Chương 253 – Bí mật trong cấm địa nhà họ Ngô
Ngô Thanh Đế như gặp phải quỷ vậy, sắc mặt hoảng sợ.
Ngô Bách Tuế thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi dữ dội, trước nay bố anh luôn vững vàng như núi Thái Sơn, cho dù gặp phải chuyện lớn bằng trời thì ông cũng chưa từng bộc lộ vẻ mặt kì lạ đến thế này. Cảnh tượng này khiến Ngô Bách Tuế chấn động.
Ngô Bách Tuế nhíu mày sau đó khẽ nói với Đường Dĩnh đang đứng bên cạnh: “Đường Dĩnh, tôi muốn nói chuyện riêng với bố”.
Đường Dĩnh cảm thông được, cô không nói thêm lời dư thừa, chỉ đồng ý luôn: “Vâng, vậy em ra ngoài đợi anh”.
Nói xong thì Đường Dĩnh quay người ra khỏi căn phòng phía Tây, tiện tay đóng cửa lại luôn.
Vừa đóng cửa lại, Ngô Bách Tuế lập tức trịnh trọng hỏi Ngô Thanh Đế: “Bố, sao vậy? Sao vừa nghe tới nhà họ Đường sắc mặt bố khác hẳn thế?”
Sắc mặt Ngô Thanh Đế vẫn chưa trở lại bình thường, trong ánh mắt của ông ngoài kinh hãi ra còn hơi nặng nề. Ông không trả lời Ngô Bách Tuế, dường nhưng ông đang điều chỉnh cảm xúc của mình, tiêu hóa tin tức chấn động mà Ngô Bách Tuế vừa nói.
Ngô Bách Tuế thấy bố mình như vậy thì càng thấp thỏm. Anh nhìn sâu vào Ngô Thanh Đế rồi lại thận trọng hỏi: “Bố, rốt cuộc là chuyện gì ạ?”
Ngô Thanh Đế lại trầm lặng một lát nữa rồi mới nhìn Ngô Bách Tuế, trên mặt đầy vẻ phức tạp hỏi: “Con biết nhà họ Đường ở đâu không?”
Câu hỏi này thật khiến Ngô Bách Tuế á khẩu, sau khi anh hôn mê tại Tứ hợp viện ở Yên Kinh thì đã được đưa thẳng về nhà họ Đường, lúc anh tỉnh dậy thì đã ở trong dinh cơ của Đường Chấn Phong rồi. Trước mắt thì anh chỉ đi lại trong dinh cơ này mà thôi, không biết toàn cảnh của nhà họ Đường, càng không biết nhà họ Đường ở đâu.
Thế nên, Ngô Bách Tuế lắc đầu, nghi ngờ trả lời: “Con không biết, sao vậy ạ? Chuyện này rất quan trọng sao ạ?”
Ngô Thanh Đế trầm ngâm vài giây rồi nhấn mạnh từng chữ: “Nhà họ Đường ở ngay trong cấm địa của nhà họ Ngô!”
Nghe lời này thì sắc mặt Ngô Bách Tuế chợt thay đổi dữ dội, mắt anh trợn to, trong đó tràn ngập vẻ không thể tin được. Anh ngơ ra mấy giây rồi lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Con không hề lạ với cấm địa của nhà mình, con cũng đã nhớ lại kí ức lúc con vào cấm địa rồi. Chỗ đó không có dấu vết của con người sinh sống, còn nhà họ Đường thì là một gia tộc lớn, thành viên vô số, sao bọn họ có thể sinh sống trong cấm địa của nhà họ Ngô được chứ?”
Chuyện này quá siêu việt lạ thường, Ngô Bách Tuế không dám tin.
Anh biết rõ cấm địa nhà họ Ngô là nơi khiến vô số người sợ hãi, ai bước vào cấm địa nhà họ Ngô cũng đều không quay trở lại, nói chỗ đó là địa ngục cũng không ngoa, còn nhà họ Đường có nhiều người sống sờ sờ ra như thế, sao có thể sinh sống trong địa ngục được chứ! Hơn nữa, vừa nãy Ngô Bách Tuế đã quan sát, chỉ một dinh cơ của Đường Chấn Phong thôi cũng đã cực kì rộng lớn rồi, sao có thể ẩn mình trong cấm địa nhà họ Ngô được? Nếu thật sự ở trong cấm địa thì sao Ngô Bách Tuế lại không phát hiện ra?
Ngô Thanh Đế chậm rãi giải thích: “Rốt cuộc cấm địa nhà họ Ngô rộng bao nhiêu con không tưởng tượng ra được đâu, những chỗ con đi qua chỉ được xem là vòng ngoài cùng của cấm địa thôi. Chính vì con không đi sâu vào trong nên bố mới có thể thuận lợi cứu con ra ngoài, đồng thời giữ được tính mạng của con. Trên thực tế, cấm địa của nhà họ Ngô rộng bạt ngàn, càng đi sâu vào trong thì càng nguy hiểm, còn nhà họ Đường thì nằm ngay trong nơi sâu nhất của cấm địa nhà họ Ngô”.
