chiếc giường gỗ, một cái bàn gỗ và mấy chiếc ghế đẩu. Ngoài những thứ đó thì trong phòng còn có một người.
Đó là một ông lão trên người đầy vết máu, đang nghiêng ngả gục người trong một góc xó của căn phòng. Mái tóc bạc trắng của ông ấy cũng bị dính máu tươi, thân hình gầy gò đến mức chỉ có đúng da bọc xương, cực kỳ yếu ớt vô lực, trông ông ấy cứ như một người sắp chết tới nơi vậy.
Bởi vì ông lão quay mặt vào bên trong nên mọi người không thấy rõ được khuôn mặt của người này. Lã Thiên Tung không chút do dự lập tức đi tới bên cạnh ông lão, quay gương mặt của người kia lại.
Ngay lập tức, một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn không có lấy một chút máu đập thẳng vào tầm mắt của tất cả mọi người, ông lão vô cùng yếu ớt nhắm chặt hai mắt thở hổn hển, gần như chỉ còn lại đúng một hơi thở.
“Gia Cát Viêm.” Lã Thiên Tung nhận ra Gia Cát Viêm liền bật thốt lên.
Ông lão tóc trắng kia chính là gia chủ trước đây của dòng họ Gia Cát – Gia Cát Viêm.
Chuyện Gia Cát Viêm đến biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên cứu Ngô Bách Tuế ngày hôm nay đã được Học viện U Minh tra rõ, Học viện U Minh cố ý phái người đến nhà họ Gia Cát bắt Ngô Bách Tuế, vì thế nên đương nhiên những nhân viên có liên quan tới Học viện U Minh đều hiểu rất rõ về Ngô Bách Tuế và Gia Cát Viêm tới mức thuộc làu làu.
Minh Vương hờ hững nhìn Gia Cát Viêm đang hấp hối, thản nhiên hỏi: “Con quái vật ở ngoài cửa lúc nãy là ai?”
Minh Vương không thèm quan tâm tới nhà họ Gia Cát, nhưng việc trong khu nhà của gia tộc Gia Cát đột nhiên lại xuất hiện một con quái vật có vũ lực cực cao như vậy khiến Minh Vương không thể không tò mò.
Gia Cát Viêm cạn kiệt sức lực mở mắt ra, ông ấy quét mắt một lượt khắp nhóm người trong căn nhà gỗ bằng ánh mắt mơ hồ, khẽ mở miệng, phát ra giọng nói vô cùng yếu ớt: “Còn các người là ai?”
Minh Vương không hề nhiều lời mà trực tiếp đáp luôn: “Minh Vương.”
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Gia Cát Viêm đột nhiên thay đổi, ánh mắt của ông ấy bỗng trừng to nhìn chằm chằm vào Minh Vương, đánh giá rất tỉ mỉ.
Lã Thiên Tung thấy Gia Cát Viêm mãi mà không trả lời liền không khỏi thúc giục: “Mau nói cho chúng tôi biết, con quái vật kia rốt cuộc là ai?”
Lúc này Gia Cát Viêm mới chợt hoàn hồn, ông ấy nhẹ nhàng đáp lời: “Nó là em trai tôi – Gia Cát Hùng.”
Nghe thấy vậy, Lã Thiên Tung lập tức trầm giọng chất vấn: “Ông có một người em trai như vậy sao? Sao chúng tôi lại không biết?”
Học viện U Minh đã điều tra rất tỉ mỉ rõ ràng về tình hình của nhà họ Gia Cát, nhưng theo báo cáo của nhóm Tình Báo, Lã Thiên Tung cũng không biết Gia Cát Viêm còn có người em trai nào, lại càng không biết nhà họ Gia Cát sẽ xuất hiện một con quái vật lớn mạnh nghịch thiên tới vậy.
Gia Cát Viêm khẽ thở dốc, sau đó chậm rãi giải thích: “Đứa em trai này của tôi không phải người bình thường, kể từ lúc sinh ra, nó đã khác biệt với mọi người, không hề bú mẹ cũng không hề ăn uống mà chỉ sống dựa vào việc hút máu, nó là một kẻ khác loài. Chúng tôi không dám để người khác biết được sự tồn tại của nó nên đã giam trong phòng cả ngày, nó sống suốt sáu mươi năm mà không hề bước ra khỏi cửa phòng lấy một bước. Hôm nay, người của Học viện U Minh các người giết chóc người của gia tộc chúng tôi, tạo thành cảnh tượng máu chảy thành sống, mùi máu tươi đã kích thích em trai tôi, mới khiến cho nó phát cuồng thoát khỏi sự kiểm soát của chúng tôi. Bây giờ, nó chính là một con thú dữ chỉ biết giết người, ai cũng không thể khống chế được nó nữa rồi.”
