Chương 156: Lý Xương Thịnh làm chứng
Một hòn đá làm dậy muôn ngàn gợn sóng.
Ngô Bách Tuế lại nói anh mới là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Đây quả là chuyện buồn cười nhất trên đời.
Ai cũng biết Nhất Bạch Sơn Tịch là một người đứng ở trên cao không ai với tới, còn Ngô Bách Tuế chỉ là một con kiến thấp bé trên mặt đất, cao nhất và thấp nhất, một trời một vực, Ngô Bách Tuế chỉ là một thằng ăn mày ngốc nghếch lại dám tự xưng là Nhất Bạch Sơn Tịch, thật khiến người ta cảm thấy hoang đường.
Hiện trường phút chốc bỗng sục sôi, tiếng bàn tán xì xào không dứt.
“Cái gã Ngô Bách Tuế này ngốc nặng rồi, dám tự cho mình là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“Đúng vậy, chẳng trách tên ngốc này cứ bảo Nhất Bạch Sơn Tịch là giả, thì ra là do anh ta ảo tưởng chính mình mới là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“Ôi, xem ra bệnh khờ của anh ta ngày càng nặng thêm rồi.”
Hạ Mạt Hàn nghe vậy cũng một mực cho rằng Ngô Bách Tuế bệnh cũ tái phát, vả lại so với trước kia còn ngốc nặng hơn. Với trạng thái của anh bây giờ, cô có nói gì cũng vô dụng, Hạ Mạt Hàn không muốn đôi co nhiều lời với Ngô Bách Tuế, cô lớn tiếng gọi mẹ mình là Hoàng Quý Lan đang ngồi bên dưới: “Mẹ, mẹ mau gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần An Khang.”
Hoàng Quý Lan sớm muốn Ngô Bách Tuế biến khỏi tầm mắt mình, cho nên vừa nghe Hạ Mạt Hàn nói vậy, bà ta đã gấp gáp rút điện thoại ra.
“Anh thật sự là Nhất Bạch Sơn Tịch.” Ngô Bách Tuế trịnh trọng tuyên bố với vẻ kiên định.
Hạ Mạt Hàn nhìn Ngô Bách Tuế, thất vọng nói: “Ngô Bách Tuế, anh phát điên gì đó? Sao anh lại như vậy, anh cho rằng nói vậy có ý nghĩa gì sao?”
Hạ Mạt Hàn không tìm thấy mối liên quan nào giữa Ngô Bách Tuế và Nhất Bạch Sơn Tịch. Ngô Bách Tuế lúc còn bình thường có chút võ công, có chút quan hệ với Resort Ngọa Long. Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch thì khác, hắn xuất thân là Tam thiếu gia quyền quý, có tiền có thế, văn võ song toàn, là thiên tài cả văn học lẫn nghệ thuật, thậm chí Nhất Bạch Sơn Tịch còn là một Đại Tông sư. Tất cả những điều này hợp lại, Ngô Bách Tuế không thể nào so bì được, tất nhiên Hạ Mạt Hàn không đời nào tin Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế trầm ngâm nhìn Hạ Mạt Hàn, hết sức nghiêm túc nói: “Anh không điên, bây giờ anh rất bình thường, tại sao em không chịu tin anh?”
Ngô Bách Tuế nhấn mạnh từng chữ, giọng nói còn pha chút bất lực buồn bã, thái độ của Hạ Mạt Hàn đã làm trái tim anh tổn thương.
Bắt gặp ánh mắt của Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn không khỏi sững sờ hồi lâu. Cô có thể nhận thấy, ánh mắt Ngô Bách Tuế lúc này rất chân thành, không hề giống trạng thái lúc anh mới xuất hiện trên sân khấu. Ngô Bách Tuế ban nãy, tinh thần hoảng hốt, nói năng lảm nhảm, ánh mắt lơ đễnh như người không hồn, cho nên Hạ Mạt Hàn mới cho rằng bệnh cũ của anh tái phát. Nhưng mà giờ đây, khi nói những lời này, Ngô Bách Tuế hoàn toàn nghiêm túc, thái độ trịnh trọng mà chân thành, không hề giống trạng thái của người bị điên.
