Chương 164 – Người đàn ông từ trên trời cao giáng xuống
Thấy Hạ Mạt Hàn chuẩn bị tự sát, Hạ Khánh Chi và Hoàng Quý Lan sợ tới mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đặc biệt là Hoàng Quý Lan, bà ta thậm chí còn khóc váng lên.
Tất cả mọi người cùng nín thở, tim đập rộn lên.
Keng!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt một luồng chân khí vô hình đã bắn thẳng về phía con dao trên tay Hạ Mạt Hàn.
Con dao tức khắc tuột khỏi tay Hạ Mạt Hàn, rơi xuống mặt đất.
“Ai?” Chúc Vĩnh Sinh lập tức trầm giọng.
Những người bình thường không thể phát hiện ra sự khác thường, chỉ thấy con dao trong tay Hạ Mạt Hàn tự rơi xuống đất, hoặc là không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên rơi xuống. Nhưng Chúc Vĩnh Sinh lại thấy rõ ban nãy có một luồng chân khí vô hình bắn tới, rõ ràng có một vị Đại Tông sư đang trốn quanh đây.
Nhưng câu hỏi của Chúc Vĩnh Sinh hoàn toàn không nhận được lời đáp, bốn bề lặng như tờ, đến hơi thở cũng không có.
Chúc Vĩnh Sinh híp mắt, liếc nhìn tứ phía rồi tiếp tục nói: “Đến thì cũng đã đến rồi, việc gì phải giấu đầu hở đuôi như vậy, có tài cán thì hãy xuất hiện đi.”
Giọng nói của Chúc Vĩnh Sinh vô cùng âm vang, vọng lên tận trời xanh.
Chỉ là vẫn không có ai đáp lời ông ta, dường như ông ta đang nói chuyện cùng không khí.
Tất cả mọi người đều mơ màng khó hiểu, đầu óc rồi bòng bong.
Có người không nén nổi phải lẩm bẩm: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không biết, chẳng lẽ có cao thủ nào đang ẩn mình trong góc tối?”
“Ban nãy đột nhiên con dao găm của Hạ Mạt Hàn lại rơi xuống, hay là có người đã ra tay giúp đỡ?”
“Chắc là vậy rồi, chỉ là chúng ta yếu ớt quá, không phát hiện ra điểm khác thường.”
Đợi một lát sau, Chúc Vĩnh Sinh vẫn không thấy ai bước ra, sự kiên nhẫn của ông ta cạn kiệt. Chúc Vĩnh Sinh lập tức rút di động gọi một cú điện thoại.
Đầu dây bên kia vừa nghe máy, ông ta đã lạnh lùng dặn dò: “Lục soát quanh biệt thự cho tôi.”
Nhận được mệnh lệnh của Chúc Vĩnh Sinh, chiếc máy bay trực thăng đang đỗ trên núi Bàn Long để đợi lệnh lập tức bay lên không trung, chầm chậm liệng qua biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên.
Đến khi trực thăng bay tới phía sau vườn hoa lớn của biệt thự thì chợt có một luồng chân khí bắn thẳng vào trực thăng.
Rầm!
Máy bay trực thăng như bị lựu đạn tấn công, phát nổ trong tích tắc.
Cùng lúc đó, Chúc Vĩnh Sinh chợt vọt lên, ông ta phóng ra một luồng chân khí mang sức mạnh long trời lở đất về phía vị trí ban nãy vừa phát ra chân khí ngoài vườn hoa.
Rầm!
Lại một tiếng vang lớn vọng lại, hoa cỏ cây cối ở nơi đó đều đã tan nát vì chân khí của Chúc Vĩnh Sinh.
Phóng chân khí xong, Chúc Vĩnh Sinh lại đáp xuống mặt đất. Chân vừa chạm đất, ông ta đã lạnh lùng nói với Hạ Mạt Hàn: “Nhặt dao găm lên, tự sát đi.”
Chúc Vĩnh Sinh lại yêu cầu Hạ Mạt Hàn tự sát, dường như ông ta đã không còn quan tâm tới Đại Tông sư đang ẩn núp nơi góc tối, ông ta cảm thấy dù có là một vị Đại Tông sư mạnh mẽ hơn thì nếu bị luồng chân khí của mình tấn công cũng chắc chắn phải bỏ mạng.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm xúc của Hạ Mạt Hàn đã trải qua những biến chuyển khổng lồ, tự sát là một chuyện không hề dễ dàng, cần có dũng khí và sự quyết tâm to lớn, mới nãy thật sự Hạ Mạt Hàn đã phải gom hết dũng khí của mình mới có thể cầm dao đâm xuống lồng ngực, khi ấy cô cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng, cho rằng mình không còn đường sống nên mới buộc phải tự sát.
