Chương 237 – Thân phận thật của Đường Dĩnh
Lúc đầu Ám Ảnh bắt Hạ Mạt Hàn đi, Ngô Bách Tuế tới Bạch Vân Cổ Trấn để cứu cô, lúc đó anh quen biết với một cô gái ở Bạch Vân Cổ Trấn – Đường Dĩnh.
Trong ấn tượng của Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh là một cô gái đơn thuần hiền lành, tính tình hoạt bát, vui vẻ giúp người. Lần đầu tiên anh gặp Đường Dĩnh là trên tàu cao tốc đến Bạch Vân Cổ Trấn, lúc đó Ngô Bách Tuế chẳng khác gì thằng ăn mày nhưng Đường Dĩnh không hề chê bai anh, còn chủ động đổi chỗ để ngồi cùng anh, hơn nữa còn cho anh một ổ bánh mì. Lúc đó anh có ấn tượng rất tốt với cô gái này, thậm chí sau khi biết tên ác quỷ giết người Ám Ảnh là anh trai của Đường Dĩnh, anh cũng luôn kiên định tin rằng Đường Dĩnh vẫn là cô gái ngây thơ hiền lành, cô đối lập hoàn toàn với anh trai của mình.
Nhưng ngay giờ phút này, Đường Dĩnh xuất hiện trước mặt Ngô Bách Tuế lại khác xa ấn tượng về cô trong lòng anh. Đường Dĩnh bây giờ không còn đơn thuần hoạt bát linh động nữa, cả người cô tràn ngập hơi thở nho nhã siêu nhiên của người đứng ở trên cao, trong đáy mắt cô cũng hiện lên vẻ trưởng thành sành đời.
Ngô Bách Tuế cảm thấy rõ ràng gương mặt này quen thuộc nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác lạ. Anh khó tin nhìn Đường Dĩnh rồi hỏi sâu xa: “Sao cô lại ở đây?”
Đường Dĩnh thản nhiên nhìn Ngô Bách Tuế rồi hỏi ngược lại: “Anh còn chưa hiểu sao?”
Nghe vậy thì sắc mặt Ngô Bách Tuế thay đổi ngay, hôm nay anh đã nghe thấy giọng điệu và tiếng nói này trong trang viên nhà họ Ngô.
Người phụ nữ che mặt.
Đường Dĩnh, nhà họ Đường!
Đường Dĩnh chính là người phụ nữ che mặt đã cứu người đàn ông bệnh tật hôm nay.
Chẳng trách, vừa gặp người phụ nữ che mặt đó, Ngô Bách Tuế lại cảm thấy quen thuộc lạ thường. Thì ra, cô là Đường Dĩnh.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế lạnh thấu xương nhìn Đường Dĩnh chằm chằm, anh lạnh lùng hỏi: “Cô là người nhà họ Đường à?”
Giọng điệu Đường Dĩnh thản nhiên, trả lời rành rọt: “Đúng vậy”.
Nghe câu trả lời khẳng định của Đường Dĩnh thì vẻ mặt Ngô Bách Tuế như đông lại. Trong lòng anh dậy sóng cuồn cuộn.
Anh quá đỗi kinh ngạc.
Anh trai Đường Duệ của Đường Dĩnh cực kì giỏi ngụy trang, trong bóng tối thì hắn là tên ác quỷ Ám Ảnh giết người không ghê tay, điên cuồng bệnh hoạn nhưng ở ngoài mặt, hắn lại là một kẻ vô hại, một tên què tâm địa lương thiện Đường Duệ. Lớp ngụy trang của hắn rất hoàn mĩ, gần như không có một kẽ hở nào, nhưng Ngô Bách Tuế vẫn nhiều lần nghi ngờ hắn.
Còn Đường Dĩnh thì hoàn toàn không có một chút sơ hở nào, cô thật sự giống như một cô gái đơn thuần lương thiện lại nhiệt tình, không hiểu thế sự, vô âu vô lo. Cô hoàn toàn lừa được Ngô Bách Tuế, thì ra Đường Dĩnh cô mới là cao thủ ngụy trang thực thụ.
Trái tim Ngô Bách Tuế mãi vẫn không thể cân bằng lại được, một hồi lâu sau anh mới mở miệng, trầm giọng nói với Đường Dĩnh: “Thật không ngờ cô lại giấu kĩ đến vậy”.
Đường Dĩnh nghe vậy thì nhẹ nhàng giải thích: “Anh sai rồi, lúc đầu tôi thật sự không biết gì cả. Gần đây tôi mới biết mình là người của nhà họ Đường”.
Nghe vậy thì Ngô Bách Tuế ngây người ra, anh khựng lại một chút rồi hỏi: “Cô nói vậy có ý gì?”
