Chương 159 – Tất cả mọi người chấn động
Tất cả chỉ xảy ra trong phút chốc, thoáng cái, Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu đã ngã xuống, còn Chúc Vĩnh Sinh thì xuất hiện ở vị trí lúc trước của Nhất Bạch Sơn Tịch, ngạo nghễ đứng thẳng trên sân khấu, tựa như vị thần chiến thắng.
Tất cả mọi người nơi đây đều kinh ngạc đến sững sờ.
Mặc dù lúc trước, Chúc Vĩnh Sinh nhảy từ máy bay trực thăng xuống đã khiến toàn bộ nơi đây chấn động, tất cả mọi người đều biết sự lớn mạnh của ông ta, nhưng mọi người đều biết Nhất Bạch Sơn Tịch cũng cực kỳ mạnh mẽ. Tạm thời không bàn đến hai người này ai lợi hại hơn ai, nhưng ít nhất là hai người họ cũng có thể đánh với nhau mấy chục hiệp mới phải. Thế nhưng hiện tại, Nhất Bạch Sơn Tịch hùng mạnh kia lại bị một đòn của Chúc Vĩnh Sinh đánh bay, cảnh tượng này quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
Người nhà họ Hạ còn kinh hãi hơn những người khác, bởi vì bọn họ từng tận mắt nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch một thân một mình giết chết hơn ba mươi học viên nhóm Ám Sát của học viện U Minh, còn tận mắt chứng kiến Nhất Bạch Sơn Tịch đánh bại và giết chết Đại Tông sư Chúc Vĩnh Thọ như thế nào. Bọn họ là người biết rõ nhất về sự lợi hại của Nhất Bạch Sơn Tịch, theo họ thấy, Nhất Bạch Sơn Tịch chính là vị thần vô địch. Thế mà bây giờ, Nhất Bạch Sơn Tịch lại có vẻ vô cùng yếu đuối và không chịu nổi một đòn như vậy, điều này khiến người nhà họ Hạ đều thấy sững sờ.
Đặc biệt là Hạ Mạt Hàn, trái tim của cô run lên, một nỗi sợ hãi vô hình chợt cuốn lấy cô. Trước kia, Chúc Vĩnh Sinh tuyên bố muốn giết cô, cô còn không thấy sợ hãi đến vậy. Vì cô biết Nhất Bạch Sơn Tịch là vô địch, chỉ cần người đàn ông như một vị thần này còn đây, cô sẽ thấy yên tâm. Cô cũng tin tưởng bất kì lúc nào Nhất Bạch Sơn Tịch cũng có thể đánh bại tất cả bọn yêu ma quỷ quái, bảo vệ hộ tống cô giống như trước đây.
Thế nhưng, có thế nào Hạ Mạt Hàn cũng không ngờ vị thần mà mình tin tưởng lại dễ dàng bị đánh bại như vậy, điều này khiến bức tường thành tín niệm trong lòng cô như đã sụp đổ. Cô ngây ra trên sân khấu, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
Vào lúc mọi người đều yên lặng, Chúc Vĩnh Sinh trên sân khấu lên tiếng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch ngã trên mặt đất, giọng có vẻ khinh thường: “Tôi còn tưởng Nhất Bạch Sơn Tịch tiếng tăm vang dội có bản lĩnh lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ như vậy.”
Nhất Bạch Sơn Tịch chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, động tác của hắn chậm rãi, dáng vẻ ung dung, ánh mắt cũng sắc bén mà bình tĩnh. Hắn nhìn về phía Chúc Vĩnh Sinh, thản nhiên nói: “Vừa rồi là tôi chưa chuẩn bị xong, ông thật sự cho rằng mình có thể đánh bại tôi sao?”
Tuy rằng vừa rồi đã bị thương, nhưng có vẻ Nhất Bạch Sơn Tịch không hề để tâm, hắn vẫn không coi Chúc Vĩnh Sinh ra gì.
Chúc Vĩnh Sinh nghe thấy vậy, ánh mắt đột nhiên sầm lại, lạnh lùng quát một tiếng: “Ngu dốt!”
Dứt lời, sát khí trên người ông ta bộc phát dữ dội. Cả người ông ta vèo một cái đã nhảy xuống sân khấu như con báo săn mồi, tấn công chớp nhoáng về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ánh mắt của Nhất Bạch Sơn Tịch nghiêm lại, không nói không rằng lập tức lao người về phía trước, nghênh đón Chúc Vĩnh Sinh đang tấn công tới.
