Chương 312: Huyết Thần Trảm
Trong tích tắc, một luồng không khí lạnh lẽo đã tràn xuống, cuốn bay tất cả, khiến nhiệt độ chợt giảm xuống thấp. Cơn lạnh lẽo thấm vào cơ thể, xâm nhập vào xương cốt, khiến ai nấy toàn thân cứng đờ, nảy sinh nỗi tuyệt vọng.
Tất cả đều như bị gông cùm, sợ sệt trợn mắt, nhìn luồng chân nguyên khổng lồ như một ngọn núi băng ập xuống Ngô Bách Tuế.
Chỉ trong nháy mắt, Ngô Bách Tuế đã cảm nhận được cảm giác chèn ép mạnh mẽ lạnh lẽo, khiến anh cảm thấy khó lòng hít thở nổi.
Ngô Bách Tuế không còn tâm trí để nghĩ ngợi, anh tức khắc tích tụ luồng chân nguyên mạnh mẽ nhất của mình, dồn toàn bộ sức mạnh, giáng đao về phía luồng chân nguyên núi băng.
Đoàng, đoàng!
Đây là nhát đao cực kỳ mạnh mẽ, đao vừa giáng xuống, tiếng vang đã vọng khắp không gian, thậm chí nghe hệt như tiếng sấm chớp, vòm trời biến sắc, mặt đất rung chuyển, đao khí ngút ngàn.
Thái Thượng trưởng lão trên không trung chợt trợn mắt, nét kinh ngạc thoáng qua mắt lão, Ngô Bách Tuế không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế núi băng của mình mà giáng nhát đao long trời lở đất, đao khí này như có thể chém ngang núi sông, khiến Thái Thượng trưởng lão cũng cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm.
Ngay tích tắc sau, đao khí Huyết Long Đao kinh thiên động địa của Ngô Bách Tuế đã chém thẳng xuống luồng chân nguyên núi băng của lão. Ngọn núi băng khổng lồ mạnh mẽ đã bị đao khí đâm thủng.
Một tiếng vang rung trời vọng lên, luồng khí lạnh lẽo trong không trung đã bị tấn công rồi dần tiêu tan. Chân nguyên núi băng khổng lồ bị hòa tan, tiêu diệt.
Đao khí của Ngô Bách Tuế quá nhanh lẹ quá mạnh mẽ, phá vỡ thế tấn công của ngọn núi băng Thái Thượng trưởng lão giáng xuống, thậm chí, phần kẽ ngón tay phía bàn tay nắm quyền trượng đầu rồng của lão còn phát run vì cơn chấn động, khoảnh khắc này đây, Thái Thượng trưởng lão thoáng có cảm giác bải hoải yếu ớt.
Lão biến sắc, lòng như có tiếng chuông cảnh báo vang lên. Thái Thượng trưởng lão tức khắc gom sức, khiến máu huyết trong cơ thể tuần hoàn nhanh hơn, cùng lúc ấy, lão tung mình nhảy từ không trung xuống mặt đất.
Vừa rơi xuống đất, máu huyết trong người Thái Thượng trưởng lão như đã sôi trào, khí thế tăng vọt, lão không buồn nghĩ ngợi, tay phải tiếp tục giữ chặt quyền trượng đầu rồng, tay trái giơ thẳng về phía Ngô Bách Tuế, ra đòn vang dội.
Một luồng chân nguyên mạnh mẽ tràn ra từ bàn tay lão. Chân nguyên vừa tràn ra ngoài đã hấp thu linh khí đất trời mênh mông, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ.
Chân nguyên cự chưởng mang linh khí đất trời như núi non nặng nề lao về phía Ngô Bách Tuế, khiến anh lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Bàn tay khổng lồ dần lớn hơn trong không trung, lớn tới mức có thể bao phủ trời xanh, khí thế chấn động chín phương trời.
Ngô Bách Tuế bị khí thế khổng lồ bao phủ, thấy chân nguyên cự chưởng xông tới với khí thế sát phạt vô địch, cặp mắt đỏ rực của anh lóe sáng, anh lập tức tỏa ra luồng chân nguyên vô địch mang theo sức mạnh hóa ma, mạnh mẽ ném Huyết Long Đao trong tay mình về phía chân nguyên cự chưởng.
Huyết Long Đao rời tay Ngô Bách Tuế, tỏa ra sát khí khát máu, mang chân nguyên và sức mạnh vô tận, lao về phía chân nguyên cự chưởng của Thái Thượng trưởng lão.
Rầm!
Huyết Long Đao mang uy lực vô tận như cây búa lớn mở đường phá núi, tách đôi núi non, đâm thẳng vào chân nguyên cự chưởng của Thái Thượng trưởng lão. Chợt có một lỗ hổng lớn xuất hiện giữa lòng bàn tay khổng lồ. Chân nguyên cự chưởng bị tàn phá, tiêu tan trong chớp mắt.
Huyết Long Đao trở lại theo lối cũ, bay về tay Ngô Bách Tuế.
Tất cả lại lặng xuống, trở về như ban đầu.
Nhưng có một điểm khác lạ, đó là lòng bàn tay Thái Thượng trưởng lão bất ngờ lại có một vết thương, máu tươi đang trào ra từ vết thương này.
Vẻ mặt Thái Thượng trưởng lão liên tục thay đổi, đủ các loại cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực lão, ánh mắt lão trở nên rất đáng sợ, máu rướm trên tay đỏ rực gai mắt, kích thích thần kinh lão, ánh mắt lão càng lúc càng đỏ rực, sự tức giận cũng ngày càng dữ dội.