Đường Dĩnh từ tốn đáp: “Tôi vừa ra đời đã bị nuôi dưỡng trong gia đình nghèo khó ở Bạch Vân Cổ Trấn. Mãi cho đến khi tôi tròn hai mươi, nhà họ Đường mới phái người tới tìm đón tôi về gia tộc, nói cho tôi tất cả chân tướng”.
Đúng là Đường Duệ có một cô em gái, nhưng lúc em gái của hắn vừa sinh ra đời đã bị người nhà họ Đường đánh tráo. Nhà họ Đường đã dùng một số thủ đoạn để tráo đổi Đường Dĩnh nhà mình và em gái thật của Đường Duệ, chuyện này thần không hay quỷ không biết, đến cả bố mẹ và chính Đường Duệ cũng không biết. Mãi cho đến lúc chết, Đường Duệ vẫn luôn tưởng rằng Đường Dĩnh chính là em gái ruột của hắn.
Đường Dĩnh được nhà họ Đường nuôi bên ngoài thật ra cũng là một loại rèn luyện, cô sống cuộc đời của một người khác, trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, nếm qua cay đắng ngọt bùi, nếm trải cảm giác cách biệt sống chết, cô có thất tình lục dục, cũng hiểu nỗi khổ của người đời. Cô như đi hết một vòng đời rồi cuối cùng trở về nhà họ Đường.
Nhà họ Đường là gia tộc ẩn dật, dường như tất cả người đời sau của gia tộc đều được sắp xếp nuôi dưỡng theo hình thức này trong những gia đình khác nhau, đến một thời gian nhất định họ sẽ đón những con cháu được nuôi dưỡng ở bên ngoài về và nói cho con cháu biết sự thật.
Chuyện đầu tiên mà con cháu nhà họ Đường phải làm sau khi biết được sự thật là phải giết hết tất cả người nhà đã nuôi dưỡng họ trưởng thành. Đây chính là thử thách đầu tiên với bọn họ.
Đường Dĩnh là trường hợp đặc biệt, cha mẹ và anh trai nuôi cô đều chết hết rồi, cô không cần phải qua cửa ải này.
Ngô Bách Tuế nghe Đường Dĩnh giải thích xong thì mới biết, Đường Dĩnh vẫn như vậy, chỉ là thay đổi thân phận mà thôi. Đương nhiên, thân phận khác nhau một trời một vực thì cũng chẳng thể trách tính cách và khí chất của Đường Dĩnh lại thay đổi nhiều đến thế. Chỉ là, khí chất hay gì thì cũng có thể thay đổi trong thời gian ngắn, còn võ công thì sao?
Không lâu trước đây Đường Dĩnh vẫn còn là một cô bé tay trói gà không chặt, nhưng bây giờ cô lại có võ công tuyệt đỉnh, Ngô Bách Tuế có thể cảm nhận được thực lực của Đường Dĩnh bây giờ cực kì mạnh mẽ. Ngô Bách Tuế không hiểu điểm này, anh nhìn sâu vào Đường Dĩnh rồi nghiêm túc hỏi: “Sao cô lại có võ công?”
Đường Dĩnh trả lời: “Tôi đã thông qua thử thách của nhà họ Đường nên được truyền thừa võ công của nhà họ Đường”.
Truyền thừa võ công của gia tộc ẩn dật có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, Đường Dĩnh đã được truyền thừa, đồng thời một bước lên trời, sở hữu võ công tuyệt thế.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì đột nhiên trầm mặc, anh nhìn Đường Dĩnh rồi rơi vào trầm tư xa xăm.
Qua một lúc lâu, Ngô Bách Tuế mới dần hoàn hồn lại, sau đó anh lạnh giọng hỏi: “Cô cố tình gọi tôi đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao?”
Ngô Bách Tuế đã hiểu sự thật về quá trình thay đổi thân phận của Đường Dĩnh rồi, nhưng thái độ của anh đối với cô vẫn lạnh nhạt. Bọn họ không thể giống như trước đây nữa, nếu Đường Dĩnh là cô gái hiền lành trong gia đình bình thường kia thì Ngô Bách Tuế sẽ đối xử chân thành với cô. Nhưng bây giờ, Đường Dĩnh là người của nhà họ Đường, nhà họ Đường lại là kẻ địch của Ngô Bách Tuế, anh và Đường Dĩnh chỉ có thể đứng trên hai chiến tuyến khác nhau.
Đường Dĩnh cảm nhận được sự lạnh lùng và cảnh giác của Ngô Bách Tuế, ánh mắt của cô hơi phức tạp, cô nhìn Ngô Bách Tuế rồi chân thành nói: “Tôi biết bây giờ anh tràn đầy ý đối địch với nhà họ Đường, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, cho dù anh hiểu được bao nhiêu về nhà họ Đường thì nó vẫn lớn mạnh hơn trong tưởng tượng của anh nhiều. Cho dù anh có sức mạnh Man Hoang thì cũng không đấu lại được bọn họ đâu”.