Mọi người ở đây thấy vậy đều cố gắng lùi lại càng xa càng tốt. Những người ngồi ở ghế khách đều đã rời đi hết, nhóm người xung quanh sân khấu cơ bản đều giải tán, MC và các nhiếp ảnh gia trên sân khấu cũng chạy thật xa.
Ngay cả Hạ Mạt Hàn cũng bị Hạ Khánh Chi và Hoàng Quý Lan kéo xuống khỏi sân khấu, lôi sang một bên.
Sân khấu rộng lớn chỉ còn lại một chiếc bàn, một chiếc ghế và Ngô Bách Tuế đang ngồi trên ghế đó.
Hiện trường hôn lễ cứ thế biến thành chiến trường quyết đấu giữa Nhất Bạch Sơn Tịch và Chúc Vĩnh Sinh.
Chúc Vĩnh Sinh mang theo sát khí đầy mình lập tức lao lên chiến đấu với Nhất Bạch Sơn Tịch.
Hai cao thủ hóa thành hai cái bóng tấn công lẫn nhau, đánh đấm kịch liệt với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ.
Chúc Vĩnh Sinh ngang tàng dũng mãnh, từng chiêu của ông ta đều là sát chiêu, mỗi lần đều nhắm thẳng vào điểm yếu của Nhất Bạch Sơn Tịch, mục đích của ông ta rõ ràng là muốn lấy mạng của hắ. Động tác, tốc độ, độ phản ứng nhanh nhạy, chiêu thức và khí thế của ông ta đều cực kì mạnh mẽ. Nếu Nhất Bạch Sơn Tịch yếu sức hơn một chút thì sẽ mất mạng dưới tay ông ta ngay.
Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch không hề yếu ớt, mà ngược lại cũng rất mạnh. Đối diện với sát chiêu liên tiếp của Chúc Vĩnh Sinh, hắn không hề hoang mang, gặp nguy không hoảng loạn, mà luôn giữ thái độ bình tĩnh nhất và nhạy bén nhất, ung dung đối phó. Hắn có thể ngăn chặn, hóa giải hết tất cả sát chiêu của Chúc Vĩnh Sinh, lần lượt biến nguy thành an.
Đám đông đứng từ xa quan sát đều trợn trong hai mắt, nín thở tập trung, hồi hộp theo dõi. Ai cũng biết đây không phải là cuộc tỉ thí bình thường, không phải đến lúc là dừng. Đây là sự trả thù của Chúc Vĩnh Sinh với Nhất Bạch Sơn Tịch, là cuộc quyết đấu sinh tử, kết cục cuối cùng của hai người là một mất một còn.
Mặc dù rất nhiều người xem không hiểu chiêu thức chiến đấu cụ thể của hai người là như thế nào, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được mức độ nguy hiểm của nó. Chúc Vĩnh Sinh thực sự giống như mãnh hổ sổ lồng, sát khí rất nặng, chiêu thức hung ác, tàn nhẫn vô cùng. Dường như ông ta quyết phải lấy bằng được mạng của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nhiều người không khỏi toát mồ hôi thay cho Nhất Bạch Sơn Tịch. Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch cũng rất tài giỏi, mặc cho Chúc Vĩnh Sinh có hung dữ và lợi hại đến đâu, hắn cũng có thể bình tĩnh ứng phó, chống đỡ, vô cùng lão luyện, không để bản thân bị tổn hại chút nào, đảm bảo tính mạng không có gì đáng lo.
Đến lúc này, cuối cùng mọi người cũng biết Nhất Bạch Sơn Tịch đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch, hắn thật sự lợi hại. Ban đầu, hắn bị Chúc Vĩnh Sinh đánh bay chắc chắn là do chưa chuẩn bị xong như lời hắn nói. Hiện tại, hai người chính thức giao chiến mới thấy bản lĩnh thật sự. Nhất Bạch Sơn Tịch có thể hóa giải sát chiêu ác liệt, hung mãnh của Chúc Vĩnh Sinh, có thể giữ tâm thái ổn định dưới tình huống nguy hiểm như vậy đã đủ để chứng minh sự siêu phàm của hắn.
