Chương 200 – Ngô Thanh Đế giá đáo
Vệ Hải, đã chết.
Chết một cách thê thảm khiến người ta vô cùng khiếp hãi.
Hộp sọ của ông ta đang lăn lông lốc trên nền đất, hai mắt mở trừng trừng, trong ánh mắt ẩn chứa cả không cam lòng, đau khổ, chấn động và kinh sợ.
Gia Cát Hùng chém chết Vệ Hải, trong ánh mắt của ông ta không khỏi lộ ra vẻ phấn khích. Ông ta nhìn chằm chằm vào thi thể mất đầu trên nền đất của Vệ Hải, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gian tà, sau đó, ông ta nhìm chằm chằm vào Huyết Long Đao trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, dường như ông ta rất thích uy lực của Huyết Long Đao khi vung nó lên.
Đám đông trước màn hình đã hoàn toàn sững sờ.
Họ biết Gia Cát Hùng là thứ quái vật giết người không chớp mắt, nhưng họ tưởng rằng Vệ Hải sẽ là người kết thúc tai họa này. Thế nhưng, nào ai ngờ được sau cùng Vệ Hải lại thất bại thê thảm thế này, thậm chí còn bị Gia Cát Hùng chặt luôn đầu. Cảnh tượng đó kích động tất cả mọi người, đám đông trước màn hình vô cùng kinh hãi, dường như có thể nhìn thấy trước kết cục của bản thân mình. Họ có cảm giác con quái vật này chắc chắn sẽ giết chóc không ngừng nghỉ, có lẽ không một ai thoát được khỏi ma chưởng của ông ta. Tương lai không còn gì để mong chờ. Hi vọng của mọi người lại tắt ngúm thêm lần nữa.
Ngô Thiên nằm trên nền đất tận mắt chứng kiến cái chết của Vệ Hải, nhãn cầu của hắn như nổ tung, cảm xúc cứ thế phun trào.
Đối với Ngô Thiên mà nói, Vệ Hải là cái bóng của hắn, là người tùy tùng trung thành nhất mà hắn tín nhiệm nhất, cũng là chút ấm áp duy nhất trong lòng hắn. Khi hắn không được nhà họ Ngô coi trọng, chỉ có Vệ Hải vẫn luôn âm thầm quan tâm hắn, lặng lẽ khích lệ hắn, đối xử tốt với hắn, thậm chí dạy võ công cho hắn. Bao nhiêu năm nay, hắn không cảm nhận được tình bố con gì từ Ngô Thanh Đế, nhưng hắn biết rõ Vệ Hải đã khổ nhọc vì mình. Hơn thế, Ngô Thiên biết rất rõ, Vệ Hải đối xử tốt với mình hoàn toàn không vì mục đích gì, cũng không cần hồi đáp. Tuy rằng hắn không biết tại sao Vệ Hải lại làm thế, nhưng trong vô thức, hắn đã coi Vệ Hải như người thân nhất của mình rồi.
Có thể nói, Vệ Hải là chỗ dựa và trụ cột duy nhất được Ngô Thiên tin tưởng, nhưng bây giờ, Vệ Hải vì cứu hắn mà chết, lòng hắn đau như cắt, dường như có ai đó đang dùng dao khoét mất miếng thịt nơi trái tim, khiến hắn đau đớn không thể sống nổi.
Đau, hận, cơn hận của Ngô Thiên bùng nổ chỉ trong thoáng chốc. Hắn nhìn chằm chằm vào Gia Cát Hùng, ánh mắt của hắn như muốn băm vằm Gia Cát Hùng rồi nghiền nát thành tro bụi. Thế nhưng, cơ thể hắn không thể cử động được. Hắn có lòng muốn báo thù cho Vệ Hải, nhưng bây giờ bản thân hắn cũng khó bảo toàn, vì Gia Cát Hùng đã lại nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên rồi.
Trong ánh mắt của Gia Cát Hùng một lần nữa nổi lên sát ý khát máu, ông ta lại bước về phía Ngô Thiên, từng bước từng bước một, đẩy Ngô Thiên tới bên bờ vực của cái chết.
Bước tới trước mặt Ngô Thiên, Gia Cát Hùng không nói nhiều lời, giơ Huyết Long Đao lên, nhắm chuẩn vào cần cổ của Ngô Thiên rồi chém xuống.