Đường Dĩnh nói một cách chắc nịch, cô hiểu rõ thực lực phi phàm của Ngô Bách Tuế nhưng cô cũng khẳng định Ngô Bách Tuế không đấu lại được nhà họ Đường.
Ngô Bách Tuế nghe xong thì ánh mắt nghiêm túc nhìn Đường Dĩnh chăm chăm, anh lạnh lùng nói: “Bố tôi là do cô bắt đi sao?”
Hôm nay ở trang viên nhà họ Ngô, Đường Dĩnh đã hứa là sẽ không đối phó với nhà họ Ngô nên Ngô Bách Tuế mới thả người đàn ông bệnh tật đi, vậy mà bọn họ lại bắt Ngô Thanh Đế đi, chuyện này khiến Ngô Bách Tuế vô cùng tức giận.
Đường Dĩnh nghe hỏi thì dứt khoát trả lời: “Không phải, tôi chỉ để lại tờ giấy để nói rõ ràng với anh những chuyện này thôi”.
Ngô Bách Tuế tiếp tục nghiêm nghị hỏi: “Chẳng phải cô đã đồng ý sẽ tha cho nhà họ Ngô rồi sao?”
Sắc mặt Đường Dĩnh trầm trọng, nghiêm túc giải thích: “Đúng là tôi đã đồng ý với anh sẽ không đối phó nhà họ Ngô, nhưng anh nên biết rằng anh và bố anh đã phá vỡ sự cân bằng mà nhà họ Đường đã lập nên cho thế giới này. Nhà họ Đường có thể tha cho gia tộc của các anh nhưng tuyệt đối không thể giữ hai bố con anh lại được”.
Ngô Thanh Đế bước vào cảnh giới Vũ Thánh, thậm chí Ngô Bách Tuế còn có thể đánh bại Vũ Thánh, nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không để cho hai người thế này tồn tại trên thế giới.
Ngô Bách Tuế nghe xong thì sắc mặt trầm hẳn xuống, anh hơi nhíu mày, lạnh giọng hỏi Đường Dĩnh: “Bây giờ bố tôi thế nào rồi?”
Nhà họ Đường sẽ không bỏ qua cho bố, Ngô Bách Tuế không biết có khi nào bọn họ vừa bắt người được đã giết luôn hay không, thế nên anh rất lo lắng.
Đường Dĩnh trả lời đúng sự thật: “Theo tôi biết thì bây giờ tạm thời ông ấy sẽ không nguy hiểm tính mạng. Nhưng chuyện sau này thì tôi không nói trước được”.
Nghe vậy thì Ngô Bách Tuế liền nói: “Địa chỉ của gia tộc các cô ở đâu? Tôi phải đi cứu bố tôi”.
Ngô Bách Tuế đã hạ quyết tâm đi cứu Ngô Thanh Đế rồi, chuyện này không thể chậm trễ được, bây giờ Ngô Thanh Đế còn đang trong tình trạng hôn mê, nhà họ Đường giết ông dễ như trở bàn tay. Cho dù tạm thời nhà họ Đường không ra tay thì tình hình của Ngô Thanh Đế cũng rất tệ, Ngô Bách Tuế không biết ông có thể gắng gượng nổi hay không.
Thấy Ngô Bách Tuế nóng lòng muốn đi cứu bố, Đường Dĩnh cầm lòng không đặng mà nhắc nhở: “Anh đừng nghĩ tới điều đó nữa. Tôi đã nói rồi, nhà họ Đường lớn mạnh hơn anh tưởng tượng rất rất nhiều, anh cứ tùy tiện đến đó không những không cứu được bố anh, ngược lại còn khiến bản thân mình liên lụy. Đến lúc đó, hai người đều chỉ còn nước chết”.
Ngô Bách Tuế cau chặt mày, nghiêm giọng nói: “Thế tôi phải làm thế nào, lẽ nào bảo tôi mặc kệ bố tôi sống chết ở nhà họ Đường hay sao?”
Ngô Bách Tuế quá sốt ruột, đối diện với nhà họ Đường thâm sâu không lường được này, anh có hơi bối rối. Bất kể hậu quả là gì, chỉ cần có thể cứu được Ngô Thanh Đế thì cho dù là núi đao biển lửa gì anh cũng đều sẽ xông vào.
Đường Dĩnh nhìn Ngô Bách Tuế rồi nói sâu xa: “Chỉ có một cách có thể đảm bảo hai bố con anh đều không chết.”