Chương 186: Tứ Đại Thiên Vương
Ngô Bách Tuế hoàn toàn đánh mất đi lí trí, anh không còn là chính mình nữa, dường như anh bị một con ác quỷ chiếm giữ lấy linh hồn. Anh không hề thấy thương tiếc một cô gái chân yếu tay mềm như Gia Cát Thanh Thanh, anh cực kì nôn nóng và thô bạo đến lạ thường, anh xé nát áo quần của Gia Cát Thanh Thanh.
Gia Cát Thanh Thanh bị dọa đến nỗi òa khóc nức nở, cô ấy rất sợ hãi, cô ấy vừa vùng vẫy vừa khóc hét lên: “Ngô Bách Tuế, anh dừng tay lại cho tôi, anh dừng tay lại đi!”
Ngô Bách Tuế đâu còn lí trí, sao nghe được tiếng khóc của Gia Cát Thanh Thanh chứ, anh hoàn toàn trở thành một con thú dữ, tham lam hưởng thụ con mồi ngon của mình, hoàn toàn không ngừng nghỉ…
…
Sáng sớm hôm sau.
Nghỉ ngơi cả buổi tối cộng thêm nhà họ Ngô trị liệu bằng thuốc cao cấp, vết thương của Ngô Thiên về căn bản đã khỏi hẳn.
Trong phòng ăn của điện Vị Ương, Ngô Thiên và Diệp Hồng Trúc đang dùng bữa sáng trên bàn, Vệ Hải đứng yên lặng cách đó không xa, hệt như người bảo vệ trung thành.
Không khí tù đọng, yên ắng.
Đột nhiên chỉ huy hộ vệ của nhà họ Ngô là Từ Dương vội vàng đi vào trong phòng ăn, căng thẳng báo cáo với Ngô Thiên: “Gia chủ, bên ngoài có rất nhiều người kéo đến, đang xông vào bên trong, chúng tôi cản không nổi.”
Từ Dương là chỉ huy hộ vệ cũng là Đại Tông sư có thực lực cao cường, từ khi ông ta canh giữ nhà họ Ngô đến nay chưa từng để xảy ra sai sót nào, ngoài lần trước bị Ngô Bách Tuế đánh bại cũng được xem như một lần thất chức của ông ta ra thì ông ta đều làm tròn chức trách, hộ vệ thích đáng. Nhưng lần này lại có người đột phá được phòng tuyến của ông ta, xông vào trang viên nhà họ Ngô, đây tuyệt đối là chuyện lớn của nhà họ Ngô, Từ Dương cũng hiếm khi mất đi chừng mực, trở nên lo lắng bất an.
Ngô Thiên nghe vậy thì mặt trầm xuống, giọng hỏi lạnh thấu xương: “Ai dám tới nhà họ Ngô gây chuyện?”
Từ Dương lập tức đáp: “Hình như là người của Học viện U Minh, Minh Vương cũng đến.”
Minh Vương đến rồi!
Hôm qua Ngô Thiên mới đấu một trận trời long đất lở với Minh Vương, hôm nay Minh Vương lại tìm đến tận cửa, đương nhiên Ngô Thiên biết Minh Vương tới vì cái gì. Nhưng Minh Vương không kiêng nể gì mà dẫn người xông thẳng vào trang viên nhà họ Ngô thế này thật khiến Ngô Thiên nổi giận lôi đình, hắn nghiến răng trầm giọng nói: “Minh Vương ông hay lắm, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa ông lại vào.”
Hôm qua Ngô Thiên bị Thí Thần Chưởng của Minh Vương đánh bị thương nặng, suýt chút nữa chết trong tay lão, món nợ này Ngô Thiên ghi rõ mồn một. Vốn dĩ hắn định xử lí Ngô Bách Tuế trước, tạm thời không gây chiến với Học viện U Minh, nhưng Minh Vương đã ức hiếp tới tận cửa rồi, đương nhiên Ngô Thiên sẽ không khách sáo nữa.
Diệp Hồng Trúc đang ngồi trước bàn ăn nghe nói Minh Vương đích thân tới thì không khỏi nhíu mày, cô ta lo lắng hỏi: “Chồng ơi, Minh Vương dám ngông cuồng xông vào nhà họ Ngô như vậy, có khi nào đã có chuẩn bị trước cả rồi không?”
Chuyện hôm qua Diệp Hồng Trúc cũng được nghe kể ít nhiều, cô ta biết bây giờ Học viện U Minh và nhà họ Ngô không đội trời chung, Minh Vương ghi thù nhà họ Ngô, hôm nay mới sáng sớm Minh Vương đã dẫn người xông vào trang viên nhà họ Ngô rồi, điều này khiến Diệp Hồng Trúc khá lo lắng.
