Chương 168 – Ngô Bách Tuế hoảng sợ
Ngôi nhà của gia tộc Gia Cát là một toà nhà cổ, bên trong có hơn hai mươi cái sân lớn nhỏ. Chỗ mấy người Gia Cát Viêm đang đứng là sân sau của cả tòa nhà.
Sân này gồm một cái sân nhỏ và mấy căn phòng gỗ, những căn phòng này giống như phòng bệnh, nhà họ Gia Cát bố trí những bệnh nhân ở đây để điều trị.
Lúc này, căn phòng gỗ bị nổ có bệnh nhân ở. Mà căn phòng gỗ này được coi là nơi cấm địa của nhà họ Gia Cát, người bình thường không được phép tới lui.
Rất nhanh, mọi ánh mắt trong sân đều hướng về phía phòng gỗ nơi phát ra tiếng nổ.
Gian phòng sụp xuống, biến thành một đống đổ nát, đứng trong đống đổ nát là một người đàn ông cởi trần, tay chân bị xích bằng những sợi xích được làm ra từ một thứ kim loại đặc biệt.
Người đàn ông này rất cổ quái, trên người lông lá rậm rạp, tóc dày và dài che hết khuôn mặt, làm người ta không thấy rõ diện mạo. Lông trên cơ thể người đó cũng dài dị thường, lại còn rậm. Thoạt nhìn chẳng giống người mà giống một con tinh tinh chưa tiến hóa xong.
Người đàn ông quái dị này là người nhà họ Gia Cát, tên là Gia Cát Hùng.
Nhà họ Gia Cát nhiều đời hành nghề y, cứu người nhiều vô số, nhưng có một bệnh nhân không ai chữa được.
Người này chính là Gia Cát Hùng.
Là em ruột của Gia Cát Viêm.
Nhưng mà rất ít người nhà họ Gia Cát biết đến sự tồn tại của Gia Cát Hùng, bởi vì ông ta là một con quái vật đáng sợ. Từ khi sinh ra ông ta đã mắc một căn bệnh kì lạ, cơ thể ông ta từ trên xuống dưới phủ một lớp lông dày rậm. Hơn nữa ông ta còn là một sinh vật khát máu, từ đó đến nay ông ta không ăn thức ăn bình thường, chỉ uống máu.
Bất kể là máu gà hay máu trâu máu heo, chỉ cần là máu thì ông ta sẽ uống.
Ông ta dựa vào máu tươi để duy trì sinh mệnh.
Đúng lý mà nói, sinh vật đáng sợ như vậy không nên được tồn tại trên đời.
Nhưng mà mẹ Gia Cát Viêm qua đời lúc sinh Gia Cát Hùng do khó sinh, nguyện vọng cuối cùng của bà là muốn chồng chăm sóc Gia Cát Hùng.
Bố của Gia Cát Viêm rất nghe lời vợ, hơn nữa Gia Cát Hùng là con ruột của ông, ông không nỡ giết đứa con trai ruột thịt của mình nên luôn muốn chữa khỏi căn bệnh quái ác cho con trai.
Để chữa khỏi cho Gia Cát Hùng, bố Gia Cát Viêm ngày nào cũng nghiên cứu sách y học, nhưng cho đến cuối đời ông vẫn không tìm ra cách trị bệnh cho Gia Cát Hùng.
Sau khi Gia Cát Viêm trở thành gia chủ, cũng bỏ biết bao nhiêu tâm huyết chữa bệnh cho em trai, nhưng vẫn bất lực trước căn bệnh của Gia Cát Hùng.
Căn bệnh kì lạ của Gia Cát Hùng vẫn chưa hề thuyên giảm, thậm chí thú tính hung dữ của ông ta ngày càng trở nên trầm trọng hơn, ông ta cần phải uống thuốc hàng ngày để ổn định tâm trạng.
Từ khi sinh ra đến nay, Gia Cát Hùng ăn máu uống thuốc, sống trong căn nhà gỗ tối tăm đã sáu mươi năm.
Hôm nay là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ ông ta được nhìn thấy ánh mặt trời.
“A!”
Gia Cát Hùng quen sống trong bóng tối, đột nhiên bị ánh nắng rọi thẳng vào người, trong phút chốc ông ta phát điên, ngẩng đầu rống giận.
Tiếng rống của ông ta rung chuyển trời đất, khủng bố dọa người, cùng với hình tượng quái dị càng khiến người khác cảm thấy ghê sợ. Khí thế của ông ta mạnh mẽ hung dữ, giống như cơn cuồng phong cuốn tới, khiến học viên trong nhóm Tình Báo của học viện U Minh không khỏi cảm thấy chấn động dữ dội.
