Chương 268 – Giết
Nghe lời Tam trưởng lão nói, sắc mặt Đường Chấn Phong tối sầm. Ông ta đã hiểu, Tam trưởng lão nói cho nhà họ một con đường sống, nhưng nhà ở đây, chỉ bao gồm vợ chồng Đường Chấn Phong và con gái Đường Dĩnh, chứ không bao gồm con rể là Ngô Bách Tuế.
Hơn nữa, ba người nhà họ muốn sống thì Đường Chấn Phong phải tự tay giết chết Ngô Bách Tuế và tất cả người nhà họ Ngô.
Đây chính là cơ hội duy nhất mà Tam trưởng lão cho Đường Chấn Phong.
Đường Chấn Phong trầm mặc, đứng im tại chỗ.
Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế, Ngô Thiên cùng người nhà họ Ngô không hẹn mà cùng nhìn Đường Chấn Phong đứng ngây người.
Khuôn mặt của Ngô Bách Tuế căng thẳng, anh không biết Đường Chấn Phong sẽ lựa chọn thế nào. Nếu như trước đây, Ngô Bách Tuế không ngần ngại cho rằng Đường Chấn Phong là người không đáng tin cậy. Nhưng sau sự việc hôm nay, Ngô Bách Tuế đã phát hiện ra một mặt khác của Đường Chấn Phong. Anh cảm thấy Đường Chấn Phong không phải là một người hoàn toàn vô tình. Nhưng giờ phút này, đứng trước cơ hội duy nhất để bảo vệ gia đình ba người của họ, liệu Đường Chấn Phong có bận tâm đến tính mạng của Ngô Bách Tuế và của tất cả các thành viên nhà họ Ngô?
Vẻ mặt của Ngô Thanh Đế càng thêm khó coi, ông không tin bất cứ người nào nhà họ Đường, nhà họ Đường sẽ không buông tha nhà họ Ngô. Cái mà Tam trưởng lão gọi là nương tay, thì cũng chỉ là dành cho ba người nhà họ Đường thôi, chứ sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào nhà họ Ngô. Xem ra nhà họ Ngô hôm nay thật sự gặp họa diệt tộc rồi.
Lòng Đường Dĩnh lúc này cũng vô cùng hồi hộp, cô biết nhà họ Đường là những kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, bố cô là Đường Chấn Phong trước đây cũng là một đao phủ không có tình cảm, nhưng bây giờ Đường Dĩnh đã thay đổi cái nhìn về bố mình. Bố cô vẫn có tính người, nhưng cô cũng biết rằng bố cô lo lắng cho tính mạng của mẹ con cô. Nếu bố cô thật sự tàn sát người nhà họ Ngô, vậy phải làm sao?
Đường Dĩnh không dám nghĩ thêm, cô vội vàng nhìn Đường Chấn Phong, trầm tư gọi một tiếng: “Bố…”
Cô muốn nói bố giơ cao đánh khẽ, đừng xuống tay với nhà họ Ngô, nhưng cô có tư cách gì yêu cầu như vậy? Là cô đã kéo bố mẹ vào đống rắc rối này, lẽ nào giờ đây cô còn bắt bố mẹ chết cùng Ngô Bách Tuế?
Trái tim Đường Dĩnh tan nát.
Đường Chấn Phong nhìn Đường Dĩnh, rồi dời ánh mắt sang Tam trưởng lão, trịnh trọng nói: “Tam trưởng lão, tôi không làm được”.
Đường Chấn Phong biết con gái bận lòng với Ngô Bách Tuế nhiều thế nào, nếu tự tay ông ta giết Ngô Bách Tuế, Đường Dĩnh chắc không sống nổi, cho dù còn sống cũng sẽ mang khúc mắc cả đời không hóa giải được. Tương lai, bố con họ không có cách nào chung sống hòa thuận được. Đường Chấn Phong không muốn cứa một nhát dao vào tim con gái, cuối cùng ông ta đã hành động theo con tim mách bảo.
Nghe câu trả lời của Đường Chấn Phong, Đường Dĩnh cả kinh, nước mắt lưng tròng, cô xúc động mạnh mẽ.