Ánh mắt Ngô Thiên lóe lên tia nhìn sắc lạnh, hắn tàn độc nói: “Có chuẩn bị trước thì đã sao? Cho dù ông ta dời cả cái Học viện U Minh tới đây thì nhà họ Ngô anh cũng không sợ.”
Nói xong thì Ngô Thiên đứng dậy, nói với Vệ Hải đứng một bên: “Lão Vệ, chúng ta đi.”
Dứt lời thì Ngô Thiên liền cất bước rời đi, Vệ Hải theo sát bên cạnh Ngô Thiên.
Từ Dương cũng bước nhanh theo.
Bọn họ ra khỏi điện Vị Ương liền đi thẳng tới cổng lớn của trang viên. Đi được nửa đường thì nhìn thấy Minh Vương dẫn một đám người bước trên con đường lớn trước mắt.
Thấy Ngô Thiên thì Minh Vương thong dong lên tiếng: “Ngô Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giọng của Minh Vương nhẹ bẫng, nhưng rất rõ ràng, lão đến đây chẳng có ý tốt gì. Tất cả những người lão dẫn đến đều hừng hực khí thế, ý chí chiến đấu mãnh liệt, ánh mắt ai nấy cũng đều lóe ra những tia sáng tàn độc.
Khí thế tổng thể của bọn họ thì càng dị thường, đây là một đội ngũ cực kì lớn mạnh và hùng cường, nhân số tổng cộng đến hơn năm trăm người, ai nấy đều là cao thủ, đa số trong đó là người của Học viện U Minh, số còn lại đều lạ mặt.
Nhưng đi cùng hàng phía trước với Minh Vương còn có ba người nữa.
Ba người này đều là những ông lão cao tuổi, trong đó có hai người đầu tóc bạc phơ, người còn lại thì đầu cạo bóng láng. Mặt mũi ba người này đều rất già nua, trong đáy mắt là sự thâm trầm của người đã đi qua bãi bể nương dâu, rất rõ ràng, tuổi tác bọn họ đều cực kì cao.
Vệ Hải trước nay gặp chuyện không thay đổi sắc mặt nhưng sau khi thấy ba người này thì sắc mặt lại thay đổi dữ dội, ông ta trợn to mắt kinh ngạc: “Tứ Đại Thiên Vương tề tựu rồi!”
Ngô Thiên nghe vậy, lại thấy vẻ mặt kinh hãi hiếm hoi của Vệ Hải thì hắn cũng thoáng thay đổi sắc mặt. Hắn nhíu mày nhẹ giọng hỏi Vệ Hải: “Lão Vệ, ông quen bọn họ sao?”
Ánh mắt Vệ Hải nhìn chăm chăm vào bốn người đang đi ngang hàng, rồi chậm rãi giải thích: “Dạ, đây là bốn người từng vang danh giang hồ, ba người đi bên cạnh Minh Vương từng có thực lực ngang hàng, ngang vế với Minh Vương. Nhiều năm trở về trước, bốn người bọn họ được người đời gọi là Tứ Đại Thiên Vương. Người trọc đầu kia là Lang Vương, người lùn bên cạnh Lang Vương là Vũ Vương, còn người sau cùng mặc trường bào đen là Ảnh Vương. Ba người này đã mất tích trong giang hồ nhiều năm rồi, không ngờ hôm nay lại tề tựu ở đây.”
Tứ Đại Thiên Vương lần lượt là Minh Vương, Ảnh Vương, Vũ Vương, Lang Vương.
Nhiều năm trở về trước, cả giang hồ còn hỗn loạn, thế giới ngầm ở thời đại đó không có trật tự, càng không có kỉ cương phép tắc gì, mọi người đều anh không phục tôi, tôi không phục anh. Đặc biệt là những người khá có bản lĩnh kia thì càng không chịu lép vế, những nhân vật muốn xưng bá một phương quá nhiều, thế nên thế giới ngầm càng xuất hiện đủ loại chém giết tranh đấu. Để tranh giành cái gọi là quyền lực và địa vị, mọi người đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, anh chết tôi sống. Cả cái thế giới ngầm tràn ngập trong mùi tanh máu và sự tàn khốc, lạnh lùng và vô tình. Cục diện hỗn loạn kéo dài mãi mà không dứt.
Ngay lúc đó, trong thời đại cực kì loạn lạc đó, Tứ Đại Thiên Vương đã xuất hiện.