Nhưng vào giờ phút quan trọng nhất, một luồng sức mạnh lại chợt bắn về phía con dao găm trong tay cô, khiến nó phải rơi xuống, Hạ Mạt Hàn tự sát thất bại, giờ khắc ấy, cô có cảm giác như được cứu thoát, cảm thấy mình đã lại có thêm hy vọng sống.
Nhưng vừa có hy vọng thì giờ Chúc Vĩnh Sinh đã lại ép cô tự sát.
Tự sát thêm một lần nữa, nói thì dễ, làm thì khó, Hạ Mạt Hàn hoàn toàn sụp đổ, thậm chí cô còn muốn để Chúc Vĩnh Sinh giết luôn mình đi, cô không muốn dùng dao để đâm chính mình nữa, chuyện này quá đỗi khó khăn. Nhưng cô biết rõ mình không có tư cách mặc cả, cô không dám làm trái ý Chúc Vĩnh Sinh. Hạ Mạt Hàn chỉ có thể khom mình nhặt dao găm lên.
Hạ Mạt Hàn siết chặt dao găm, hít một hơi thật sâu, sau đó cô nhắm thẳng dao vao lồng ngực mình.
Keng!
Tình huống giống như khi nãy lại tái diễn, con dao găm trong tay Hạ Mạt Hàn lại bị luồng chân khí vô hình đánh rơi xuống đất.
Tất cả mọi người cùng chìm vào im lặng.
Bọn họ đều rất kinh ngạc, cảnh tượng này thật quái dị, khiến tóc gáy bọn họ phải dựng đứng.
Chúc Vĩnh Sinh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Ông ta kinh ngạc là vì người đang ẩn nấp không hề chết. Còn giận là bởi người này liên tục khiêu khích mình, khiến Chúc Vĩnh Sinh vô cùng tức tối.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Chúc Vĩnh Sinh siết nắm đấm, ngửa mặt lên trời cất tiếng thét.
Cùng với tiếng thét ấy, khí thế nghịch thiên của Chúc Vĩnh Sinh cũng tuôn trào, khí thế mạnh mẽ của ông ta ùn ùn kéo tới bao phủ không gian.
Chúc Vĩnh Sinh vừa thể hiện khí thế, mọi người đã lại thấy căng thẳng, sợ hãi tới nỗi không dám thở mạnh.
Bầu không khí tại đây trở nên vô cùng nặng nề hãi hùng.
“Không được giết Hạ Mạt Hàn.” Một giọng nói không biết từ đâu lẳng lặng vang lên, giọng nói xuyên thấu tất thảy, khiến màng nhĩ mọi người bị chấn động.
Trái tim những người có mặt ở đây đều run lên, dù người vừa cất giọng là ai thì họ cũng có thể cảm nhận được người này vô cùng siêu phàm.
Đương nhiên Chúc Vĩnh Sinh lại càng biết rõ người giấu mình trong góc tối có nội lực vô cùng cao thâm, mang sức mạnh cao ngất trời, nhưng ông ta không sợ sức mạnh của đối phương, chỉ sợ người này không xuất hiện. Vậy nên, ông ta thẳng thừng gằn giọng, thốt lên lời khiêu khích ngông cuồng: “Mày muốn cứu Hạ Mạt Hàn phải không? Vậy thì ra đây đánh bại tao đi!”
Dù đây có là cao thủ mạnh mẽ tới nhường nào thì Chúc Vĩnh Sinh cũng không sợ hãi, ông ta vô cùng tự tin với thực lực của mình, ông ta tin chắc mình có thể chiến đấu với bất cứ kẻ nào.
Chỉ là có vẻ người bí ẩn nọ không muốn ai nhìn thấy mình, dù Chúc Vĩnh Sinh có khiêu khích ra sao thì người này vẫn không xuất hiện.
Chúc Vĩnh Sinh vô cùng tức giận, ông ta nghiến răng, giận dữ thét lên: “Đồ con rùa rụt cổ, nếu mày không dám xuất hiện thì tao sẽ giết Hạ Mạt Hàn.”
Nói rồi, ông ta giơ tay phải lên, bàn tay hướng lên trời, một quả cầu lửa sáng lòa nóng rẫy xuất hiện trên lòng bàn tay ông ta.
Quả cầu lửa này hệt như mặt trời, mang theo sức mạnh khổng lồ, mọi người đều tận mắt nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đã bị quả cầu lửa này bay xuyên qua cơ thể để rồi mất mạng.
Quả cầu lửa chân khí vừa được hình thành, Chúc Vĩnh Sinh bèn tức khắc ném nó về phía Hạ Mạt Hàn.
Tim mọi người cũng nghẹn lại, bọn họ đều cảm thấy lần này Hạ Mạt Hàn chết là cái chắc.
