Trong nháy mắt, tiếng đao kiếm lanh lảnh đã tràn ngập không gian, những lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng đất trời.
Người nhà họ Ngô ở phía dưới thấy lưỡi kiếm càng tấn công càng mạnh bạo, bọn họ không khỏi lo lắng thay cho Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cũng không giữ thái độ dửng dưng như trước nữa, đôi mắt anh lạnh lùng lóe sáng, khí thế dâng trào, hai chân mở rộng bằng vai, hai tay giương ra trước ngực, chuyển động nhanh như cắt, tư thế của anh nom như một vị thần cao ngạo.
Động tác của Ngô Bách Tuế khuấy động cả không gian, anh tận dụng mây và gió làm vũ khí và sức mạnh của mình, đất trời như thể bị anh thu gọn trong lòng bàn tay, mặc cho anh sử dụng.
Ngô Bách Tuế đã hóa khí thế của vạn vật thành một thứ vũ khí vô hình.
Vút vút vút!
Khi một nguồn năng lực hỗn độn đã hình thành giữa hai tay Ngô Bách Tuế, những thanh kiếm sắc lẻm trong không trung đồng loạt nhằm về phía anh mà lao tới.
Trong chốc lát, Ngô Bách Tuế giang hai tay ra, nguồn năng lượng hỗn độn của đất trời vừa mới hình thành lập tức bắn tung ra bốn phía.
Đoàng!
Xung quang Ngô Bách Tuế vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, như thể bầu trời vừa nổ tung.
Một nguồn năng lượng dữ dội va chạm với muôn vàn lưỡi kiếm, kiếm hữu hình, năng lượng vô hình, nhưng nguồn năng lượng này của Ngô Bách Tuế lại như một thiên thạch hữu hình công phá không gian, ma sát với không khí đến tóe lửa.
Rầm rầm rầm!
Năng lượng của Ngô Bách Tuế đụng độ với Ngũ Hành Kiếm Trận tạo ra những âm thanh rền vang, uy lực ngút trời.
Có vô số lưỡi kiếm không chịu nổi lực công kích này mà gãy tan trong không trung rồi leng keng rơi xuống đất, cũng có những lưỡi kiếm vẫn ngoan cố tấn công Ngô Bách Tuế.
Trong nháy mắt, hơn một trăm thanh kiếm đã rơi rụng gần một nửa.
Sự lo lắng trong lòng người nhà họ Ngô cũng vơi bớt một nửa. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, những lưỡi kiếm còn lại như những tia sét, mang theo khí thế ác liệt xuyên thủng nguồn năng lượng của Ngô Bách Tuế, tiếp tục xé gió lao tới người anh.
Quả là một kiếm trận đáng gờm.
Ngô Bách Tuế hơi biến sắc, khí thế toàn thân đột nhiên tăng vọt rồi bùng nổ như núi lửa phun trào, hai tay của anh cùng lúc đánh ra phía trước, chân nguyên không ngừng tuôn ra chặn đứng cơn mưa kiếm cuồng bạo đang kéo đến.
Đùng đùng!
Chân nguyên cuồn cuộn từ hai bàn tay Ngô Bách Tuế, trong không trung như rền vang tiếng sấm, không khí dâng trào như sóng thần, bầu trời mênh mông tựa như sắp sụp đổ.
Cơn mưa kiếm ác liệt là vậy, nhưng vẫn không chịu nổi sức công phá của chân nguyên, toàn bộ đều bị Ngô Bách Tuế đánh vỡ tan.
Thấy vậy, Tả Hữu hộ pháp đang đứng ở trung tâm kiếm trận liền biến sắc, ánh mắt họ lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Hai người không dám chần chừ, lập tức chắp hai tay trước ngực để phát lực, cao giọng hét: “Hợp!”
Dứt lời, những lưỡi kiếm gãy lại run rẩy phóng ngược lên không trung rồi liên kết lại với nhau, ghép thành ba thanh kiếm lớn.