Lực rất mạnh, một nhát chí mạng.
Hai mắt Ngô Thiên đỏ ngầu lên, đủ thứ cảm xúc cuộn trào trong ánh mắt. Hắn không cam tâm phải chết như thế này, nhưng Thần Chết đã túm lấy hắn. Hắn không có khả năng chống đỡ, không thể trốn chạy. Dù không cam lòng đến mức nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể chờ cái chết ập đến. Hôm nay hắn thật sự khó tránh khỏi cái chết rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ngay khi Ngô Thiên đang tuyệt vọng, đột nhiên, Huyết Long Đao đang trên đà chém xuống khi sắp chạm phải làn da của Ngô Thiên bỗng chốc run rẩy kịch liệt. Nó không còn chịu sự khống chế của Gia Cát Hùng mà khựng giữa không trung, không chịu hạ xuống thêm một tí nào nữa.
Nhìn thấy cảnh ấy, ánh sáng trong mắt Ngô Thiên chợt lóe lên. Trái tim vốn tuyệt vọng của hắn bất chợt kích động hẳn. Có lẽ người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết rõ, tình huống này giống hệt với cảnh tượng khi hắn định giết Ngô Bách Tuế. Hắn lập tức đoán được ra ai đang cứu mình.
Đám đông trước màn hình thì hoàn toàn mờ mịt. Ban nãy mọi người còn tưởng rằng Ngô Thiên sắp giống như Vệ Hải, đầu lìa khỏi xác, cầm chắc cái chết trong tay. Nhưng nào ngờ, Huyết Long Đao như đang hiển linh, tự thoát khỏi sự khống chế của Gia Cát Hùng, không giết Ngô Thiên. Cảnh tượng này kỳ dị đến mức nào, tất cả mọi người vô cùng chấn động.
Trước cảnh tượng này, ánh mắt của Gia Cát Hùng cũng thay đổi. Ông ta đành phải tăng thêm sức mạnh, thúc giục Huyết Long Đao tiếp tục hướng xuống, nhưng Huyết Long Đao vẫn cố chấp cứng đơ giữa không trung, không chém về phía Ngô Thiên.
Khung cảnh như đóng băng lại.
Hình ảnh của flycam lại dường như bị ấn nút tạm ngừng.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn và trắng muốt đột nhiên xuất hiện trong ống kính, lộ diện trước mắt đám đông.
Người này chính là Ngô Thanh Đế.
Chỉ mỗi mình Ngô Thanh Đế mới có thể điều khiển Huyết Long Đao, khiến nó dừng việc giết người.
Ngô Thanh Đế bước đi như lướt vào Quảng trường Nhân Dân, chầm chậm bước về phía Ngô Thiên đang nằm trên nền đất.
Tuy đã đoán được rằng bố tới cứu mình, nhưng lúc này đây, tận mắt thấy bố bước tới, Ngô Thiên vẫn không kìm được mà nước mắt giàn giụa. Từ nhỏ tới lớn, thứ hắn thiếu thốn nhất là tình thương của bố, thứ hắn để tâm nhất cũng là cái nhìn của bố về bản thân mình. Nhưng Ngô Thanh Đế chưa từng biểu dương hay khen ngợi hắn, Ngô Thiên vẫn luôn tưởng rằng, Ngô Thanh Đế không hề có tình cảm bố con với mình. Nhưng bây giờ, khi tính mạng của hắn như treo trên sợi tóc, bố của hắn đã xuất hiện và cứu hắn. Tâm trạng của Ngô Thiên nảy sinh dao động không hề nhỏ, hắn nhìn về phía Ngô Thanh Đế bằng gương mặt pha trộn nhiều cảm xúc, khóe miệng cũng đang run rẩy.
Ngô Thanh Đế nhanh chóng bước tới bên cạnh Ngô Thiên, trước hết ông nhìn thấy Vệ Hải chết thảm trên nền đất, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên, thấy lồng ngực hắn lõm vào, Ngô Thanh Đế không khỏi nhíu mày. Trong mắt ông dường như đang toát ra sự phẫn nộ.