“Sao anh lại nói mình là Nhất Bạch Sơn Tịch?” Hạ Mạt Hàn ngưng giây lát rồi đột nhiên hỏi.
Ngô Bách Tuế nghiêm trang nhấn mạnh từng chữ, đáp: “Em còn nhớ lần đầu tiên Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện công khai không? Đó là tại một buổi triễn lãm tranh, có một ông già giả mạo Nhất Bạch Sơn Tịch, Nhất Bạch Sơn Tịch thật xuất hiện để vạch trần người kia, không lẽ Nhất Bạch Sơn Tịch thật chỉ xuất hiện để tố giác kẻ lừa đảo thôi sao? Không phải, người ấy đến đó là vì em, người đó chọn em là hình mẫu của bức tranh “Người đẹp áo lam”, những điều này không phải là trùng hợp, mà là do trong mắt người đó chỉ có em.”
“Sau đó, Nhất Bạch Sơn Tịch phái người bảo vệ em, bảo Lý Xương Thịnh giúp đỡ em, sai người dọn dẹp nhà họ Vương ngáng đường em, còn chạy đến sân vận động Hải Châu cứu em, thậm chí chạy đến biệt thự nhà họ Hạ cứu em cùng người nhà họ Hạ, chẳng lẽ em không cảm thấy kỳ lạ chút nào sao? Không thắc mắc tại sao một người như Nhất Bạch Sơn Tịch lại coi trọng duy nhất một mình em?”
“Lúc ấy tại biệt thự nhà họ Hạ, có người tò mò hỏi chuyện này, hỏi tại sao Nhất Bạch Sơn Tịch lại đối xử với em đặc biệt như vậy, trước mặt tất cả mọi người anh ấy nói rằng anh ấy nợ em, muốn bù đắp cho em. Tại sao Nhất Bạch Sơn Tịch luôn mang mặt nạ, tại sao lại nợ em?”
“Bởi vì Nhất Bạch Sơn Tịch chính là anh.”
“Bởi vì ba năm này anh thấy áy náy với em, nên muốn dùng cách riêng của mình để bù đắp cho em.”
Ngô Bách Tuế nói một thôi một hồi, mỗi câu mỗi chữ như phát ra từ tâm can, vì để Hạ Mạt Hàn tin tưởng mình, Ngô Bách Tuế không che dấu gì cả, phơi bày hết tâm tư.
Nháy mắt, hội trường trầm lắng xuống.
Ai cũng cho rằng Ngô Bách Tuế là một chàng khờ, biểu hiện trước đây của Ngô Bách Tuế đúng thật rất ngây ngô. Nhưng mà hiện tại, Ngô Bách Tuế đột ngột thâm tình, nói một câu dài mạch lạc, mà lời nói rõ ràng súc tích, chứng minh anh có hiểu biết sâu sắc về Nhất Bạch Sơn Tịch. Điều này làm mọi người hết sức kinh ngạc, bởi vì họ đều có thể cảm nhận được những lời nói này không phải là những lời mà một người khờ có thể nói được.
Cho nên những người khinh thường chế giễu Ngô Bách Tuế đều tự giác ngậm miệng, không dám tùy tiện lên tiếng.
Hạ Mạt Hàn xúc động mạnh, kì thực từ lâu cô đã cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đối xử với mình rất khác biệt. Ngày đó tại biệt thự nhà họ Hạ, Nhất Bạch Sơn Tịch đúng là có nói anh ấy nợ mình. Khi đó Hạ Mạt Hàn ngơ ngác không hiểu vì sao lại nợ mình, vì sao lại muốn bù đắp cho mình. Bây giờ nghe Ngô Bách Tuế nói như vậy, mọi thứ dường như đã sáng tỏ, nếu Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch, thì xâu chuỗi sự việc lại quả thật là hợp lý.