Ngô Bách Tuế nghe xong thì trong lòng kích động, anh nhìn Ngô Thanh Đế rồi lẩm bẩm: “Đúng là bố đã cứu con thật”.
Sau khi nhớ lại kí ức trong cấm địa nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế biết được đại khái là có người cứu mình ra, chỉ là lúc được cứu anh đang trong trạng thái hôn mê, ý thức vô cùng mỏng manh, anh lờ mờ cảm thấy là bố đã cứu mình, nhưng không xác định chắc chắn. Bây giờ, anh mới biết, người cứu mình đúng là bố.
Nhưng anh không ngờ, cấm địa nhà họ Ngô mà anh từng vào chỉ là phần ngoài cùng. Chỉ là phần ngoài cùng thôi mà đã khiến anh cửu tử nhất sinh, trải qua nguy hiểm muôn trùng rồi. Anh có thể sống sót thoát ra phần ngoài cùng này đều nhờ Ngô Thanh Đế cứu, nếu không, anh đã chết trong đó rồi.
Đúng là Ngô Bách Tuế không thể tưởng tượng ra nổi không gian thật sự của cấm địa nhà họ Ngô rộng đến nhường nào, nơi sâu nhất trong đó lại nguy hiểm thế nào. Điều càng khiến anh khó tin hơn là, nhà họ Đường lại ở ngay trong nơi sâu nhất của cấm địa nhà họ Ngô. Nơi này hoàn toàn là một chốn bồng lai khác, nhưng sao bố lại biết được điều này?
Nghĩ đến đây, Ngô Bách Tuế không khỏi khó hiểu hỏi Ngô Thanh Đế: “Sao bố lại biết nhà họ Đường ở ngay trong nơi sâu nhất của cấm địa nhà họ Ngô?”
Nếu đã là nơi sâu nhất thì người thường không thể vào trong được, theo lí mà nói thì người ở thế giới bên ngoài không thể biết được vị trí của nhà họ Đường, càng không có mạng để vào đến đây.
Ngô Thanh Đế nghe hỏi thì ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm, ông khựng lại một chút rồi nghiêm túc nói với Ngô Bách Tuế: “Con biết tên “Cấm địa nhà họ Ngô” từ đâu mà có không?”
Ngô Thanh Đế không trả lời thẳng câu hỏi của Ngô Bách Tuế mà hỏi ngược lại anh.
Ngô Bách Tuế chỉ biết cấm địa nhà họ Ngô không thuộc về phạm vi của nhà họ Ngô nhưng lại lấy tên có liên quan đến nhà họ Ngô. Chuyện này luôn khiến anh khó hiểu, bây giờ nghe Ngô Thanh Đế hỏi vậy thì anh lập tức trả lời: “Con không biết, đây cũng là điểm con nghĩ mãi không thông, vì sao nó lại có tên là cấm địa nhà họ Ngô ạ?”
Ánh mắt Ngô Thanh Đế thâm sâu, ông nói: “Cái tên cấm địa nhà họ Ngô là do ông nội của bố, cũng là ông cố Ngô Lại của con đặt ra. Ông lấy cái tên này thật ra là để cảnh cáo con cháu đời sau của nhà họ Ngô, đó là cấm địa của người nhà họ Ngô”.
Nghe vậy thì đôi mày của Ngô Bách Tuế cau lại, trầm giọng hỏi: “Cấm địa của người nhà họ Ngô ạ? Vì sao thế?”
Ngô Thanh Đế ảm đạm giải thích: “Vì ông cố con từng nói, nhà họ Đường chính là mối họa lớn nhất trong cấm địa nhà họ Ngô, chỉ cần người nhà họ Ngô bước vào địa giới của nhà họ Đường thì chắc chắn nhà họ Ngô sẽ gặp phải tai họa lớn nhất từ trước đến nay, thậm chí có thể bị diệt tộc!”
Nhà họ Đường chính là cấm địa của người nhà họ Ngô.
Nói cách khác thì người nhà họ Ngô không được vào nhà họ Đường, nếu không sẽ gặp họa diệt thân.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì cuối cùng cũng hiểu được vì sao Ngô Thanh Đế lại tỏ vẻ kinh hoảng. Ông nghe Ngô Bách Tuế nói bọn họ đang ở nhà họ Đường, điều này có nghĩa là nhà họ Ngô sẽ bị diệt vọng, thế nên Ngô Thanh Đế mới kinh sợ đến mức này nhỉ?
Sắc mặt Ngô Bách Tuế trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Anh nhìn Ngô Thanh Đế rồi hỏi tiếp: “Nhưng sao ông cố lại tiên đoán được chuyện xảy ra sau này chứ?”