Nhưng Gia Cát Hùng coi Ngô Thanh Đế như không khí, ông ta hoàn toàn không để tâm đến việc Ngô Thanh Đế bước tới. Toàn bộ chú ý của ông ta vẫn đang dồn vào Huyết Long Đao, chẳng hiểu sao ông ta cảm thấy rất bực bội khi thấy Huyết Long Đao đột nhiên không nghe lệnh của mình. Ông ta dồn sức vung đao chém mạnh mấy nhát, nhưng Huyết Long Đao vẫn không chịu chém xuống. Lòng kiên nhẫn của Gia Cát Hùng cuối cùng cũng bị bào mòn hết, ông ta dứt khoát giơ chân giẫm mạnh về phía phần đầu của Ngô Thiên. Ông ta định giẫm nát đầu của Ngô Thiên để trút bớt cơn bực trong lòng.
Thấy vậy, ánh mắt Ngô Thanh Đế lạnh đi, bàn tay ông đột ngột vung ra, trong nháy mắt, một luồng chân khí cực mạnh thoát ra khỏi lòng bàn tay ông, đột ngột hướng về phía Gia Cát Hùng.
Đùng!
Không kịp đề phòng, Gia Cát Hùng bị chân khí đập mạnh vào người, ngay lập tức, cơ thể to lớn của ông ta bay ngược ra ngoài, lùi về sau mười mấy mét.
Nhìn thấy cảnh này, mặt đám đông trước màn hình lập tức biến sắc. Ngô Thanh Đế như bậc vương giả nhẹ nhàng lướt tới, vừa tới đã đánh bay Gia Cát Hùng vô địch. Cảnh tượng này quả thật khiến người ta sảng khoái, đám đông vốn đã mất hi vọng dường như lại nhìn thấy hi vọng, trái tim họ cũng không kiềm nén được cảm giác kích động.
Sau khi đánh bay Gia Cát Hùng, Ngô Thanh Đế lập tức ngồi xổm xuống, lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Ngô Thiên.
Ngô Thiên nuốt viên thuốc vào bụng, đồng thời, một dòng chảy ấm áp cũng trào vào nơi sâu thẳm trong trái tim hắn. Hắn nhìn Ngô Thanh Đế, tuy miệng không nói gì nhưng trong ánh mắt chất chứa muôn ngàn cảm xúc.
Ngô Thanh Đế khẽ nói với Ngô Thiên: “Kiên trì nhé, đợi bố đưa con về nhà.”
Một câu nói không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng lại giống như cơn gió dịu dàng nhất, thoáng chốc an ủi bao nhiêu oán hận tích tụ trong lòng Ngô Thiên suốt mấy chục năm. Hắn nhìn Ngô Thanh Đế qua đôi mắt ngấn nước, khóe miệng run rẩy, gật đầu thật mạnh.
Bên khác, sau khi bay ngược ra sau mười mấy mét, Gia Cát Hùng đáp đất rất vững vàng. Đến tận lúc này, sự chú ý của ông ta mới chuyển sang Ngô Thanh Đế. Ông ta nhìn chằm chằm Ngô Thanh Đế vài lần, sau đó ánh mắt thay đổi, ông ta giơ Huyết Long Đao lên, lao về phía Ngô Thanh Đế.
Ngô Thanh Đế thấy vậy, từ từ đứng dậy, đối diện với Gia Cát Hùng đang xông tới.
Ngô Thanh Đế của lúc này cực kỳ đáng sợ, trên người ông dường như ngập tràn thứ sát khí hàng thật giá thật. Toàn thân ông như bùng phát một thứ hơi thở cuồn cuộn như có thể nuốt chửng cả trời đất.
Gia Cát Hùng không để tâm quá nhiều như vậy, ông ta vừa xông tới trước mặt Ngô Thanh Đế đã vung Huyết Long Đao lên, chém mạnh về phía ông.
Trong nhát chém này, Gia Cát Hùng đã sử dụng sức mạnh ngất trời, khí thế mà ông ta dồn vào thanh đao này vô cùng tràn đầy. Nhát đao chém xuống như khiến trời đất cũng phải biến sắc.
Trái tim của đám đông đột ngột run lên, cảm xúc căng thẳng cứ thế trào lên.
Nhưng Ngô Thanh Đế không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định né tránh. Đôi môi ông mấp máy, lạnh lùng nói: “Huyết Long Đao, quay về!”
