Chương 266 – Không còn đường lui
Chỉ một túi gấm nhỏ bé mà chứa đựng hi vọng của tất cả mọi người ở đây, Ngô Thanh Đế cầm hộp gỗ này thấy nặng như ngàn cân. Ông nhìn chăm chú chiếc túi gấm trong hộp, chẳng dám cầm nó lên.
Ông vô cùng mong chờ rằng trong chiếc túi gấm sẽ có diệu kế giúp nhà họ Ngô đấu tranh lại với nhà họ Đường, nhưng ông lại hơi ngờ vực, sợ có biến cố gì đó bất ngờ.
Đường Chấn Phong nhìn thấy túi gấm thì sắc mặc cũng hơi căng thẳng, ông ta sốt sắng hỏi Ngô Thanh Đế: “Là cái này à?”
Đường Chấn Phong đồng ý tới nhà họ Ngô đơn giản chỉ là vì chiếc túi gấm do Ngô Lại để lại trong lời kể của Ngô Thanh Đế. Món đồ nhỏ nhắn này sẽ quyết định tương lai của ông ta, đương nhiên ông ta không giấu được vẻ căng thẳng rồi.
Ngô Thanh Đế gật đầu, trầm giọng trả lời: “Ừm”.
Đường Chấn Phong lập tức nói: “Mau mở ra đi!”
Ngô Thanh Đế chầm chậm giơ tay lấy túi gấm ra rồi chậm rãi mở nó ra.
Trong túi gấm này chỉ có một mảnh giấy. Ngô Thanh Đế lấy mảnh giấy ra thì mới phát hiện đó là mảnh giấy trắng, không có một chữ nào cả.
Mọi người thấy vậy thì ngây ngốc cả ra.
Ngô Thanh Đế thì càng không tin được, ông lật trước lật sau xem kĩ càng nhưng trên mảnh giấy thật sự không có gì.
Đường Chấn Phong đơ người ra một lúc xong thì tức giận nổ đom đóm mắt, ông ta chất vấn Ngô Thanh Đế: “Chuyện gì thế này?”
Đường Chấn Phong tức giận rồi, ông ta tràn đầy hi vọng nghĩ rằng túi gấm sẽ thật sự có cách gì đó giúp được mình vượt qua kiếp nạn. Thế nhưng cuối cùng nó chỉ chứa một mảnh giấy trắng, sao Đường Chấn Phong không tức giận cho được?
Sắc mặt Ngô Thanh Đế vô cùng khó coi, trong mắt ông tràn ngập nghi ngờ, nhìn kĩ lại mảnh giấy trắng đó, đồng thời không ngừng vuốt mảnh giấy, vừa vuốt vừa trầm giọng nói: “Ông nội tôi không thể chỉ để lại một mảnh giấy trắng được, có lẽ phải dùng cách gì đó nó mới hiện chữ lên được”.
Nghe vậy thì Ngô Bách Tuế giơ tay ra nghiêm túc nói với Ngô Thanh Đế: “Cho con xem thử!”
Ngô Thanh Đế nhìn Ngô Bách Tuế rồi đưa mảnh giấy cho anh.
Ngô Bách Tuế nhận mảnh giấy xong thì lập tức xem xét kĩ càng, một lúc sau anh nghiêm giọng nói: “Nếu con đoán không nhầm thì trên đây có vết chữ được viết từ dung dịch phèn chua, hơ trên lửa xem thử ạ”.
Dung dịch phèn chua là dung dịch bão hòa từ phèn chua hòa tan, lấy dung dịch này viết lên giấy, sau khi nó khô thì nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được chữ, khi hơ trên lửa thì giấy không thay đổi, chỉ có nét chữ là hiện lên. Đây là một cách để bảo mật dữ liệu, Ngô Bách Tuế cũng đã từng nghiên cứu về việc này, về căn bản anh có thể chắc chắn là trên giấy có phèn chua.
Đường Chấn Phong nghe vậy thì lập tức hỏi Ngô Bách Tuế: “Con chắc chắn không?”
Ngô Bách Tuế trịnh trọng trả lời: “Chắc chắn ạ!”
Ngô Thanh Đế nghe Ngô Bách Tuế nói thì sắc mặt hơi tốt hơn một chút, ông không nghi ngờ mà lập tức tới điện Vị Ương lấy một cây nến đang cháy, sau đó hơ mảnh giấy trên ngọn lửa.
Quả nhiên nét chữ dần dần hiện rõ trên giấy như lời Ngô Bách Tuế nói.
Thấy trên giấy có chữ, những người có mặt đều không hẹn mà cùng thở phào, mọi người đều chăm chú nhìn vào chữ trên đó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ngô Thanh Đế hơ cả mảnh giấy trên ngọn lửa, sau cùng tất cả chữ cũng đã hiện rõ.
“Tới Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương”, cả mảnh giấy hiện lên rõ ràng tám chữ này.
Thấy câu này thì Ngô Bách Tuế liền không hiểu hỏi Ngô Thanh Đế: “Dương Kim Dương là ai?”
Ba người Đường Chấn Phong cũng có cùng câu hỏi với Ngô Bách Tuế, ánh mắt bọn họ đều tập trung cả trên người Ngô Thanh Đế.
Vẻ mặt Ngô Thanh Đế nghiêm túc, trầm giọng nói: “Dương Kim Dương là anh em tốt nhất của ông nội Ngô Lại của tôi. Năm đó, chính ông ấy đã cùng với ông nội tôi chinh chiến giang hồ. Sau này ông tôi quy ẩn giang hồ thì ông ấy cũng mai danh ẩn tích theo luôn”.