Ba thanh kiếm như ba cây cột chống trời, như chúa tể nắm giữ trời đất, tỏa ra ánh hào quang chói lọi, chiếu sáng bốn phương.
Vô cùng mạnh mẽ.
Ngay sau đó, ba thanh kiếm lớn với ánh sáng lóa mắt phóng thẳng tới Ngô Bách Tuế.
Cảm nhận được khí thế và uy lực hủy thiên diệt địa của ba thanh kiếm, Ngô Bách Tuế không những không sợ hãi, ngược lại còn hừng hực ý chí chiến đấu.
“Phá!”, Ngô Bách Tuế thét lớn một tiếng, âm thanh của anh chấn động đất trời, vang vọng lên chín tầng mây.
Dứt lời, hai tay Ngô Bách Tuế một lần nữa đánh ra.
Trong không gian vang lên một tiếng nổ rền đinh tai nhức óc.
Chân nguyên mạnh mẽ vô địch từ hai bàn tay Ngô Bách Tuế sôi trào, uy thế khủng khiếp đến độ có thể đánh sập cả bầu trời.
Tả Hữu hộ pháp lại biến sắc, ánh mắt bọn họ kinh hãi rụng rời. Bọn họ tức tốc dốc thêm sức mạnh cho ba thanh kiếm.
Rầm!
Chân nguyên của Ngô Bách Tuế va chạm với ba thanh kiếm tạo ra tiếng nổ rền vang.
Uy lực của ba thanh kiếm vô cùng dữ dội, nhưng khi gặp phải luồng chân nguyên nghịch thiên của Ngô Bách Tuế lại vỡ tan tành.
Sau khi nghiền nát ba thanh kiếm, chân nguyên của Ngô Bách Tuế tiếp tục càn quét về phía hơn một trăm người của Ngũ Hành Kiếm Trận.
Ầm ầm ầm!
Hàng trăm cao thủ tinh anh của kiếm trận và Tả Hữu hộ pháp trúng đòn bị đánh bay, cuối cùng thảm thương ngã xuống đất.
Một mình Ngô Bách Tuế đã phá vỡ Ngũ Hành Kiếm Trận, đánh bại hàng trăm cao thủ của nhà họ Đường.
Nhà họ Đường đã hoàn toàn bại trận.
Ngô Bách Tuế trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Người nhà họ Ngô kích động đến mức không dám tin vào mắt mình, Ngũ Hành Kiếm Trận được tạo nên bởi hơn một trăm cao thủ xuất chúng của nhà họ Đường, vậy mà lại bị Ngô Bách Tuế phá vỡ dễ dàng như vậy?
Sự kinh ngạc này quá lớn, khiến người nhà họ Ngô khó lòng tiếp nhận.
Đường Chấn Phong cũng hoàn toàn sững sờ, ông ta hiểu rõ Ngũ Hành Kiếm Trận nhà họ Đường vô địch đến đâu, có thể nói là không ai phá vỡ nổi, bất kỳ người nào bị kiếm trận này vây hãm cũng cầm chắc cái chết. Nhưng chỉ dựa vào một mình Ngô Bách Tuế lại có thể công phá kiếm trận này, Đường Chấn Phong không thể nào tin được.
Đường Dĩnh lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng long lanh nhìn Ngô Bách Tuế, chồng của cô trở thành Đấng cứu thế cho hàng ngàn người, điều này khiến cô cảm thây vô cùng kiêu hãnh.
Ngô Thanh Đế càng thêm tự hào về con trai mình, nhà họ Ngô của ông cuối cùng cũng thoát khỏi cái mác bù nhìn, cuối cùng cũng không chịu cảnh bấp bênh chênh vênh nữa, chỉ cần có Ngô Bách Tuế, nhà họ Ngô sẽ có hy vọng. Cho dù nhà họ Đường mạnh đến đâu, Ngô Thanh Đế cũng không phải sợ hãi nữa, ông tin tưởng Ngô Bách Tuế có chống lại nhà họ Đường.
