Chương 344: [Kết] Một đời
Mười tám tuổi, độ tuổi mà người khác còn ngây thơ cắp sách đến trường, chơi đùa cùng bạn bè thì Gia Cát Thanh Thanh đã hạ quyết tâm phải trở thành nữ chủ nhân của dòng họ Gia Cát, phải xây dựng và chấn hưng lại dòng họ của mình, không thể để danh tiếng “từ y” của dòng họ từ nay mất hút trên thế giới.
Gia Cát Thanh Thanh tỏ rõ quyết tâm nói: “Anh Lâm, em đồng ý theo anh, chúng ta sẽ xây dựng lại nhà họ Gia Cát. Nhưng trước lúc đi, em phải đợi Ngô Bách Tuế về để giải quyết một số chuyện. Anh ở lại đợi cùng em nhé?”
Nghe Gia Cát Thanh Thanh nói vậy thì mắt Dương Thành Lâm sáng ngời. Anh ta biết khó để ép một cô gái mười tám tuổi gánh vác trọng trách nặng nề thế này, nhưng may là Gia Cát Thanh Thanh là một cô gái thông minh hiểu chuyện.
Anh ta gật đầu ngay tắp lự: “Được! Anh đợi hắn với em”.
Nhiều ngày trôi qua, hai anh em sống chung một mái nhà, kí ức êm đềm thời thơ bé lại ùa về, khoảng cách giữa bọn họ được kéo gần. Tuy không nói ra nhưng trong lòng Dương Thành Lâm từ lâu đã quyết chí bảo vệ và yêu thương Gia Cát Thanh Thanh cả đời. Anh ta chôn giấu điều này trong lòng, không nói ra vì bây giờ còn chưa phải lúc. Anh ta đợi Gia Cát Thanh Thanh trưởng thành và hiểu được tình yêu là gì.
Trong những ngày này, Gia Cát Thanh Thanh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc tình cảm cô dành cho Ngô Bách Tuế là gì? Một cô gái mười tám tuổi, thật sự cô không biết tình yêu là gì cả. Cô có yêu Ngô Bách Tuế không? Hay đó chỉ là sự dựa dẫm với người đàn ông đầu tiên của cuộc đời mình?
Ngô Bách Tuế giải quyết xong tất cả mọi chuyện ở nhà họ Ngô thì hôm nay trở về căn biệt thự ở ngoại ô để tìm Gia Cát Thanh Thanh. Anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm, tuy anh không thể giữ lời với Gia Cát Thanh Thanh nhưng chí ít anh cũng không thể trốn tránh cô. Anh tới để nhận lỗi và mong nhận được sự trừng phạt từ cô. Anh không vọng tưởng mình sẽ được tha thứ sau tất cả những nỗi đau mình đã gây ra với cô bé mười tám tuổi này. Anh sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho cô theo một cách khác.
Mười giờ trưa, Ngô Bách Tuế tới biệt thự thì thấy Gia Cát Thanh Thanh đang ngồi đọc sách ngoài vườn hoa. Gia Cát Thanh Thanh thấy anh về thì đứng bật lên, mắt ngấn nước, cuối cùng anh cũng đã bình an quay về rồi.
Gia Cát Thanh Thanh nghẹn ngào nói: “Ngô Bách Tuế, anh về rồi à?”
Ngô Bách Tuế gật đầu rồi bối rối hỏi: “Thời gian gần đây em vẫn ổn chứ?”
Gia Cát Thanh Thanh chỉ khẽ gật đầu. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, nhìn người đàn ông mình trông đợi mòn mỏi. Cô chợt cảm thấy ấm áp, ấm áp như gặp được anh trai đi xa trở về. Đó chính xác là cảm giác trong lòng cô lúc này.
Người ta nói, con người ta trưởng thành chỉ trong một tích tắc. Bây giờ cô đã hiểu ra rằng mình chỉ trông mong và lo lắng cho anh như đối với người thân của mình thôi. Mười tám tuổi, cô còn tương lai dài và rộng phía trước, cô còn trách nhiệm phải gánh vác, cô phải ra ngoài thế giới lớn kia vùng vẫy.