Hạ Mạt Hàn đứng xem một bên còn thấy hồi hộp, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn. Cô cảm thấy may mắn vì lại nhìn thấy được một Nhất Bạch Sơn Tịch như chiến thần kia. Mặc dù trước mắt, cô không biết Chúc Vĩnh Sinh và Nhất Bạch Sơn Tịch ai lợi hại hơn, nhưng thực lực mà Nhất Bạch Sơn Tịch thể hiện ra bất giác khiến Hạ Mạt Hàn có cảm giác tín nhiệm. Cô tin tưởng Nhất Bạch Sơn Tịch có tiềm năng vô hạn, tin tưởng hắn có thể đánh đâu thắng đó. Chỉ là cùng với sự tín nhiệm, Hạ Mạt Hàn cũng không khỏi lo lắng cho Nhất Bạch Sơn Tịch, bởi vì dường như hắn đang đứng ở ranh giới sinh tử, sơ sẩy là sẽ bị Chúc Vĩnh Sinh giết chết ngay.
Có lẽ ở đây chỉ có Ngô Bách Tuế là bình tĩnh nhất và có ánh mắt dửng dưng nhất. Anh hoàn toàn có thái độ bàng quan, ngồi trên ghế yên lặng nhìn hai người chiến đấu. Theo lý mà nó, một mình anh ngồi trên sân khấu là vô cùng nổi bật, thế nhưng không một ai ở đây chú ý đến anh, họ hoàn toàn xem anh như là không khí. Anh giống như một người tàng hình, không tồn tại trong mắt của bất kì ai.
Người đời đều say, chỉ mình ta tỉnh. Ngô Bách Tuế giờ khắc này tựa như rơi vào một cảnh giới cao thâm vượt ra ngoài trần thế, lạnh nhạt nhìn mây cuộn mây tan, thờ ơ ngồi xem chó cắn chó.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoáng cái Nhất Bạch Sơn Tịch và Chúc Vĩnh Sinh đã giao đấu mấy chục chiêu, nhưng vẫn chưa phân định thắng bại.
“Xem ra phải để cậu nếm mùi lợi hại của tôi rồi.” Chúc Vĩnh Sinh đang chiến đấu đột nhiên lùi ra xa, thấp giọng nói với Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nói xong câu này, Chúc Vĩnh Sinh đột nhiên mở rộng hai tay. Trong phút chốc, một luồng chân khí cực mạnh bộc phát mãnh liệt từ trong cơ thể ông ta, lan rộng ra xung quanh tựa như dời non lấp biển. Chân khí nổ tung, chấn động đất trời, toàn bộ bàn ghế và đồ vật trong vườn hoa đều rung chuyển mãnh liệt, phát ra tiếng ầm ầm.
Lúc này, toàn thân Chúc Vĩnh Sinh tràn đầy uy lực ma quỷ kinh người, trông cực kỳ đáng sợ.
Ầm!
Một lát sau, Chúc Vĩnh Sinh như con đại bàng tung cánh, mang theo chân khí kinh người bổ nhào về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nhất Bạch Sơn Tịch thấy vậy, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm lại, hắn không chút chần chừ mà lập tức phóng ra chân khí vô cùng dũng mãnh. Chân khí vừa tuôn ra, khí thế của Nhất Bạch Sơn Tịch cũng ầm ầm thay đổi. Hắn giống như một con rồng dữ từ thời cổ xưa vừa mới thức tỉnh, khắp mình tỏa ra khí thế đáng sợ chèn ép tất cả mọi thứ.
Chúc Vĩnh Sinh bổ nhào đến trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, bất thình lình tay phải ông ta ra quyền đánh Nhất Bạch Sơn Tịch một cách đột ngột.
Một quyền này dường như chứa đựng sức mạnh long tượng, đánh thủng cả không khí, nghiền ép cả gió ngược, phát ra âm thanh lộp bộp. Sức mạnh chân khí kèm theo trong đó lại giống như biến hóa thành ảo ảnh long tượng, cắn nuốt Nhất Bạch Sơn Tịch một cách vô cùng điên cuồng.
Đối mặt với đợt tấn công bá đạo tột cùng của Chúc Vĩnh Sinh, Nhất Bạch Sơn Tịch không hề lơ là. Trong thoáng chốc, hắn cũng bất ngờ tung ra quyền phải mang theo chân khí vô tận. Một quyền này cũng ngưng tụ khí của đất trời, hòa cùng sức mạnh chân khí long trời lở đất của hắn, giống như hóa thành con sư tử hung dữ, nghênh đón nắm đấm long tượng của Chúc Vĩnh Sinh.
Ầm!