Ở thời của Ngô Lại, Dương Kim Dương cũng được xem như là một nhân vật nổi danh, nhưng hào quang của ông ấy đều bị Ngô Lại che lấp cho nên bây giờ có ít người biết đến ông ấy. Vì Ngô Thanh Đế quá đỗi sùng bái ông nội, Ngô Lại cũng vô cùng yêu thương Ngô Thanh Đế nên Ngô Thanh Đế mới hiểu rõ mọi tiểu sử cuộc đời của Ngô Lại, cũng biết những anh em tốt của Ngô Lại.
Đường Chấn Phong nghe vậy thì lại hỏi Ngô Thanh Đế: “Vậy ông cảm thấy Dương Kim Dương này có thể giúp được chúng ta không?”
Đường Chấn Phong không hiểu gì về Dương Kim Dương, nhưng ông ta biết nhà họ Đường lớn mạnh đến cỡ nào. Ông ta không nghĩ rằng một Dương Kim Dương có thể làm phản được nhà họ Đường. Nhưng mảnh giấy này được Ngô Lại để lại, Đường Chấn Phong lại muốn biết rốt cuộc Dương Kim Dương có bản lĩnh lớn thế nào.
Ngô Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm trả lời: “Tôi cũng không biết, từ khi ông ấy mai danh ẩn tích thì giang hồ không còn tin tức gì về ông ấy nữa. Tôi cũng không ngờ ông nội lại bảo chúng ta tìm ông ấy”.
Lúc này, Ngô Bách Tuế không kìm được lên tiếng: “Nếu Dương Kim Dương đã là anh em của ông cố thì chắc tuổi tác cũng cao lắm rồi, bây giờ ông ấy còn sống không?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người trầm mặc, chưa nói đến Dương Kim Dương có năng lực giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn này hay không, chỉ riêng việc ông ấy có thể sống được đến ngày hôm nay hay không cũng đã là một vấn đề rồi!
Tim mọi người không khỏi chùng xuống.
Một lát sau, Đường Chấn Phong nhíu mày, kiên định nói: “Chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không còn cách gì khác nữa rồi, chỉ có thể đi tìm Dương Kim Dương trước thôi”.
Với tình hình trước mắt, dù hi vọng này lớn hay nhỏ thì cũng là tia hi vọng duy nhất, Đường Chấn Phong không muốn chậm trễ thêm nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy người. Tình hình bây giờ, bọn họ lãng phí thêm phút nào thì sẽ có thêm một phút nguy hiểm, Lục trưởng lão và người nhà họ Đường lúc nào cũng có thể tìm tới bọn họ, họ buộc phải tìm được cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, nếu không tất cả mọi người đều sẽ xong đời.
Ngô Thanh Đế cũng hiểu rõ tình thế trước mắt, ông lập tức gật đầu đồng tình: “Ừm, chúng ta đi luôn thôi”.
Sau đó, năm người bọn họ nhanh chóng ra khỏi mật thất, rời khỏi điện Vị Ương.
Ngô Thanh Đế dẫn mọi người tới sân đỗ trực thăng trong trang viên nhà họ Ngô.
Bạch Long Quán cách trang viên nhà họ Ngô khá xa, để đỡ tốn thời gian, họ chọn đi bằng trực thăng.
Chẳng mấy chốc sau, cả năm người đều lên trực thăng, Ngô Bách Tuế ngồi vào ghế lái, là một thiên tài toàn diện nên Ngô Bách Tuế lái trực thăng cũng rất thuần thục.
Trực thăng vững vàng cất cánh, nhưng vừa bay lên không trung thì đột nhiên thân máy bay vang lên một tiếng “ầm” cực lớn, dường như đã bị thứ gì đó đâm mạnh vào. Máy bay liền chao đảo không khống chế được, ngay sau đó, cả chiếc trực thăng lao xuống không phanh.
Tốc độ rơi của trực thăng quá nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng thì thân trực thăng đã đâm sầm xuống đất gây ra tiếng vang động trời.
Thân máy vỡ ra, chấn động cực mạnh, nhưng Ngô Thanh Đế và cả nhà Đường Chấn Phong đều là Vũ Thánh, thực lực của Ngô Bách Tuế cũng ở trên bậc Vũ Thánh nên bọn họ không bị thương vì chút va đập này.
Trực thăng vừa rơi xuống đất thì năm người họ đã lập tức chạy ra khỏi cabin.
Ra khỏi trực thăng họ mới nhìn thấy có một người đứng trên xác chiếc trực thăng to lớn.
Lão ta chính là Lục trưởng lão.
Lục trưởng lão lúc bấy giờ hệt như Ma Vương xuất thế, lão ta đứng trên xác trực thăng, khí thế hung tàn toát ra quanh thân, sát khí trong mắt dày đặc. Lão nhìn mấy người Đường Chấn Phong với ánh mắt vô cùng khủng bố.
Vừa thấy Lục trưởng lão hệt như Thần Chết xuất hiện, sắc mặt mấy người Đường Chấn Phong liền thay đổi dữ dội. Bọn họ đều biết sớm muộn gì Lục trưởng lão cũng sẽ tìm tới bọn họ nhưng không ngờ lão ta lại tới báo thù sớm như vậy.
Trong lúc năm người hoảng hốt thất thần, Lục trưởng lão với ánh mắt dữ tợn, âm u lên tiếng: “Muốn chạy? Các người có thể chạy đi đâu?”
Giọng của Lục trưởng lão vô cùng lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc hệt như tiếng nói vang ra từ Tu La địa ngục.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lục trưởng lão vừa dứt lời thì một loạt bóng đen giáng từ trên trời xuống, mỗi bóng đen đáp đất đều phát ra tiếng động vang dội, cả mặt đất rung chuyển như xảy ra động đất.
Chỉ trong chớp mắt mà năm người Đường Chấn Phong đã bị cả đám người bao vây.