Ngô Thanh Đế trầm giọng trả lời: “Từ rất lâu về trước, nhà họ Đường đã là gia tộc ẩn dật hùng mạnh nhất, không thể mạo phạm rồi. Nhưng ông cố của con là hóa thân của thần kì, lúc còn trẻ ông đã là người ở vị trí cao ngất ngưỡng rồi, là nhân vật thần kì tuyệt đối. Đồng thời, ông cũng là người ngoại tộc duy nhất có thể vào được nhà họ Đường và an toàn trở về. Ngay đến người nhà họ Đường cũng không dám tùy ý chọc giận ông”.
Người nhà họ Đường cũng không dám tùy ý chọc giận ông, đương nhiên Ngô Bách Tuế biết rõ câu nói này nặng đến mức nào.
Nhà họ Đường là gia tộc ẩn dật có thực lực cực mạnh, thống trị được thiên hạ, trước mặt nhà họ Đường, Ngô Bách Tuế chỉ là một con tép riu, thậm chí anh còn phải ép dạ cầu toàn để vào ở rể nhà họ Đường. Đối với anh mà nói, nhà họ Đường chính là bầu trời ở tít trên xa, không thể với được.
Thế mà ông cố Ngô Lại của anh lại khiến nhà họ Đường phải kiêng dè, đồng thời, Ngô Lại còn là người duy nhất sở hữu sức mạnh Man Hoang ở thời điểm đó, thật sự khó bề đo lường được sức mạnh của ông.
Ngô Bách Tuế vô cùng kính phục và sùng bái Ngô Lại. Chắc là Ngô Thanh Đế lại càng tín phục Ngô Lại vô điều kiện, thế nên lời cảnh cáo Ngô Lại để lại, Ngô Thanh Đế luôn toàn lực tuân thủ.
Nhưng hai bố con họ vẫn vào nhà họ Đường, vào cấm địa của người nhà họ Ngô rồi.
Lúc Ngô Bách Tuế trầm lặng thì Ngô Thanh Đế lại hỏi: “Sao hai chúng ta lại ở trong nhà họ Đường?”
Ngô Bách Tuế nghe hỏi thì lập tức hoàn hồn, anh không giấu giếm mà kể lại hết những việc xảy ra sau khi Ngô Thanh Đế hôn mê.
Lúc Ngô Bách Tuế kể xong thì sắc mặt Ngô Thanh Đế khá khó coi, ông không tin được nhìn Ngô Bách Tuế rồi nghiêm giọng hỏi: “Vậy con ở rể nhà họ Đường rồi sao?”
Ngô Thanh Đế không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hai bố con họ vào địa giới nhà họ Đường đã là phạm đại kị rồi, không ngờ Ngô Bách Tuế lại còn ở rể nhà họ Đường nữa. Điều này có nghĩa là nhà họ Ngô sẽ mãi mãi không thoát được sự thao túng của nhà họ Đường, Ngô Thanh Đế tuyệt đối không muốn thấy điều này.
Đương nhiên Ngô Bách Tuế hiểu được cảm xúc của Ngô Thanh Đế, anh cũng đoán ra Ngô Thanh Đế sẽ phản ứng như thế này, anh thở dài một hơi rồi bất lực trả lời: “Dạ, chuyện phát triển đến bước này, con cũng không có cách nào khác”.
Ngô Bách Tuế nhiều lần phản kháng nhưng đều không có hiệu quả. Để bảo vệ nhà họ Ngô và bố mình nên anh mới đồng ý ở rể nhà họ Đường. Nhưng bây giờ, nghe ý của Ngô Thanh Đế thì xem ra nhà họ Ngô cũng khó mà an toàn được rồi. Nếu lời của Ngô Lại là đúng thì bây giờ hai bố con họ đã vào nhà họ Đường rồi, vậy chắc chắn nhà họ Ngô sẽ gặp họa diệt tộc sao?
Trái tim Ngô Bách Tuế chìm vào đáy cốc.
Ngô Thanh Đế trầm ngâm mấy giây rồi kiên định nhấn mạnh: “Không được, việc này tuyệt đối không được, chúng ta buộc phải nghĩ cách rời khỏi nơi này!”
Ngô Bách Tuế cau chặt mày, nặng nề nói: “Nhưng chúng ta rời khỏi nhà họ Đường bằng cách nào? Hơn nữa, cho dù chúng ta có thể may mắn thoát ra khỏi nhà họ Đường thì bọn họ muốn tìm ra chúng ta cũng dễ như trở bàn tay. Trang viên nhà họ Ngô ở ngay bên cạnh cấm địa, trốn được hôm nay không tránh được ngày mai, nhà họ Ngô hoàn toàn không thoát được móng vuốt của nhà họ Đường”.
Ánh mắt Ngô Thanh Đế sâu thẳm, kín đáo nói: “Năm xưa, ông cố của con có để lại một túi gấm, để đề phòng người đời sau đi tới bước đường này, ông từng nói, nếu thật sự có con cháu nhà họ Ngô bất cẩn vào nhà họ Đường thì có thể mở túi gấm đó ra xem.”