Nhưng mà sao Ngô Bách Tuế có thể là Nhất Bạch Sơn Tịch được? Trong lòng Hạ Mạt Hàn, Nhất Bạch Sơn Tịch là thần tiên, là đấng toàn năng, là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời, so với Ngô Bách Tuế thì khác biệt một trời một vực, vậy làm sao Hạ Mạt Hàn có thể tin hai người là một?
Lúc này, Hạ Mạt Hàn hết sức hỗn loạn, tâm tình rối rắm.
Ngoài Hạ Mạt Hàn ra, người nhà họ Hạ cũng bị chấn động bởi lời nói của Ngô Bách Tuế, tim đập thình thịch.
“Tôi nhớ lúc Thái công tử tặng Tử Nhiên bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng”, Ngô Bách Tuế vừa nhìn đã biết là tranh giả, cậu ấy còn nói bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” là do cậu ấy vẽ, không lẽ Ngô Bách Tuế chính là Nhất Bạch Sơn Tịch?” Người đầu tiên cất lời là Hạ Sơ Tuyết.
Lần đầu Hạ Tử Nhiên giới thiệu Thái Hâm Lỗi với cả nhà, đúng vào ngày gặp gỡ hằng năm của ba thiên kim nhà họ Hạ, Thái Hâm Lỗi hào phóng tặng Hạ Tử Nhiên bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng”, lúc đó đâu ai biết thật giả ra sao, chỉ có Ngô Bách Tuế liếc mắt một cái đã phát hiện ra bức tranh là đồ dỏm, còn nói anh mới là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nghe lời này của Hạ Sơ Tuyết, Hạ Tử Nhiên không khỏi cau mày, cô ta bất an nói: “Mà hôm Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện ở buổi triển lãm, anh ta còn cố ý chĩa mũi dùi vào tôi, tôi cảm thấy anh ta cố tình, nói như vậy, khả năng Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch là rất lớn!”
“Chẳng trách ngay từ đầu Nhất Bạch Sơn Tịch đã cố tình chèn ép nhà họ Hạ chúng ta, thì ra đều có lí do!”
“Đúng vậy, đúng lý ra một nhân vật lớn như Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ không vô duyên vô cớ coi trọng Hạ Mạt Hàn, nhưng đêm đó ở biệt thự nhà họ Hạ, Nhất Bạch Sơn Tịch chính xác là có nói mắc nợ Hạ Mạt Hàn, ngoài Ngô Bách Tuế ra còn có ai khác mắc nợ Hạ Mạt Hàn chứ?”
Người nhà họ Hạ ở ghế khách mời không nhịn được buông lời bàn tán.
Bây giờ, không ai còn nghĩ Ngô Bách Tuế điên khùng nữa, có người đã bắt đầu tin lời Ngô Bách Tuế nói.
Người tự xưng là Nhất Bạch Sơn Tịch ở trên sân khấu, thấy có rất nhiều người bị lời nói của Ngô Bách Tuế làm cho dao động, hắn vội vàng chất vấn Ngô Bách Tuế: “Những lời anh kể rất nhiều người đều biết, chỉ với những lời này làm sao có thể chứng minh anh là Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Một câu nói rất đơn giản với giọng điệu rất ôn hòa, nhưng dường như có khả năng thức tỉnh người khác.
Đúng vậy, nói sao thì lời Ngô Bách Tuế nói chỉ là lời nói từ một phía. Chỉ dựa vào chừng đó không đủ chứng minh anh là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ngô Bách Tuế liền hỏi vặn lại Nhất Bạch Sơn Tịch kia: “Vậy anh lấy gì chứng minh anh là Nhất Bạch Sơn Tịch, không lẽ chỉ dựa vào việc anh đeo mặt nạ và đội mũ sao?”