Hạ Mạt Hàn bị bao phủ bởi cảm giác sợ hãi kinh hoàng, cô vừa mới nghĩ so với việc tự sát thì để Chúc Vĩnh Sinh giết mình còn hơn, nhưng bị Chúc Vĩnh Sinh dùng quả cầu lửa đáng sợ như vậy để giết thì Hạ Mạt Hàn cảm thấy thật sự rất hoang mang kinh hãi, cách chết này quá đáng sợ, Hạ Mạt Hàn không dám tưởng tượng nữa, cô sợ tới cùng cực, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và kinh hoàng.
Nhưng đúng lúc quả cầu lửa chân khí sắp bắn thẳng về phía Hạ Mạt Hàn thì luồng chân khí mạnh mẽ lại chợt bay vút lên, đánh thẳng lên trên quả cầu lửa.
Vậy là quả cầu lửa được tạo bởi chân khí tức khắc biến thành mây khói.
Hạ Mạt Hàn lại được cứu thoát khỏi bàn tay Thần Chết, thoát nạn trong gang tấc.
“Còn có thể làm như vậy sao?”
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên bối rối, ai cũng biết sức mạnh của quả cầu lửa chân khí do Chúc Vĩnh Sinh tạo ra vô cùng kinh khủng, không thể chống đỡ nổi, có khả năng hủy diệt mạnh mẽ, đến một Đại Tông sư mạnh mẽ tựa thần thánh như Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không thể đỡ được đòn đánh của quả cầu lửa để rồi chết ngay tại chỗ bằng cách thức thảm thương nhất. Nhưng giờ một luồng chân khí được bắn ra lại có thể khiến quả cầu lửa chân khí vô địch này tiêu tan thành mây khói trong tích tắc, chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng. Mọi người hoàn toàn không dám tin sự thật này.
Đừng nói là người khác, mà đến cả Chúc Vĩnh Sinh cũng ngạc nhiên tới sững sờ. Chuyện này khiến ông ta càng thêm chắc chắn kẻ núp trong góc tối sở hữu một sức mạnh ngút trời.
Lúc này, ý chí chiến đấu của Chúc Vĩnh Sinh đã hoàn toàn bộc phát, khí thế của ông ta tỏa ra điên cuồng, càng lúc càng mạnh mẽ, hai mắt Chúc Vĩnh Sinh đỏ lừ, ông ta thét lớn: “Không ai được ngăn tao giết chết Hạ Mạt Hàn!”
Chúc Vĩnh Sinh vừa cất tiếng gào, cuồng phong đã cuồn cuộn nổi lên.
Luồng khí mạnh mẽ xuyên qua hết thảy mọi vật, cát đá, cỏ dại, cây khô trong vườn hoa bị cuồng phong cuốn hết lên.
Có người bị cơn gió lớn thổi ập tới, mắt không mới nổi, chân không đứng vững, lại càng nhiều người bị cuốn ngã xuống đất, thậm chí là bị những tảng đá đang bay lên đập trúng đầu chảy máu.
Trong tích tắc, không gian đã trở nên hỗn loạn, tiếng thét, tiếng khóc la, tiếng kêu rên liên tục vang vọng.
Vườn hoa rộng lớn như biến thành địa ngục trần gian.
Hạ Khánh Chi thấy tình cảnh trở nên hỗn loạn, cũng chẳng buồn để ý nhiều thêm mà lập tức xông tới bên Hạ Mạt Hàn, ông ta thét: “Chạy mau lên.”
Nói rồi, ông ta kéo Hạ Mạt Hàn, định nhân lúc hỗn loạn chạy thoát.
Sao Chúc Vĩnh Sinh có thể thả cho Hạ Mạt Hàn rời đi, lúc Hạ Khánh Chi kéo Hạ Mạt Hàn trốn mất, cuối cùng Chúc Vĩnh Sinh cũng đã ra tay.
“Vạn Kiếm Tề Phát.” Chúc Vĩnh Sinh gầm lên, sau đó, hai tay ông ta chợt hất về phía trước.
Chân khí Chúc Vĩnh Sinh phát ra lập tức biến thành vô số những thanh kiếm sắc bén lao về phía Hạ Mạt Hàn, Hạ Khánh Chi và vô số những người đang kinh hãi đứng nhìn.
Vạn Kiếm Tề Phát là một chiêu võ vô cùng ngang ngược mang sức sát thương khổng lồ, chỉ cần xuất chiêu sẽ đem lại vô số thương vong, nó có thể khiến vô vàn người chết cùng lúc, thây phơi đầy đồng.
Hôm nay Chúc Vĩnh Sinh tới đây cũng chỉ mang ý định giết chết hai người là Nhất Bạch Sơn Tịch và Hạ Mạt Hàn, nhưng ban nãy có tên ngốc Ngô Bách Tuế đùa bỡn ông ta, khiến ông ta vô cùng giận dữ. Giờ lại có thêm một kẻ núp trong bóng tối nhất quyết muốn ngăn ông ta giết Hạ Mạt Hàn, chuyện này khiến Chúc Vĩnh Sinh phải nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta bỏ mặc tất thảy để ra chiêu Vạn Kiếm Tề Phát, dù có làm tổn hại tới tính mạng người vô tội thì ông ta cũng không buồn quan tâm.