Ngay lập tức, thanh Huyết Long Đao trong tay Gia Cát Hùng ngừng mọi công kích về phía Ngô Thanh Đế, giống hệt như ban nãy, Huyết Long Đao lại run rẩy trong tay Gia Cát Hùng. Nhưng lần này Huyết Long Đao run lên mạnh hơn, dường như thanh đao này đã bị điên vậy.
Có điều, bất kể Huyết Long Đao giãy giụa và run rẩy thế nào, nó vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Gia Cát Hùng, bởi vì sức mạnh của Gia Cát Hùng quá lớn, quá nghịch thiên. Bàn tay ông ta cứ siết chặt lấy Huyết Long Đao, dường như đang có một trận giằng co với thanh đao, hai bên tạm thời không phân cao thấp.
Thấy vậy, Ngô Thanh Đế khẽ nhíu mày, khí thế trên người đột nhiên mạnh hơn. Ông ngửa mặt lên trời hét lớn: “Đao đâu!”
Âm thanh chấn động màng nhĩ, khí thế mạnh mẽ.
Xoạt!
Huyết Long Đao dường như bộc phát uy lực trong thoát chốc, cả thanh đao bay vọt lên không trung.
Nhưng bàn tay của Gia Cát Hùng vẫn nắm chặt lấy chuôi đao, cơ thể đồ sộ của Gia Cát Hùng bị Huyết Long Đao kéo bay lên.
Cảnh tượng này quá thần kỳ, đám đông trước màn hình kinh ngạc đến mức trợn mắt há miệng.
Đúng là thần khí!
“A!”
Gia Cát Hùng vọt lên không trung đột nhiên hét ầm một tiếng, ông ta phát ra âm thanh như hổ gầm, khí thế trên cơ thể đột ngột tăng mạnh. Hai mắt ông ta càng lúc càng đỏ, giống như đã biến thành ma, ma tính nhanh chóng tăng vọt. Ông ta triệt để đấu đá với Huyết Long Đao, bất kể Huyết Long Đao bay thế nào, run ra sao, ông ta vẫn nhất quyết không chịu buông tay.
Ông ta vẫn đang đấu tranh cùng Huyết Long Đao.
Uỳnh!
Khi khí thế tăng đến cực hạn, Gia Cát Hùng đột nhiên túm chặt Huyết Long Đao, vung mạnh một phát vào hư không.
Trong chớp mắt, ánh đao phóng ra, những nơi mà nó chạm đến, không khí vỡ nát, cây cối đổ rạp, mặt đất nứt toác. Quảng trường Nhân Dân như bị chém thành hai nửa sau lần vung đao này.
Sau khi bị vung mạnh, Huyết Long Đao mạnh mẽ đột nhiên yên tĩnh hẳn, nó không còn giãy giụa, không còn run rẩy, cũng không dốc sức bay lung tung nữa. Dường như nó đã biến thành một đứa trẻ ngoan trong chớp mắt, lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của Gia Cát Hùng.
Gia Cát Hùng nắm lấy Huyết Long Đao, chậm rãi rơi xuống đất.
Lúc này đây, Gia Cát Hùng chẳng khác gì ma vương diệt thế, vô cùng quỷ dị.
Mặt mũi Ngô Thanh Đế biến sắc, không chần chừ thêm, ông lập tức cao giọng hô lần nữa: “Huyết Long Đao, quay về.”
Lần này, giọng nói của Ngô Thanh Đế vang vọng hơn, khí thế mạnh mẽ hơn, nhưng Huyết Long Đao hoàn toàn không phản ứng.
Trái tim Ngô Thanh Đế thắt lại, ông nhìn Gia Cát Hùng và Huyết Long Đao trong tay ông ta với vẻ khó tin.
nhiên, Huyết Long Đao không còn nghe lời chỉ huy của Ngô Thanh Đế nữa.
Nó đã hoàn toàn bị Gia Cát Hùng thuần phục rồi.
Khi Ngô Thanh Đế đang kinh ngạc, Gia Cát Hùng nhìn Huyết Long Đao, nở nụ cười gian xảo, sau đó, ông ta nhấc đao lên, vung đao chém về phía Ngô Thanh Đế…