Gia Cát Viêm đã cố hết sức để nói ra cả một đoạn dài, khi nói xong câu cuối cùng, trong mắt ông ấy đã mơ hồ lộ rõ tia hận thù.
Lã Thiên Tung nghe xong thoáng ngừng vài giây, sau đó lại hỏi: “Vậy sao hắn ta lại không giết ông?”
Gia Cát Viêm bất lực thở dài thật sâu rồi mới nói: “Có lẽ, sau bao nhiêu năm như vậy tôi có ơn nuôi dưỡng, cho nó ăn nên khiến nó còn một chút nhân tính với tôi chăng!”
Nói xong câu này, Gia Cát Viêm lại một lần nữa nhắm nghiền hai mắt, dường như ông ấy rất mệt mỏi, cả người lộ rõ vẻ suy yếu.
Ánh mắt Minh Vương nặng trĩu nhìn chằm chằm vào Gia Cát Viêm, đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Ngô Bách Tuế ở đâu?”
Gia tộc Gia Cát có một con quái vật giống như Gia Cát Hùng khiến Học viện U Minh tổn thất nặng nề, quả thật đã vượt ra khỏi dự kiến của Minh Vương, nếu bây giờ lão đã biết về Gia Cát Hùng, tất nhiên Minh Vương cũng liền quay lại vấn đề Ngô Bách Tuế, mục đích chủ yếu ngày hôm nay của lão chính là bắt được Ngô Bách Tuế. Vừa nãy lúc đi dọc theo cả tòa nhà lớn của dòng họ Gia Cát, Minh Vương đã chú ý tra xét rồi, lão không hề phát hiện thi thể của Ngô Bách Tuế, lại càng không nhìn thấy một Ngô Bách Tuế còn sống.
Nghe thấy Minh Vương hỏi tới Ngô Bách Tuế, mí mắt Gia Cát Viêm hơi giật, thế nhưng ông cũng không hề mở mắt mà chỉ mấp máy môi, chậm rãi nói: “Tôi không biết.”
Minh Vương nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh hơn, lão càng tăng giọng nhấn mạnh, nghiêm nghị nói: “Ông không thể không biết được, cậu ta sống ở nhà họ Gia Cát các ông, cho dù chết thì cậu ta cũng phải giống với những người bên ngoài, chết ở nhà họ Gia Cát. Nói mau, rốt cuộc cậu ta đang ở đâu?”
Minh Vương chắc chắn rằng Ngô Bách Tuế đã được Gia Cát Viêm dẫn về tòa nhà của dòng họ Gia Cát, hơn nữa võ công của Ngô Bách Tuế đã bị phế, tên này lại còn bị thương, nếu như Gia Cát Hùng phát điên giết người khắp nơi đây thì tất nhiên Ngô Bách Tuế sẽ không thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Gia Cát Hùng.
Gia Cát Viêm nghe tới đây, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, ông nhìn Minh Vương bằng ánh mắt đầy kiên định, giọng điệu quả quyết: “Tôi thật sự không biết, tôi bị thương, lúc Gia Cát Hùng đại khai sát giới khắp chỗ này, tôi còn bị sóng xung kích làm cho ngất đi, tất cả những chuyện xảy ra sau đó tôi vốn không hề biết gì cả.”
Giọng điệu của Gia Cát Viêm vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
Minh Vương nhìn chằm chằm Gia Cát Viêm một lúc lâu, sau đó lão hơi quay đầu liếc về phía Lã Thiên Tung.
Lã Thiên Tung đi theo Minh Vương mấy chục năm, có đôi lúc Minh Vương không cần lên tiếng mà chỉ bằng một ánh mắt là có thể khiến Lã Thiên Tung hiểu ý, giờ phút này, ông ta lập tức ra lệnh cho một đám cao thủ của Học viện U Minh: “Đi, lục soát toàn bộ khu nhà này một lượt, nhất định phải tìm ra Ngô Bách Tuế, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng!”
Đám người tuân lệnh, lập tức rời khỏi căn nhà gỗ, chia nhau hành động, tiến hành điều tra toàn diện cả khu nhà của dòng họ Gia Cát.