Ánh mắt cao ngạo của Triệu Uyên cũng thay đổi, bởi vì ông ta cảm nhận được sức mạnh động trời của Gia Cát Hùng.
“Nhà họ Gia Cát sao lại có Đại Tông sư?” Triệu Uyên nhìn chăm chăm Gia Cát Hùng khí thế ngút trời, hỏi Gia Cát Viêm.
Nhà họ Gia Cát là gia tộc lớn thứ hai ở Giang Đông, nhưng so với gia tộc lớn nhất Giang Đông là nhà họ Chúc thì kém xa. Nhà họ Chúc có Đại Tông sư thì không có gì kì lạ, nhưng nhà họ Gia Cát cỏn con sao lại có Đại Tông sư, điều này làm Triệu Uyên bất ngờ.
“Tiêu rồi, tiêu rồi!” Gia Cát Viêm nằm bò trên mặt đất, không đếm xỉa gì đến câu hỏi của Triệu Uyên, chỉ khiếp sợ nhìn Gia Cát Hùng rồi tuyệt vọng lẩm bẩm.
Triệu Uyên nghe thế, ánh mắt quét về phía Gia Cát Viêm, lớn tiếng hỏi: “Hắn ta là ai?”
Gia Cát Viêm nhìn về Triệu Uyên, thống khổ trách móc: “Đều do ông, nếu ông không tùy tiện tàn sát gia tộc chúng tôi, không khiến nhà chúng tôi nhuộm máu tươi, em trai tôi sẽ không bộc phát thú tính. Nó không có lý trí, sẽ giết hại người khác.”
Gia Cát Viêm đương nhiên là người hiểu Gia Cát Hùng nhất, ông ấy biết, em trai ông ấy không chỉ thú tính hung hãn, điều đáng sợ nhất chính là, trong cơ thể ông ta ẩn náu một sức mạnh tày trời, dường như sinh ra ông ta đã là con quỷ dữ.
Từ lâu, bố của Gia Cát Viêm đã biết rõ điều này, cho nên ông đã sớm liên kết với các vị trưởng bối nhà họ Gia Cát sử dụng sức mạnh của thuật châm cứu để phong ấn sức mạnh đáng sợ trong cơ thể Gia Cát Hùng.
Nhiều năm qua, tình trạng của Gia Cát Hùng cũng có thể coi như là ổn định, nhưng hôm nay, Gia Cát Hùng có thể tự sử dụng chân khí của bản thân để làm nổ tung căn nhà, điều này nói lên rằng, ông ta đã phá vỡ phong ấn, giải phóng sức mạnh trong cơ thể.
Vốn hôm nay Gia Cát Hùng đã uống thuốc, lẽ ra phải ngủ mê mệt, nhưng hiện tại ông ta không chỉ thức dậy, thậm chí còn phóng thích sức mạnh bị phong ấn, rõ ràng, bây giờ ông ta đã không còn bị khống chế nữa rồi.
Gia Cát Viêm sợ nhất chính là tình cảnh hôm nay, đối với ông ấy, sức mạnh dã thú của Gia Cát Hùng so với học viên U Minh còn ghê gớm hơn.
Bởi vì ông ấy biết rõ, một khi Gia Cát Hùng mất khống chế sẽ gây thiệt hại lớn cho xã hội, thậm chí là lạm sát người vô tội, khiến dân chúng lầm than. Đến lúc đó nhà họ Gia Cát sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, lưu lại vết nhơ muôn đời!
Gia tộc Gia Cát nhiều đời hành nghề y, chuyên trị bệnh cứu người, tạo phúc cho người dân. Gia Cát Viêm không muốn những sinh linh vô tội phải chết dưới tay Gia Cát Hùng, ông ấy càng không muốn cuối cùng gia tộc của mình bị người đời mắng chửi, không muốn chết rồi còn để lại tiếng xấu muôn đời!
Nghe Gia Cát Viêm nói xong, Triệu Uyên không những không quan tâm mà còn hừ lạnh nói: “Tôi giết hắn là xong!”
Nói xong ông ta thong thả duỗi tay ra, trong tay Triệu Uyên đột nhiên xuất hiện một luồng chân khí to lớn, không nói không rằng giáng một chưởng xuống Gia Cát Hùng.
Ầm!
Luồng chân khí mạnh mẽ này phát ra, ập đến người Gia Cát Hùng trong nháy mắt.
Nhưng Gia Cát Hùng không chút suy suyển, đến một cọng tóc cũng không bị tổn hại gì.
Thấy thế, ai nấy đều sửng sốt, trong mắt họ ngập tràn vẻ khiếp sợ cực độ.
Thật đáng sợ làm sao khi một người như thế lại có thể đứng vững trước một đòn tấn công bất ngờ!
Mọi người đều sợ khiếp vía.