Ở bên kia, người nhà họ Đường chật vật nằm trên đất, mặt xám xịt như đưa đám, sức tàn lực kiệt. Bọn họ không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng cơn đau trên người nhắc nhở bọn họ rằng họ đã bị đánh bại, bại dưới tay một kẻ tầm thường, niềm kiêu hãnh của nhà họ Đường bị giẫm nát, bọn họ đã phải chịu sự đả kích thê thảm nhât.
Đặc biệt là Đại trưởng lão, lão ta chịu đả kích lớn nhất, lão ta vốn tràn trề lòng tin là Ngô Bách Tuế sẽ bị đánh bại, lão ta mong mỏi xiết bao được thấy cảnh Ngô Bách Tuế chết trước mặt mình, nhưng cuối cùng Ngũ Hành Kiếm Trận của nhà họ Đường lại bị Ngô Bách Tuế phá tan, toàn bộ người nhà họ Đường bị Ngô Bách Tuế đánh bay. Đại trưởng lão nhìn cảnh tượng này mà giận đến hộc máu, lão ta không tài nào thở được.
Tả hộ pháp cũng rất sốc, hắn cực kỳ xem thường người ngoài gia tộc, nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế lại đảo lộn thế giới quan của hắn, chẳng khác nào cho hắn một cái tát. Hắn vừa giận dữ vừa buồn bực. Mât một lúc lâu hắn mới hít thở được, hắn nhìn về phía Ngô Bách Tuế, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Một người ngoài hèn mọn như cậu sao có thể đạt đến trình độ này?”
Sự nghi ngờ của Tả hộ pháp cũng chính là sự nghi ngờ trong lòng hơn trăm người nhà họ Đường, bọn họ không hiểu nổi một người ngoài như Ngô Bách Tuế, thậm chí trẻ tuổi đến vậy, sao có thể có được sức mạnh này.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế lạnh lẽo quét qua Tả hộ pháp, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Nhà họ Đường các ông tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc thiển cận, các ông tự cho rằng kiềm chế sự phát triển của người khác là có thể nắm trong tay sự cân bằng của thế gian. Nào ngờ, chính các ông mới là những kẻ ếch ngồi đáy giếng trên thế giới này”.
Ngô Bách Tuế nói mà không hề nhượng bộ, anh đã đánh bại người nhà họ Đường, càng phải tiếp tục đả kích người nhà họ Đường, để cho đám người ô hợp này không dám phách lối nữa.
Tả hộ pháp nghe xong lại càng nổi cơn thịnh nộ, hắn trợn mắt nhìn Ngô Bách Tuế, hung hăng nói: “Cho dù cậu có đánh bại chúng tôi, thế thì đã sao? Cậu dám giết chúng tôi không? Tôi nói cho cậu hay, đợi chúng tôi trở về, nhà họ Đường nhất định sẽ tiếp tục phái thêm người tới, đến lúc đó, chúng tôi nhất định sẽ tắm nhà họ Ngô các người trong biển máu”.
Việc Ngô Bách Tuế xem thường nhà họ Đường đã chạm đến giới hạn của Tả hộ pháp, trong mắt Tả hộ pháp, nhà họ Đường là vô địch thiên hạ, không ai sánh được. Người nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không thừa nhận cái danh ếch ngồi đáy giếng này.
Thấy Tả hộ pháp vẫn phách lối ngang tàng, ánh mắt Ngô Bách Tuế lạnh buốt, anh chậm rãi mở miệng: “Nếu đã vậy, thì các ông đừng hòng quay về nhà họ Đường nữa”.
Vừa dứt lời, trên người Ngô Bách Tuế lập tức loé lên sát khí ác liệt, anh đang định giơ tay lên tóm gọn một mẻ đám người này.
Nhưng, giữa lúc đó, một giọng nói hùng hổ chợt vang lên: “Ngô Bách Tuế, cậu quả thực là coi trời bằng vung”.