Bằng Trình rồi gằn từng chữ một: “Xem ra anh muốn tôi động thủ?”
Lúc nói chuyện, trên người Ngô Bách Tuế tỏa ra một sự giận dữ mơ hồ, hơi thở rất đáng sợ, giống như đám mây đen hoành hành trên bầu trời trước cơn bão tố, mang một sự áp bức vô hình, khiến người khác cảm thấy khó thở.
Ngô Bằng Trình chỉ là một Tông sư, làm sao cản nổi bước chân của Đại tông sư chứ. Mấu chốt chính là thân phận của Ngô Bách Tuế không đơn giản. Anh từng là người thừa kế chính thống nhất của nhà họ Ngô, cũng là anh em ruột của chủ nhân nhà họ Ngô hiện tại – Ngô Thiên. Ngô Bằng Trình không dám ra tay với Ngô Bách Tuế.
Rối rắm hồi lâu, Ngô Bằng Trình mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói với Ngô Bách Tuế: “Tam thiếu gia, cậu đợi chút, tôi đi thông báo.”
Nói xong, Ngô Bằng Trình xoay người đi vào trong trang viên.
Hơn mười phút sau, một nhóm người từ trong trang viên hùng hổ đi ra.
Nhóm người này mạnh hơn nhiều so với nhóm do Ngô Bằng Trình dẫn theo trước đó, trên người họ toát ra khí thế mạnh mẽ, mỗi người đều sở hữu sức mạnh phi thường, trong đó có cả chỉ huy trưởng hộ vệ chính tông của nhà họ Ngô – Từ Dương.
Nhưng mà, dẫn đầu nhóm người này lại không phải Từ Dương, mà là một cô gái, tên Diệp Hồng Trúc.
Diệp Hồng Trúc khoảng hai bốn hai lăm tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp tao nhã, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tóc ngắn ngang vai, trang điểm cầu kỳ kỹ lưỡng. Cô ta mặc một bộ vest nữ hai màu đen trắng, chân mang giày cao gót, dáng vẻ hiên ngang, tinh tế thể hiện ra khí chất cao quý đặc biệt mà chỉ riêng hào tộc mới có.
Vừa đến nơi, Diệp Hồng Trúc nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế, cẩn thận đánh giá anh, sau đó khóe môi cong lên lộ ra ý cười sâu xa: “Ngô Bách Tuế, là anh thật, đã lâu không gặp.”
Giọng nói của Diệp Hồng Trúc thân tình, giống như đang hỏi thăm một người bạn cũ lâu năm không gặp.
Thực tế, Diệp Hồng Trúc và Ngô Bách Tuế từ nhỏ lớn lên bên nhau, hai người là thanh mai trúc mã.
Diệp Hồng Trúc là người nhà họ Diệp, một gia tộc lớn giàu có ở Yến Kinh. Nhà họ Diệp và nhà họ Ngô kết giao lâu đời, quan hệ thân thiết. Từ nhỏ Diệp Hồng Trúc đã thích đến nhà họ Ngô chơi, cô ta rất thích chơi chung với Ngô Bách Tuế, nhiều năm trước, cô ta luôn là cái đuôi trung thành của Ngô Bách Tuế, ước mơ của cô ta chính là được gả cho Ngô Bách Tuế, trở thành đệ nhất phu nhân nhà họ Ngô.
Nhưng kể từ khi Ngô Bách Tuế tự nhốt mình trong phòng sắt, Diệp Hồng Trúc không được gặp anh nữa. Lúc đó nhà họ Diệp đề nghị cho Diệp Hồng Trúc và Ngô Bách Tuế kết hôn, thúc đẩy mối quan hệ giữa hai nhà. Ngô Bách Tuế đã không chút do dự từ chối hôn sự này. Bị đả kích mạnh mẽ, Diệp Hồng Trúc từ đó ôm lòng hận Ngô Bách Tuế.
Lúc này, nhìn thấy Diệp Hồng Trúc, biểu cảm của Ngô Bách Tuế cũng không hề thay đổi. Anh nhìn Diệp Hồng Trúc, điềm nhiên hỏi: “Ngô Thiên đâu?”
Nghe Ngô Bách Tuế hỏi, Diệp Hồng Trúc cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sự cao ngạo, cô ta cố ý chạm vào chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út, sau đó thẳng thừng đáp: “Chồng tôi đang bế quan, không tiện gặp ai cả. Trong lúc anh ấy bế quan, tôi sẽ là người xử lý mọi việc của nhà họ Ngô. Anh có việc gì có thể trực tiếp gặp tôi, đừng quấy rầy chồng tôi.”