Quyền đối quyền, một đòn va chạm, chân khí xung đột, một tiếng nổ cực lớn lập tức chấn động vang rền. Không khí xung quanh dường như nổ tung, một luồng sóng khí vô hình cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng, tựa như một tấm lưới khổng lồ chứa đầy lực sát thương phủ kín không trung, khiến lòng người khiếp sợ.
Nội tâm của mọi người nơi đây bỗng nhiên run rẩy. Giây lát sau, mọi người đều thấy Chúc Vĩnh Sinh đứng vững vàng, sừng sững như núi Thái Sơn, còn Nhất Bạch Sơn Tịch lại bị đánh đến nỗi phải liên tục lùi về sau mấy bước, cuối cùng mới hơi chật vật ổn định thân hình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Hạ Mạt Hàn chợt căng thẳng, hô hấp cũng ngưng lại, cô đã nhìn ra Nhất Bạch Sơn Tịch đang ở thế hạ phong. Sự thực này khiến Hạ Mạt Hàn vô cùng căng thẳng và càng thấy lo lắng hơn, cả người cô trở nên bất an.
“Sức mạnh thật khủng khiếp.”
“Không sai, ông có tư cách để tôi dùng bản lĩnh thật sự rồi.” Nhất Bạch Sơn Tịch lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Chúc Vĩnh Sinh đã trở nên âm u lạnh lẽo, chân khí toàn thân cũng trở nên hùng hậu mạnh mẽ hơn.
Dứt lời, hai tay Nhất Bạch Sơn Tịch chậm rãi chuyển động.
Trong thoáng chốc, đất trời biến sắc.
Không khí xung quanh cuộn trào quy tụ về phía Nhất Bạch Sơn Tịch trong tiếng rít gào.
Hai tay Nhất Bạch Sơn Tịch như có thể khuấy động mây gió. Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Nhất Bạch Sơn Tịch bỗng đẩy hai tay về phía trước.
Ầm!
Một luồng chân khí lớn mạnh hóa thành một con rồng lửa, nhanh chóng nuốt lấy Chúc Vĩnh Sinh ở phía trước.
Chiêu này của Nhất Bạch Sơn Tịch có uy lực kinh người tựa như Hàng Long Thập Bát Chưởng thời hiện đại.
Chiêu này vừa được tung ra, tất cả mọi người trong vườn hoa đều cảm thấy sóng nhiệt phả vào mặt, khí thế đáng sợ, khiến hô hấp của mọi người không khỏi bị đè nén. Họ đều dự cảm được chiêu thức này mạnh mẽ vô địch, đánh đâu thắng đó.
Tất cả đều trợn to mắt, thầm thấy kinh hãi.
Nhưng hình như Chúc Vĩnh Sinh lại không để tâm chút nào.
Vào khoảnh khắc rồng lửa đánh về phía ông ta, Chúc Vĩnh Sinh đưa tay phải của mình ra, một chưởng đột ngột đánh tới nghênh đón con rồng lửa cực mạnh kia.
Xì!
Bàn tay của Chúc Vĩnh Sinh giống như một cái hố đen hút hết tất cả mọi thứ.
Chân khí rồng lửa uy lực kinh thiên của Nhất Bạch Sơn Tịch phóng ra đánh vào bàn tay của Chúc Vĩnh Sinh lại bị cắn nuốt hết.
Cảnh tượng kì dị này làm tất cả mọi người thấy kinh hãi.
Ngay cả Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn luôn bình tĩnh ung dung cũng trợn tròn mắt, lộ vẻ kinh ngạc. Hắn biết rất rõ luồng chân khí rồng lửa của mình mạnh thế nào, Đại Tông sư bình thường chắc chắn cũng không thể chống chống đỡ chiêu này của mình, nhưng Chúc Vĩnh Sinh lại có thể hấp thu hết chân khí mà hắn đánh ra. Chuyện này quả thực kì quái, khiến Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không dám tin.
Trong nỗi khiếp sợ của tất cả mọi người, năm ngón tay phải của Chúc Vĩnh Sinh chợt cong vào trong, nắm thành nắm đấm.
“Chút tài mọn, trả cho cậu.” Nói rồi, ông ta vung tay lên.
Chân khí rồng lửa vừa bị Chúc Vĩnh Sinh cắn nuốt lại đột nhiên thành hình, rít gào đánh về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ầm!
Nhất Bạch Sơn Tịch còn đang kinh ngạc lập tức bị trúng đòn, thân thể bị đánh bay, cuối cùng đập mạnh xuống nền đất.