Nhìn những mũi kiếm chân khí bay đầy trời đang ầm ầm kéo tới, đám người đang hoảng sợ lại càng sợ sệt hơn, để chạy thoát thân, bọn họ đã đánh mất cả lý trí, lòng dạ rối bời, chen chúc xô đẩy lẫn nhau, rất nhiều người ngã xuống đất, bị kẻ khác dẫm đạp lên, tiếng thét đinh tai nhức óc lên tục vang vọng.
Vườn hoa trở nên vô cùng hỗn loạn, thê thảm tới độ không nỡ nhìn.
Mà trong lúc mọi thứ đang hỗn loạn, chợt một hình bát quái lại đột nhiên hiện lên phía trên vườn hoa.
Hình bát quái này không lớn, nhưng lại chiếu rọi khắp không gian.
Trong tích tắc, cuồng phong đã ngừng lại, cát đá, cây cỏ, hoa lá, đồ đạc cùng rơi xuống đất.
Đến cả những mũi kiếm được tạo bởi chân khí cũng biến mất tăm trước hình bát quái.
Trong khoảnh khắc này, cả vườn hoa lớn hỗn loạn đã trở lại với vẻ bình yên, đám người kinh sợ hoảng loạn cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu nhìn hình bát quái trên không trung, ánh sáng cùng hiện lên trong mắt họ.
Chúc Vĩnh Sinh cũng ngẩng đầu nhìn hình bát quái phía trên.
Chúc Vĩnh Sinh biết hình bát quái này được tạo nên bởi chân khí, nhưng không ngờ nó lại mạnh mẽ như vậy, có thể hóa giải được Vạn Kiếm Tề Phát của ông ta trong tích tắc.
Sự thật này khiến mọi người khó lòng tin nổi, Chúc Vĩnh Sinh vô cùng kinh khiếp, nhưng ông ta lại càng không cam lòng hơn. Ông ta không phục.
Trong chớp mắt, khí thế trong cơ thể Chúc Vĩnh Sinh đã hoàn toàn bộc phát.
Tay phải ông ta siết chặt thành nắm đấm, sau đó ông ta vung nắm đấm lên đỉnh đầu, tung cú đánh thẳng lên trên, cùng lúc đó, Chúc Vĩnh Sinh thét to: “Phá!”
Một luồng chân khí long trời lở đất bắn ra từ tay phải Chúc Vĩnh Sinh, nó xông lên trời, bắn thẳng về phía hình bát quái trên không trung.
Cùng lúc ấy, hình bát quái chuyển động, tức tốc lao thẳng xuống dưới.
Luồng chân khí Chúc Vĩnh Sinh phóng ra và hình bát quái đang rơi xuống va thẳng vào nhau.
Trong tích tắc, chân khí của Chúc Vĩnh Sinh đã tiêu tan, còn hình bát quái thì vẫn không hề bị ảnh hưởng, nó tiếp tục tức tốc rơi xuống Chúc Vĩnh Sinh bên dưới. Hình bát quái này như một ngọn núi khổng lồ nghiền Chúc Vĩnh Sinh xuống dưới.
Khí thế mạnh mẽ đã hoàn toàn bao phủ lấy Chúc Vĩnh Sinh.
Giờ phút này đây, Chúc Vĩnh Sinh luôn kiêu ngạo tự phụ chợt biến sắc, trong mắt ông ta tràn ngập sự hoảng sợ, lúc hình bát quái chuẩn bị rơi xuống đỉnh đầu mình, Chúc Vĩnh Sinh mới dốc hết sức lực để giơ hai tay lên, một luồng chân khí phòng thân mạnh mẽ tức tốc xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta.
Nhưng dù luồng chân khí phòng thân này có mạnh hơn nữa thì cũng không thể ngăn được hình bát quái rơi xuống.
Rầm!
Hình bát quái xuyên qua chân khí phòng thân, lao xuống đất.
Mặt đất nơi Chúc Vĩnh Sinh vừa đứng khi nãy xuất hiện một chiếc hố sâu chừng bốn năm mét hình bát quái.
Còn Chúc Vĩnh Sinh thì đã nằm mềm nhũn trên chiếc hố hình bát quái, không còn nhúc nhích nữa.
Cuối cùng Chúc Vĩnh Sinh vô địch đã thua cuộc. Tất cả mọi người cùng lâm vào kinh ngạc.
Đúng lúc này, một người đàn ông từ trên trời cao chầm chậm giáng xuống mặt đất như một thiên thần.