Quần hùng tranh bá, cao thủ vô số, thế giới ngầm hỗn loạn, không ai phục ai, từ đầu đến cuối vẫn không có ai cầm đầu. Ngay lúc cục diện rối ren như thế thì đột nhiên có bốn người, hệt như thế lực mới xuất hiện hành hoành ngang dọc, áp bức tất thảy, bước lên đỉnh cao. Bốn người họ dựa vào bản lĩnh nghịch thiên của mình để viết nên câu chuyện thần thoại cho riêng mình.
Bọn họ được phong làm vua, vô số cao thủ ngông nghênh đều khuất phục dưới chân họ. Bọn họ đánh vỡ thế cục hỗn loạn, thống nhất giang hồ trong những lĩnh vực của riêng mình.
Lúc bốn người lên được đỉnh cao, không biết vì nguyên nhân gì mà ba người Ảnh Vương, Vũ Vương và Lang Vương lại đột nhiên rút khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích. Chỉ còn lại mình Minh Vương sáng lập ra Học viện U Minh, Minh Vương trở thành người lớn mạnh nhất, lão sáng lập ra Học viện U Minh, tốc độ phát triển nhanh mạnh như ngồi hỏa tiễn, chẳng bao lâu sau học viện đã hùng mạnh.
Sau cùng, Minh Vương cũng trở thành truyền kì duy nhất trong lòng những người đời sau.
Ngô Thiên không hề quen thuộc với truyền thuyết về Tứ Đại Thiên Vương, hắn chỉ từng nghe danh Minh Vương, còn ba người khác hắn hoàn toàn không biết. Nhưng nghe Vệ Hải nói thì năng lực của ba người còn lại tương đương với Minh Vương, từng được gọi chung là Tứ Đại Thiên Vương hiển nhiên không thể khinh thường thực lực của họ được.
Khựng lại một lát, Ngô Thiên liền thận trọng hỏi Vệ Hải: “Thực lực của ba người còn lại so với Minh Vương thì thế nào?”
Ánh mắt Vệ Hải xa xăm, nặng nề nói: “Năm đó thực lực của bốn người bọn họ không phân cao thấp. Bây giờ đã qua nhiều năm như thế rồi, hoàn toàn không có tin tức gì về ba người kia, tôi cũng không biết thực lực của họ thế nào nữa.”
Ngô Thiên nghe xong thì sắc mặt vẫn rất trầm, bốn lão già mà không chết này năm xưa có thể trở thành truyền kì, độc bá một phương, chắc chắn thiên phú và năng lực của mấy lão rất mạnh. Minh Vương trở nên lợi hại như bây giờ thì ba người còn lại sao kém cho được. Đột nhiên đối phương có thêm ba cao thủ cổ quái, đương nhiên là Ngô Thiên bực bội rồi.
Lúc Ngô Thiên trầm mặc thì Minh Vương đã dẫn đám người tới trước mặt hắn rồi, bọn họ dừng chân đứng sừng sững, khí thế hiên ngang.
Minh Vương của hôm nay đã khôi phục lại khí chất tinh thần, lão không còn nhếch nhác, vừa tôn nghiêm vừa lỗi lạc, trên mặt lão tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng ngời, lão lại là Minh Vương đứng ở trên cao không gì không thể.
Vừa dừng bước Minh Vương đã đối mặt với Ngô Thiên, ngạo nghễ nói: “Tôi đã cho cậu cả một đêm rồi, bây giờ nên giao Ngô Bách Tuế cho tôi rồi chứ?”
Minh Vương vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đòi Ngô Thiên trả Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt Ngô Thiên trầm lắng, hắn liếc nhìn đội ngũ đông đen sau lưng Minh Vương rồi nhìn chằm chằm lão, lạnh lùng đáp: “Mới sáng mở mắt mà ông đã huy động lực lượng thế này, chỉ vì tới đòi Ngô Bách Tuế thôi sao?”
Minh Vương cười sâu xa rồi nói thẳng không kiêng dè: “Đương nhiên là không rồi, tôi phải bắt Ngô Bách Tuế đi, món nợ của nhà họ Ngô các cậu tôi cũng phải tính. Hôm qua các cậu dẫn Ngô Bách Tuế đi tôi đã nói rồi, Học viện U Minh chúng tôi không đội trời chung với nhà họ Ngô các cậu.”
Lúc nói những lời này, khí thế toàn thân Minh Vương vô cùng dũng mãnh, lão đã nắm chắc phần thắng 100%.