Sắc mặt của Ngô Bách Tuế cũng thay đổi, lựa chọn của Đường Chấn Phong nằm ngoài dự kiến của anh, cái nhìn về Đường Chấn Phong cũng khác đi thêm chút nữa.
Ngô Thanh Đế càng kinh ngạc, ông không ngờ Đường Chấn Phong vứt bỏ cơ hội quý báu này.
Sắc mặt của Tam trưởng lão thoáng cái lạnh thấu xương, ánh mắt lão lạnh như băng nhìn chằm chằm Đường Chấn Phong, khô khốc hỏi: “Cậu chắc chắn?”
Người nhà họ Đường không được phép có lòng nhân từ của phụ nữ, phải kiên quyết và dứt khoát, câu trả lời của Đường Chấn Phong đã vượt ra ngoài dự đoán của Tam trưởng lão, khiến lão phẫn nộ, trong mắt lão lộ ra sát ý nhàn nhạt.
Chạm phải sát khí phát ra từ người Tam trưởng lão, nội tâm Đường Chấn Phong không khỏi dao động. Khuôn mặt bình tĩnh của ông ta thoáng hiện một tia do dự, cuối cùng ông ta vẫn kiên định trả lời: “Chắc”.
Chữ này phát ra chắc nịch, thể hiện quyết tâm của Đường Chấn Phong.
Nghe vậy, sát khí trong mắt Tam trưởng lão càng nồng đậm, khuôn mặt lão tàn ác, lạnh lùng nhìn chòng chọc Đường Chấn Phong rồi nói: “Đường Chấn Phong, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng chính cậu không biết quý trọng, nếu vậy cậu cũng đừng trách tôi không khách khí”.
Nói xong, sát khí của Tam trưởng lão tăng thêm một bậc, bây giờ lão giống như Thần Chết, có thể tùy ý đoạt mạng người ta bất cứ lúc nào.
Lục trưởng lão thấy vậy, nghiêm túc nói với Tam trưởng lão: “Tam trưởng lão, tôi nghĩ Đường Chấn Phong này nhất định đã phản bội nhà họ Đường, nếu không, tại sao cậu ta lại đến nhà họ Ngô? Hơn nữa cậu ta thà bỏ qua cơ hội được sống cũng không nỡ giết người nhà họ Ngô? Theo tôi, chúng ta giết hết bọn họ, coi như vì nhà họ Đường thanh lý môn hộ”.
Vừa rồi lúc nghe Tam trưởng lão đồng ý cho Đường Chấn Phong một cơ hội, Lục trưởng lão đã âm thầm lo lắng, lão ta thực sự sợ Tam trưởng lão sẽ tha cho Đường Chấn Phong lần này. Hôm nay lão ta bị vợ chồng Đường Chấn Phong đánh bị thương, thù này không báo, lão ta không cam tâm. Nhưng nếu Tam trưởng lão chịu tha cho Đường Chấn Phong, lão ta cũng không làm trái được. Nhưng mà lúc này, chính Đường Chấn Phong không biết chắt chiu cơ hội, chủ động từ chối đề nghị của Tam trưởng lão. Lục trưởng lão biết rằng cơ hội lại tới, lão ta phải thừa cơ thuyết phục Tam trưởng lão tiêu diệt cả nhà Đường Chấn Phong. Đương nhiên, cả nhà họ Ngô ắt cũng sẽ bị diệt tộc.
Tam trưởng lão ảm đạm lên tiếng, lạnh lùng nói: “Ông nói đúng, chúng ta nên dọn sạch một thể”.
Giọng nói của Tam trưởng lão không có chút hơi ấm, lão dùng ánh mắt tràn ngập sát khí liếc nhìn cả nhà Đường Chấn Phong, Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế và toàn thể người nhà họ Ngô một lượt, cuối cùng ác độc chốt một câu: “Giết sạch đi”.
Một câu nói đã tuyên án tử cho hàng ngàn con người.
Nghe vậy, sắc mặt Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên, Đường Dĩnh, Ngô Thanh Đế, Ngô Bách Tuế đều đồng loạt tái đi.