Những người đứng xem thầm run trong lòng. Ngô Bách Tuế khiến Thái Thượng trưởng lão bị thương, bọn họ nên cảm thấy mừng rỡ xúc động mới đúng. Nhưng trông dáng vẻ như chực biến thành ma quỷ của Thái Thượng trưởng lão, mọi người không sao vui nổi, chỉ thấy sợ hãi hoảng hốt, lúc này đây, Thái Thượng trưởng lão quá đáng sợ, dường như lão sắp bộc lộ uy phong rồi.
Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh cau chặt mày, bọn họ đều ý thức được uy lực hóa ma của Ngô Bách Tuế, có thể nói, từ sau khi hóa ma, Ngô Bách Tuế chưa từng phải chịu tổn thương trước Thái Thượng trưởng lão, anh mang khí thế vô địch bất bại. Nhưng sự mạnh mẽ này được Ngô Bách Tuế đổi lấy bằng tinh nguyên, nó có giới hạn thời gian. Mà Thái Thượng trưởng lão thì không như vậy, dường như lão có tiềm năng vô tận, còn có thứ vũ khí thần kỳ như quyền trượng đầu rồng, dù lão có thất bại bao nhiêu lần thì cũng có thể đứng dậy, trở nên mạnh mẽ hơn, rất có thể lão mới chính là người chiến thắng cuối cùng.
Đương nhiên Ngô Bách Tuế có thể thấy được sự thay đổi của Thái Thượng trưởng lão, anh biết, tiếp theo đây, Thái Thượng trưởng lão sẽ trở nên rất nguy hiểm, anh không thể coi thường lão. Vậy nên anh cũng không đợi lão ra đòn mà thẳng thừng giơ Huyết Long Đao liên tục tấn công Thái Thượng trưởng lão.
Anh nhanh nhẹn vung từng nhát đao, trong tích tắc, tiếng đao đã vang lên vun vút, đao khí mặc sức tung hoành, nhưng vô số những tia laser bắn về phía Thái Thượng trưởng lão.
Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão chợt trở nên dữ dằn, khí thế lão bùng nổ dữ dội, lửa giận phun trào, mu bàn tay lão nổi đầy gân xanh. Thái Thượng trưởng lão siết chặt quyền trượng đầu rồng, dồn hết chân nguyên vô tận của mình vào quyền trượng.
Ngay sau đó, Thái Thượng trưởng lão đã tức tốc vung quyền trượng đầu rồng, liên tục càn quét vô số những đao khí đang hung hãn lao về phía mình.
Đột nhiên, quyền trượng đầu rồng lại phóng ra một luồng chân nguyên đầu rồng, luồng chân nguyên này còn dày đặc mạnh mẽ hơn trước, tỏa ra khí thế Tịch Diệt và sức mạnh Tịch Diệt cùng linh khí tinh hoa đất trời.
Thái Thượng trưởng lão đã nổi giận rồi.
Rầm rầm rầm!
Những luồng chân nguyên đầu rồng liên tục chạm trán với đao khí sắc nhọn, phát ra những tiếng vang dội, chân nguyên dâng trào không dứt. Dư âm cuồn cuộn tỏa ra tứ phía, bầu không khí rung chuyển, vạn vật chấn động, cuồng phong thét gào.
Thái Thượng trưởng lão đã ra đòn mạnh mẽ tột cùng để đỡ lại chiêu thức của Ngô Bách Tuế, nhưng vẫn không ngăn được sự công kích của luồng đao khí càng lúc càng dày đặc, dù chân nguyên đầu rồng của Thái Thượng trưởng lão đã tiêu diệt phần lớn đao khí nhưng vẫn có đao khí lọt lưới, tấn công Thái Thượng trưởng lão, cơ thể lão cũng đã có vài vết thương, dù vết thương không mấy nặng nhưng nếu lâu dài, e rằng cơ thể lão sẽ bị chém thêm cả nghìn vạn vết đao, xương cốt cũng bị chém đứt đoạn.
Không thể kéo dài thế này được.
Thái Thượng trưởng lão chợt lạnh lùng thét lên: “Xem ra không giở tuyệt chiêu thì không thể giết được cậu”.
Vừa dứt lời, lão đã giậm mạnh chân xuống đất, nhảy lên không trung.
Ngay sau đó, Thái Thượng trưởng lão siết chặt đầu rồng trên quyền trượng bằng cách tay trái đã bị thương. Thái Thượng trưởng lão nghiến răng, dồn sức.
Máu tươi trong tay Thái Thượng trưởng lão lập tức chảy vào đầu rồng. Quyền trượng đầu rồng lấp lánh ánh bạc chợt biến thành màu đỏ chói mắt, cả quyền trượng như biến thành ma trượng tàn sát thần Phật.
Chỉ trong tích tắc, ảo ảnh quyền trượng đầu rồng đã xuất hiện trong không trung, ảo ảnh này chính là chân nguyên mà Huyết Thần Trảm phóng ra, chân nguyên có hình dạng giống như quyền trượng đầu rồng, vừa xuất hiện trên không trung, nó đã chợt phóng đại, trở thành một chiếc quyền trượng đầu rồng khổng lồ.
Rầm!
Linh khí trời đất vô tận chợt tụ lại, biến thành một chiếc bóng màu máu, ào ào xông vào dung hợp với chân nguyên quyền trượng đầu rồng khổng lồ.
Chân nguyên quyền trượng đầu rồng như cột máu chọc trời xông thẳng về phía Ngô Bách Tuế tựa sấm vang chớp giật.