Nghe vậy thì Vệ Hải bước ra, ông ta đứng đối mặt với Minh Vương rồi trầm giọng nói: “Không ngờ Tứ Đại Thiên Vương danh tiếng hiển hách năm xưa nay lại tề tựu đầy đủ ở nhà họ Ngô chúng tôi. Minh Vương, để tính sổ với nhà họ Ngô chúng tôi, ông đúng là nhọc lòng rồi!”
Hôm qua, Vệ Hải còn vờ vịt cười nói với Minh Vương, nhưng hôm nay Vệ Hải thậm chí còn lười cả khách sáo nữa, Minh Vương đã đánh tới tận cửa rồi, ông ta cần gì mà phải làm bộ làm tịch nữa.
Nghe Vệ Hải nói vậy thì Lang Vương trọc đầu bất chợt lên tiếng, lão ta cao giọng nói với Vệ Hải: “Vệ Hải, ông đúng là không đổi kiếp làm nô được, tuổi cao rồi mà vẫn làm nô tài cho một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, ông cũng không sợ mất mặt à?”
Dường như Lang Vương không lạ lẫm gì với Vệ Hải, chắc lão ta đã quen Vệ Hải từ lâu, nhưng lão ta cũng chẳng thèm đếm xỉa tới Vệ Hải, nói chuyện không khách sáo chút nào.
Lúc Vệ Hải đối mặt với một mình Minh Vương thì ông ta vô cùng tự tin, nhưng bây giờ Minh Vương tìm ba người kia tới khiến Vệ Hải không thể xem nhẹ được. Ông ta không thể thong dong cho mình cao hơn người được nữa, sắc mặt ông ta không vui nhìn Lang Vương rồi lạnh giọng nói: “Rõ ràng ông đã chọn quy ẩn giang hồ rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, ba ông vẫn bặt vô âm tín, tôi rất tò mò sao bây giờ các ông lại chọn xuống núi giúp Minh Vương?”
Danh xưng Tứ Đại Thiên Vương không phải nghĩa là bốn người họ là một tập thể, ngược lại, bốn người bọn họ không quá thân thiết với nhau.
Năm xưa, giang hồ phân tranh, quần hùng giành giật. Bốn người bọn họ vượt mọi chông gai mới tiến tới vô địch, mới vừa bước lên đỉnh vinh quang, bốn người họ lần lượt đại diện cho người mạnh nhất ở Hoa Đông, Hoa Nam, Hoa Tây, Hoa Bắc.
Bọn họ được người đời ca tụng là Tứ Đại Thiên Vương nhưng thật ra, giữa bọn họ không có quan hệ dây mơ rễ má gì. Nhưng bây giờ đột nhiên ba người còn lại xuất hiện, giúp đỡ Minh Vương, điều này thật sự khiến Vệ Hải nghĩ mãi không thông.
Lang Vương cũng chẳng có ý giải thích câu hỏi của Vệ Hải, lão ta thờ ơ trả lời lại: “Chuyện này ông không cần phải biết.”
Vệ Hải nghiến răng rồi lại lên tiếng: “Minh Vương hứa cho mấy người những gì thì nhà họ Ngô chúng tôi đồng ý trả gấp đôi.”
Vệ Hải hiểu rõ, nếu Tứ Đại Thiên Vương bắt tay với nhau thật thì nhà họ Ngô thật sự lành ít dữ nhiều, thế nên Vệ Hải muốn chia rẽ bốn lão quái vật này.
Lang Vương nghe lời của Vệ Hải thì không khỏi cười mỉa, lão ta không trả lời Vệ Hải, rõ ràng là lão ta không bị điều kiện của Vệ Hải mê hoặc.
Lúc này, Minh Vương lên tiếng, lão châm biếm Vệ Hải: “Vệ Hải, ông đừng phí nước bọt nữa, quan hệ giữa tôi với ba người bọn họ ông không chia rẽ được đâu. Thật ra những chuyện vặt vãnh tôi cũng sẽ không làm phiền ba người họ xuống núi, nhưng hôm qua ông nhân lúc tôi bị thương mà cưỡng ép dẫn Ngô Bách Tuế đi, làm tôi mất mặt. Gia chủ nhỏ Ngô Thiên của các ông thì lại năm lần bảy lượt muốn lấy mạng của tôi. Hôm nay, tôi phải cho nhà họ Ngô các người trả giá đắt.”
Trong lúc nói chuyện, toàn thân Minh Vương phát ra sát khí lẫm liệt.
Nghe vậy thì Ngô Thiên không nhịn được nữa, hắn đứng ra nghiêm giọng nói với Minh Vương: “Ở đây là nhà họ Ngô của tôi, không tới lượt các ông giễu võ giương oai.”