Diệp Hồng Trúc một chữ chồng, hai chữ chồng, hiển nhiên là muốn nhấn mạnh thân phận nữ chủ nhân của cô ta.
Đúng vậy, cuối cùng cô ta cũng như ý gả vào nhà họ Ngô, trở thành đệ nhất phu nhân của nhà họ Ngô, nhưng người cô ta cưới, không phải Ngô Bách Tuế, mà là anh trai anh – Ngô Thiên.
Ngô Bách Tuế không thèm băn khoăn gì đến việc có phải Diệp Hồng Trúc đã gả cho Ngô Thiên, anh không thèm đếm xỉa đến chuyện này. Anh vẫn nghiêm mặt như trước, giọng nói càng cứng rắn: “Chuyện của tôi cô không giải quyết được, tôi muốn gặp Ngô Thiên.”
Diệp Hồng Trúc nhíu mày, khinh thường châm chọc: “Ngô Bách Tuế, đừng nói anh nghĩ rằng mình vẫn còn là Tam thiếu gia nhà họ Ngô chứ? Tôi nói cho anh nghe, bây giờ anh chằng là cái gì cả, chồng tôi không phải người mà anh muốn gặp là gặp được!”
Diệp Hồng Trúc dường như đã hoàn toàn quên mất trước đây cô ta đã từng không màng sĩ diện bám riết lấy Ngô Bách Tuế, đã từng coi Ngô Bách Tuế là vì sao sáng nhất trên bầu trời. Bây giờ trong lòng cô ta chỉ còn cảm giác khinh thường. Đồng thời cô ta còn có chút cảm giác đắc ý, trước kia Ngô Bách Tuế thẳng thừng cự tuyệt hôn sự, làm tổn thương Diệp Hồng Trúc, cũng làm Diệp Hồng Trúc mất mặt, khiến cô ta ghi hận. Nhưng giờ đây, Ngô Bách Tuế nghèo túng, còn cô ta lại là đệ nhất phu nhân nhà họ Ngô, dĩ nhiên là cô ta thấy hả dạ rồi, cô ta chỉ mong sao đạp Ngô Bách Tuế xuống bùn lầy.
Ngô Bách Tuế không có kiên nhẫn dây dưa với Diệp Hồng Trúc, thấy cô ta từ chối yêu cầu của mình lần nữa, sắc mặt Ngô Bách Tuế lạnh lẽo, anh hằm hằm nhìn Diệp Hồng Trúc, lạnh giọng uy hiếp: “Hôm nay tôi nhất định phải gặp Ngô Thiên, đừng ép tôi ra tay.”
Khi nói những lời này, khí thế trên người Ngô Bách Tuế vô cùng nghiêm trọng, không khí xung quanh trở nên nặng nề, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Diệp Hồng Trúc biết Ngô Bách Tuế lợi hại, nhưng mà cô ta không hề sợ hãi, cô ta xùy một tiếng rồi thản nhiên gọi: “Chỉ huy trưởng Từ!”
Chỉ huy trưởng hộ vệ Từ Dương liền đi ra, từ tốn nói: “Có tôi.”
Diệp Hồng Trúc lạnh nhạt dặn dò: “Tóm cái tên không biết trời cao đất dày này lại.”
Từ Dương vâng lệnh: “Dạ.”
Lời vừa dứt, Từ Dương lập tức lách người vọt tới trước mặt Ngô Bách Tuế, đấm thẳng một quyền vào ngực anh.
Từ Dương năm nay hơn năm mươi tuổi, là một Đại tông sư dày dạn kinh nghiệm, từ lâu đã ở nhà họ Ngô, nhưng ông ta theo phe của Ngô Thiên, lúc Ngô Thiên lên làm chủ nhà họ Ngô, liền thăng chức cho Từ Dương làm chỉ huy trưởng hộ vệ, bảo vệ nhà họ Ngô.
Là Đại tông sư có thâm niên, thực lực của Từ Dương là không thể nghi ngờ. Một chiêu thức sơ sài cũng mang sức mạnh như hổ dữ, khí thế ngập trời, sức lan tỏa lớn, nặng như núi, cuồn cuộn áp về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế thấy vậy liền tung ra sức mạnh mãnh liệt, hết sức giáng cho Từ Dương một quyền. Cú đấm của Ngô Bách Tuế tung ra cũng rất dứt khoát, khí thế rung chuyển đất trời, quét sạch mọi thứ.