Giả thì tất nhiên không thể biến thành thật được, Ngô Bách Tuế tràn đầy tự tin khi đối mặt với một Nhất Bạch Sơn Tịch giả, giọng nói của anh bình tĩnh, có sức đàn áp, câu nào nói ra cũng sắc bén.
Tới giờ này, Hạ Mạt Hàn cũng không thể không nghiêm túc xem xét lại vấn đề này. Trước đó, Hạ Mạt Hàn không hề hoài nghi Nhất Bạch Sơn Tịch là giả mạo, bởi vì đối với cô, từ lần đầu tiên gặp Nhất Bạch Sơn Tịch ở buổi triễn lãm, cho đến bây giờ Nhất Bạch Sơn Tịch đứng trên sân khấu hôn lễ, vẫn là ngoại hình đó, khí chất đó, cũng giọng nói đó, cô không hề biết Nhất Bạch Sơn Tịch giả xuất hiện lúc nào, cũng không bao giờ nghĩ hắn là giả. Lúc này Ngô Bách Tuế nói như vậy, Hạ Mạt Hàn mới cẩn thận nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch trước mắt, rồi nghiêm túc hỏi: “Anh là Tam thiếu gia thật sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch không do dự đáp: “Đương nhiên, em không tin anh sao?”
Hạ Mạt Hàn thực sự mờ mịt, cô lúng túng: “Em…”
“Tôi đã đi theo Tam thiếu gia mười năm, tôi biết ai mới thực sự là Nhất Bạch Sơn Tịch.” Ngay lúc Hạ Mạt Hàn không biết phải làm sao, bên dưới lòng người hoang mang, đột nhiên có một giọng nói thình lình cất lên.
Liền có một người bước nhanh lên sân khấu.
Người này chính là người giàu nhất Giang Đông, Lý Xương Thịnh.
Ở Giang Đông, Lý Xương Thịnh vô cùng nổi tiếng, tên ông ấy không ai không biết, mặt mũi ông ấy không ai chưa từng thấy, chỉ cần là người Giang Đông thì chắc chắn biết Lý Xương Thịnh, bởi vì ông ấy thường xuyên xuất hiện trên tivi và các phương tiện truyền thông.
Đồng thời cũng là nhờ miệng Hoàng Quý Lan lan truyền mà nhiều người đều biết Nhất Bạch Sơn Tịch chính là Tam thiếu gia của Lý Xương Thịnh. Ai cũng biết không riêng bản thân Nhất Bạch Sơn Tịch mạnh, mà bối cảnh phía sau anh cũng hùng hậu, đến cả Lý Xương Thịnh cũng là thủ hạ của anh.
Nên việc Lý Xương Thịnh xuất hiện đã báo hiệu trò hề này sắp đến hồi kết.
Là người trong cuộc, Hạ Mạt Hàn đương nhiên biết rõ quan hệ giữa Lý Xương Thịnh và Nhất Bạch Sơn Tịch, lần đầu tiên cô đến biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên gặp Nhất Bạch Sơn Tịch, là Lý Xương Thịnh đưa cô tới, Lý Xương Thịnh gọi Nhất Bạch Sơn Tịch là Tam thiếu gia. Có thể nói, Lý Xương Thịnh là trợ thủ đắc lực bên cạnh Nhất Bạch Sơn Tịch, cho nên Hạ Mạt Hàn tin tưởng Lý Xương Thịnh biết chân tướng thân phận của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Dưới ánh mắt của toàn hội trường, Lý Xương Thịnh bước lên sân khấu hôn lễ.
“Nói cho họ biết chân tướng đi!” Ngô Bách Tuế thản nhiên nói với Lý Xương Thịnh.
Lý Xương Thịnh không nhìn Ngô Bách Tuế, ông ấy đi đến bên cạnh Nhất Bạch Sơn Tịch, rồi chỉ vào người đó trịnh trọng nói với toàn hội trường: “Vị này mới là Tam thiếu gia của tôi, là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự.”