Thoáng chốc, trong căn nhà gỗ chỉ còn lại ba người Minh Vương, Lã Thiên Tung, Gia Cát Viêm.
Ánh mắt Gia Cát Viêm vẫn nhìn chằm chặp vào Minh Vương như cũ, ông ấy hơi há miệng, yếu ớt nói: “Ông đường đường là hiệu trưởng Học viện U Minh, tại sao lại không chịu buông tha cho một thằng nhóc là Ngô Bách Tuế, mà cứ làm to chuyện mãi?”
Quả thật đây chính là nghi hoặc trong lòng Gia Cát Viêm, tuy rằng ông ấy cũng biết là Ngô Bách Tuế không hề đơn giản, nhưng ông ấy lại không thể nghĩ ra nổi tại sao một nhân vật cấp thần như Minh Vương lại cứ phải đuổi đánh Ngô Bách Tuế tới cùng, thậm chí còn không ngại đích thân ra tay đối phó, chuyện này thật sự quá kỳ quái.
Minh Vương lạnh lùng quét mắt về phía Gia Cát Viêm, nói thẳng luôn: “Ông vẫn chưa đủ tư cách để biết điều này.”
Gia Cát Viêm cũng biết rằng loại người như Minh Vương sẽ không thể nào lộ ra điều gì đó cho mình, thế nên ông cũng không hỏi thêm nữa.
Căn nhà gỗ lập tức trở nên tĩnh lặng, bầu không khí dường như hơi ngưng lại.
Qua một khoảng thời gian im lìm dài dằng dẵng, đám cao thủ của Học viện U Minh cũng lần lượt quay lại căn nhà gỗ, thế nhưng kết quả mà bọn họ mang về đều là: Không tìm thấy Ngô Bách Tuế!
Những người này đã lật tung cả khu nhà của dòng tộc Gia Cát lên, nhưng cũng không hề phát hiện ra tung tích của Ngô Bách Tuế.
Minh Vương nhận được báo cáo, ánh mắt lại càng trở nên lạnh lẽo, lão nhìn về phía Gia Cát Viêm một lần nữa, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, bây giờ Ngô Bách Tuế đang ở đâu?”
Trong giọng nói của Minh Vương đã mơ hồ mang theo lửa giận, nếu như lão thật sự nổi giận thì sẽ vô cùng đáng sợ, bầu không khí trong căn phòng đột nhiên thay đổi, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Thế nhưng dường như Gia Cát Viêm lại không hề e ngại, ông ấy vẫn giữ nguyên vẻ kiên định như cũ, bình tĩnh đáp lời: “Tôi là một kẻ hấp hối sắp chết, việc gì phải lừa mấy người, tôi thật sự không biết Ngô Bách Tuế đang ở đâu.”
Gia Cát Viêm thản nhiên đáp lời, giọng điệu cũng vô cùng chân thành.
Minh Vương nghe xong lại càng tức giận hơn, lão nhìn chằm chằm Gia Cát Viêm, trầm giọng nói: “Bớt diễn kịch với tôi! Đừng cho rằng tôi không biết thật ra vết thương của ông không quá nghiêm trọng, ông hoàn toàn có cơ hội rời khỏi tòa nhà này, nhưng ông lại không đi, vì sao đây?”
Đám người Lã Thiên Tung đứng một bên đột nhiên nghe được những câu này của Minh Vương liền không khỏi ngơ ngác, theo những gì bọn họ nhìn thấy, quả thật Gia Cát Viêm đã hấp hối rồi, sao thương tích của ông ấy lại không nghiêm trọng được?
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Gia Cát Viêm trên mặt đất.
Gia Cát Viêm vẫn mặt không đổi sắc, ông ấy nhìn Minh Vương, nhẹ giọng nói: “Bởi vì, tôi vẫn luôn chờ các người tới.”
Minh Vương khẽ nhíu mày, hỏi: “Chờ chúng tôi tới làm gì?”
Giọng nói của Gia Cát Viêm đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh lùng: “Chờ chúng mày đến đây chôn cùng với người trong tộc của tao.”
Dứt lời, Gia Cát Viêm không chút do dự, lập tức ấn mạnh vào một nút bấm được giấu trong tay mình.
Ầm!
Cả khu nhà của dòng họ Gia Cát trong phút chốc nổ tung, rung chuyển liên hồi, ánh lửa ngút trời.