Tuy Ngô Thiên cũng rõ không thể xem thường Tứ Đại Thiên Vương vô địch này, nhưng dù thế nào, ở đây cũng là nhà họ Ngô, hắn là chủ của nhà họ Ngô, nào có thể nhịn được đối phương giễu võ giương oai trên sân nhà của mình. Nếu đã không thể cùng nhau tồn tại, vậy thì chiến thôi.
Lời của Ngô Thiên vừa dứt thì một đám người hung hăng bỗng chốc tụ tập lại.
Chiến Thần Ngô Hạc của nhà họ Ngô dẫn tất cả cao thủ của nhà họ Ngô tới, khí thế thâm trầm, bước chân rúng động trời đất, đám người đông nhung nhúc, ít nhất cũng phải gần cả nghìn người. Lượng nhân số cực lớn đã hoàn toàn áp đảo phe của Minh Vương.
Đám người nhà họ Ngô khí thế cuồn cuộn mênh mông, sĩ khí dạt dào.
Là gia tộc đứng đầu cả nước, lực lượng chỉnh thể của nhà họ Ngô đương nhiên mạnh mẽ vô song, trong nhà họ Ngô, nhân tài tiềm ẩn, cao thủ nhiều như mây.
Trận địa lớn thế này khiến toàn cảnh nóng hẳn lên, không khí chợt thay đổi lớn. Gần nghìn người tập trung sau lưng Ngô Thiên, khí thế đế vương của Ngô Thiên chợt bộc phát ra.
Những người thường chắc chắn sẽ bị thế trận này dọa run, nhưng Tứ Đại Thiên Vương đã tung hoành ngang dọc giang hồ nhiều năm về trước nào dễ bị dọa.
“Không ngờ đã qua nhiều năm mà nhà họ Ngô vẫn không có tiến triển gì mấy. Nhiều người thế này mà ngoài Vệ Hải ra tôi chẳng thấy đứa nào đáng để ý.”
“Đúng vậy, tôi tưởng lần này xuống núi có thể phát huy quyền cước một phen đã đời chứ, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Chẳng trách thằng oắt Ngô Thiên này cũng có thể làm được gia chủ, thì ra nhà họ Ngô không còn được như ngày trước nữa rồi.”
Những cao thủ của nhà họ Ngô xuất hiện.
Tam Đại Thiên Vương là Ảnh Vương, Vũ Vương, Lang Vương không những không hoảng loạn mà còn lên tiếng cảm thán đầy khinh bỉ.
Ba người bọn họ đều là lão quái vật, từ rất lâu về trước đã ngạo nghễ nhìn quần hùng, tiếu ngạo giang hồ rồi.
Thế nên, những người được cho là cao thủ của nhà họ Ngô chẳng một ai được họ xem trọng.
Ngô Thiên trước nay luôn cao ngạo, bây giờ lại là gia chủ của nhà họ Ngô nên hắn càng nhìn đời bằng nửa con mắt, sao hắn có thể nhẫn nhịn người khác xem thường mình như vậy được, lửa giận hắn bùng lên ngùn ngụt đang định phát tiết ra ngoài. Nhưng Vệ Hải cản hắn lại, ra hiệu cho hắn đừng nên hành động khinh suất.
Sau đó, Vệ Hải cất giọng nói trầm đục với Minh Vương: “Minh Vương, ông là một người thông minh, ông nên biết trong thời loạn thế, nhà họ Ngô vẫn vững vàng ngồi ở vị trí gia tộc đứng đầu đại diện cho điều gì. Nếu ông thật sự đẩy tình hình đến bước đường cá chết lưới rách thì các ông cũng tuyệt đối không có được lợi ích gì. Thế nên tôi khuyên ông vẫn nên ngồi xuống mà bàn bạc với nhau.”
Hôm nay Minh Vương có chuẩn bị trước rồi mới tới, lão hạ quyết tâm đối phó với nhà họ Ngô, lời của Vệ Hải cũng chẳng đả động được gì tới lão, ngược lại, ý chí chiến đấu của lão lại càng bị kích thích, lão cao giọng nói với Vệ Hải: “Tôi cũng tò mò vì sao nhà họ Ngô có thể vững vàng ngồi ở vị trí gia tộc đứng đầu đấy. Hôm nay, để tôi xem thử rốt cuộc nhà họ Ngô các ông có bản lĩnh gì nào.”
Dứt lời, Minh Vương nghiêm giọng ra lệnh cho mấy trăm người sau lưng mình: “Xông lên, giết cho đã đi!”