Hai Đại tông sư không nói không rằng lao vào trận đấu. Mà trận đấu này đến không báo trước, vừa nhanh vừa mạnh, giống như hai luồng gió lốc vần nhau, tập hợp sức mạnh kinh thiên động địa, khiến người ta kinh sợ.
Dù lớn tuổi hơn Ngô Bách Tuế, nhưng động tác của Từ Dương lại có phần linh hoạt sắc bén hơn, chiêu thức cũng mạnh mẽ hơn, khí thế hung hãn khiếp hồn, hùng hổ dọa người. Ngô Bách Tuế thì ngược lại, anh giống như cao nhân đắc đạo trải qua bao sương gió, động tác không nhanh không chậm, thong dong điềm tĩnh, chiêu thức trầm ổn có lực, không chút hỗn loạn, không hề hoảng hốt, kết cấu ổn định.
Nếu Từ Dương là cuồng phong bão táp, thì Ngô Bách Tuế chính là một ngọn núi đồ sộ, mặc cho bão táp phong ba, ngon núi vẫn sừng sững bất động, có thể nói là không chút lung lay.
Vèo!
Sau một hồi kịch liệt giao chiến, Từ Dương không còn kiên nhẫn cầm cự nữa, ông ta đột nhiên dồn lực, vận hết nội công, tích tụ một cơn thịnh nộ, giáng cho Ngô Bách Tuế một cú đấm chết người. Một đấm này trông có vẻ đơn giản, kì thực lại phóng thích chân khí mãnh liệt mà Từ Dương dồn nén. Uy lực của nó không gì sánh kịp, đủ khiến một Đại tông sư bỏ mạng.
Sao Ngô Bách Tuế có thể không nhìn ra chân khí phóng ra bởi chiêu thức này của Từ Dương được, nhưng anh vẫn không hề nao núng, kịp thời tung ra một nắm đấm mang theo chân khí của mình, đón chặn nắm đấm của Từ Dương.
Một đấm này của Ngô Bách Tuế như làm rung chuyển trời đất, khiến hết thảy hư không run rẩy.
Ầm!
Hai cú đấm của Ngô Bách Tuế và Từ Dương đột ngột ập vào nhau, giằng co tại một chỗ, chân khí mãnh liệt bùng nổ, phát ra âm thanh long trời lở đất, mạnh mẽ tỏa ra bốn hướng, mây mù nổi lên, trời đất đổi màu.
Sức mạnh trong cú đấm của Từ Dương giống như con hổ khát máu, còn sức mạnh cú đấm mạnh mẽ vô song của Ngô Bách Tuế giống như một thanh trường kiếm lao đi với tốc độ khó lường, sắc bén và thèm thuồng, được đà tiến lên, hóa giải mọi chiêu thức. Trường kiếm đánh trúng mãnh hổ, nháy mắt đâm xuyên cổ họng đói khát của con hổ dữ.
Chân khí tuyệt đối của Ngô Bách Tuế triệt để đánh nát chân khí của Từ Dương, giáng thẳng lên người ông ta.
Phụt!
Thắng bại đã định đoạt, Từ Dương bị đánh trúng, cơ thể không khống chế lùi về sau mấy bước, miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt ông ta trừng to ngập tràn kinh sợ.
Hiện trường yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.
Đại tông sư Từ Dương thua dưới tay Ngô Bách Tuế, kết quả này làm người ta kinh ngạc.
Khuôn mặt kiêu hãnh như một chú công của Diệp Hồng Trúc lúc này hơi vặn vẹo, rõ ràng, cô ta không có cách nào chấp nhận sự thật này. Đối với cô ta, Từ Dương đánh đâu thắng đó, chắc chắn sẽ đánh bại được Ngô Bách Tuế. Nhưng ai ngờ sự thật lại hoàn toàn ngược lại, thực lực của Ngô Bách Tuế đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của Diệp Hồng Trúc rồi.
Diệp Hồng Trúc nặng nề cau mày, vẻ mặt không cam tâm, ngừng mấy giây, cô ta ra lệnh: “Tất cả xông lên!”
Nghe xong, hai mươi mấy cao thủ bậc nhất phía sau Diệp Hồng Trúc đồng loạt lao ra, bày binh bố trận bao vây Ngô Bách Tuế.
Đúng lúc này, một âm thanh êm tai từ bên trong trang viên truyền ra: “Cho cậu ta vào!”