Đừng nói những người khác, ngay đến cả bản thân Triệu Uyên cũng kinh ngạc tột độ, bởi vì ông ta hiểu rõ hơn ai hết, chân khí lúc nãy mình xuất ra có lực sát thương lớn đến mức nào, một Đại Tông sư dù có lợi hại đến đâu, nếu không dùng chân khí hộ thân, tuyệt đối không thể chống lại loại công kích này. Nhưng mà Gia Cát Hùng này, chỉ dùng mình trần chống lại sự tấn công, thậm chí không bị chút thương tích nào. Điều này khiến Triệu Uyên không tài nào tin nổi.
Tuy Gia Cát Hùng không bị thương, nhưng mà ông ta lại bị chọc giận, ngay lập tức, ông ta trở nên càng cáu kỉnh.
Gừ!
Gia Cát Hùng rống giận, ông ta điên cuồng phá tung xiềng xích kim loại trên người.
Vừa thoát được ra, Gia Cát Hùng giống như một con thú dữ sổ lồng, với khí thế khát máu ông ta xông thẳng vào đám đông.
Một học viên nhóm Tình Báo đứng gần Gia Cát Hùng nhất chưa kịp phản ứng đã bị Gia Cát Hùng tóm được.
Gia Cát Hùng tựa như một con sói khát máu lâu năm, ông ta vừa bắt được người kia đã cắn phập một ngụm vào cổ hắn ta.
Xì xụp!
Gia Cát Hùng đói khát điên cuồng hút máu người kia, lúc này đây, ông ta còn đáng sợ hơn một con quỷ hút máu người.
Uống máu no nê, Gia Cát Hùng càng thêm kích động, ông ta đã bắt đầu đại khai sát giới.
Ông ta bắt được ai thì hút máu, rồi xé xác họ.
Bầu không khí kinh dị bao trùm lên toàn cảnh.
Gia Cát Hùng giết người so với đao phủ của Học viện U Minh còn tàn bạo hơn, ông ta là một con quái vật đích thực, không phân biệt địch hay ta, không cần biết người của Học viện U Minh hay người nhà, hễ bắt được ai là xé nát người đó ra ngay.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất còn lại toàn những mẩu chân tay đứt lìa. Máu tươi tràn trên mặt đất, thi thể la liệt.
Đến lúc này, Triệu Uyên mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, ông ta vội vàng hỏi Gia Cát Viêm: “Làm sao mới khống chế được hắn?”
Gia Cát Viêm yếu ớt đáp: “Sức mạnh của nó vốn đã bị phong ấn, nơi nó ở thắp đầy nhang an thần, hôm nay nó cũng đã uống thuốc rồi, nhưng cuối cùng nó vẫn phá vỡ được xiềng xích, điều này có nghĩa là nó hoàn toàn mất khống chế rồi!”
Gia Cát Viêm nói trong tuyệt vọng.
Cảnh tượng trong sân vô cùng thảm khốc, từ căn phòng bên kia sân, một người bất thình lình đi ra.
Người này là Ngô Bách Tuế, anh phải vịn vào một băng ghế dài mới có thể đi ra khỏi căn phòng gỗ.
Ngô Bách Tuế đã nghe tiếng động từ nãy, nhưng cơ thể anh quá yếu, chân không có chút sức, phải rất nỗ lực anh mới đi được tới băng ghế rồi vịn vào đó mà chậm chạp đi được ra bên ngoài.
Lúc ra đến nơi, nhìn thấy thi thể la liệt cùng những mẩu chân tay vương vãi, lại còn có một con quái vật mình đầy lông lá há miệng gặm người, giết người, Ngô Bách Tuế một người từng trải qua sóng to gió lớn cũng không khỏi rùng mình. Cơ thể anh không tự chủ cứng đờ, không dám tin cảnh tượng mình thấy trước mắt.
Triệu Uyên lúc này bị lọt vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, chợt nhìn thấy Ngô Bách Tuế đi ra, mắt ông ta lập tức sáng lên, không chút do dự vọt đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, quyết liệt kéo tay anh, nghiến răng nói: “Đi theo tôi.”
Nhiệm vụ của Triệu Uyên là đến bắt Ngô Bách Tuế, chỉ cần có thể thành công bắt được Ngô Bách Tuế thì nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, ông ta không lý gì phải ở lại đây dây dưa với con quái vật.
Cho nên Triệu Uyên vừa tóm được Ngô Bách Tuế liền muốn rời đi, nhưng không hiểu sao cơ thể ông ta bị ai đó giữ lại, không nhúc nhích được.
Triệu Uyên lập tức ngoái nhìn, phát hiện Gia Cát Hùng đã ở phía sau ông ta, Gia Cát Hùng vươn cánh tay đầy lông lá giữ chặt bả vai Triệu Uyên.