Ngô Thiên nghe xong cũng chấn động, nghe những người này nói qua nói lại, đại khái hắn cũng đoán bọn họ là người nhà họ Đường. Ngô Bách Tuế từng nói với hắn về sức mạnh của nhà họ Đường, bây giờ hắn cũng có thể tự cảm nhận được khí thế đáng sợ ấy. Quả nhiên, nhà họ Đường là sự tồn tại vô địch. Tuy Ngô Bách Tuế cứu được Ngô Thanh Đế trở về, nhưng lại dẫn dụ đoàn ác quỷ của nhà họ Đường đến đây. Nhà họ Ngô sắp tàn, trong phút chốc, Ngô Thiên cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực.
Phía sau Ngô Thiên, hàng ngàn người đang kinh hãi tột độ, trang viên nhà họ Ngô sắp bị san bằng thành bình địa, ngày tận thế của nhà họ Ngô đã đến.
Những cao thủ áo đen của nhà họ Đường nhận lệnh từ Tam trưởng lão, lập tức hành động.
Đúng lúc này, Ngô Thanh Đế bỗng đứng dậy, nhìn thẳng Tam trưởng lão, cấp bách nói: “Tam trưởng lão, tôi có chuyện muốn nói”.
Tâm trí Ngô Thanh Đế ngập tràn tuyệt vọng, nhưng ông không thể trơ mắt nhìn nhà họ Ngô diệt vong, không đến cuối cùng ông tuyệt đối sẽ không đầu hàng.
Tam trưởng lão hơi nâng cánh tay, ra hiệu cho những người khác ngừng lại, sau đó lão liếc nhìn Ngô Thanh Đế, lạnh nhạt hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Trong mắt Tam trưởng lão, Ngô Thanh Đế và người nhà họ Ngô đều đã là cá nằm trên thớt, lão có thể xử bất cứ lúc nào lão muốn, cho nên lão cũng không cần gấp gáp làm gì. Lão cũng muốn nghe xem lúc này rồi Ngô Thanh Đế còn muốn nói gì nữa.
Ngô Thanh Đế hơi run run, nghiêm trang nói: “Ông nội của tôi là Ngô Lại còn sống, nếu các người tàn sát nhà họ Ngô, ông nội tôi nhất định sẽ đến tìm nhà họ Đường trả thù”.
Ngô Thanh Đế đã bị dồn đến đường cùng, kì thực ông không biết tình hình hiện tại của Ngô Lại. Nhưng đâu còn cách gì nữa, giờ phút này ông chỉ có thể đem danh tiếng của Ngô Lại ra để ra oai, hi vọng dọa được người nhà họ Đường, mở một đường sống cho con cháu nhà họ Ngô.
Nghe thấy cái tên Ngô Lại này, đáy mắt Tam trưởng lão thoáng hiện một loại tâm tình phức tạp. Lão hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Ngô Thanh Đế hỏi: “Theo tôi biết Ngô Lại đã chết rồi, cậu muốn ở đây hù dọa ai chứ?”
Thấy Tam trưởng lão có vẻ bị danh tiếng của Ngô Lại uy hiếp, Ngô Thanh Đế khấp khởi mừng, ông không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng người chắc nịch nói: “Ông ấy chưa chết, ông ấy chỉ bế quan tu luyện, bây giờ đang ở Bạch Long Quán, nếu các người không tin có thể đi tìm ông ấy”.
Ngô Thanh Đế nói năng rành mạch, hoàn toàn không giống như là đang bịa chuyện.
Đây là biện pháp cuối cùng của Ngô Thanh Đế, ông biết Dương Kim Dương đang ở Bạch Long Quán, hơn nữa Dương Kim Dương lại là người duy nhất có thể giúp được nhà họ Ngô, cho nên Ngô Thanh Đế đã nghĩ đến việc dẫn dụ nhà họ Đường đến Bạch Long Quán, tránh cho nhà họ Ngô kiếp nạn lần này.
Tam trưởng lão nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ thâm trầm, cân nhắc một hồi, sau đó lão âm trầm nhìn Ngô Thanh Đế rồi nói: “Cho dù ông ta thật sự còn sống thì đã sao? Cậu thật sự cho rằng nhà họ Đường sẽ sợ ông ta sao?”
Giọng điệu của Tam trưởng lão vô cùng nghiêm nghị, không chút lưu tình. Nói xong, lão mạnh mẽ vung tay, hung hãn ra lệnh: “Giết!”