Cô chợt nhận ra mình đã tha thứ cho Ngô Bách Tuế rồi, cô không muốn vì một lần lầm lỡ của anh mà trói buộc cả cuộc đời mình vào anh. Con người mà, ai chẳng có những lần phạm lỗi. Cô biết, anh đã rất dằn vặt và ăn năn, anh đã cố gắng rất nhiều để có thể bù đắp cho mình. Nên cô tha thứ cho anh! Cô bước ra khỏi ám ảnh đó để cho mình một cuộc đời mới, không chỉ quanh quẩn bên một người đàn ông nữa.
Ngô Bách Tuế dằn vặt một hồi lâu rồi mới ngập ngừng kể hết những chuyện xảy ra từ hôm chia tay với Gia Cát Thanh Thanh ở biệt thự này. Anh sợ mình sẽ làm Gia Cát Thanh Thanh tổn thương nhưng anh không thể nói dối cô. Bây giờ Đường Dĩnh đã là vợ của anh rồi, người duy nhất cả đời này anh phải chịu trách nhiệm chỉ có Đường Dĩnh. Còn những người khác, anh sẽ bù đắp cho họ bằng những cách khác.
Cuối cùng, anh khó khăn nói ra lời xin lỗi: “Xin lỗi Thanh Thanh! Là tôi đã phụ lòng em. Tôi đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với em nhưng lại không làm được. Nhưng ngoài việc đó ra, em cần giúp gì tôi cũng sẵn lòng. Dù phải đổi mạng tôi cũng không tiếc”.
Gia Cát Thanh Thanh nghe xong mọi chuyện thì biết bây giờ Ngô Bách Tuế đã là người có gia đình. Trong lòng cô có đôi chút hụt hẫng, nhưng cô thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Bây giờ cô càng thấy rõ con đường phía trước hơn rồi.
Gia Cát Thanh Thanh khẽ cười trả lời: “Anh Tuế, em tin anh không phải là người vô trách nhiệm. Không sao cả anh ạ. Chúng ta cũng chẳng phải có tình cảm sâu đậm với nhau. Em thật lòng tha thứ cho anh. Em cũng đã quyết định con đường tương lai của em rồi. Sau này em phải gầy dựng lại cơ nghiệp của dòng họ Gia Cát. Đến lúc đó anh nhớ phải giúp em một tay nhé?”
Gia Cát Thanh Thanh nghĩ, bây giờ nhà họ Ngô đã ổn định, không còn thế lực nào có thể uy hiếp đến Ngô Bách Tuế nữa, cô cũng yên tâm. Đến lúc cần, nến nhà họ Ngô có thể giang tay giúp đỡ thì việc chấn hưng lại dòng họ Gia Cát của cô cũng dễ dàng hơn đôi chút.
Ngô Bách Tuế nhận được câu trả lời của Gia Cát Thanh Thanh thì vô cùng sửng sốt. Anh không ngờ ở độ tuổi của Gia Cát Thanh Thanh lại có thể trưởng thành và vị tha đến nhường này. Đồng thời, anh cũng vui mừng cho Gia Cát Thanh Thanh vì cô đã có mục tiêu sống của riêng mình. Tất nhiên, anh sẽ ủng hộ cô hết mức có thể.
Sau đó hai người hàn huyên với nhau thêm nhiều giờ, Gia Cát Thanh Thanh nói cô sẽ tới Hà Lan để học tập vài năm. Ngô Bách Tuế hết sức ủng hộ việc này, anh nói những chi phí cô cần và chỗ ở anh sẽ lo liệu. Gia Cát Thanh Thanh nhận những thứ này để lòng Ngô Bách Tuế bớt gánh nặng hơn. Cô thật sự xem anh là anh trai của mình rồi, cô mong anh sống nhẹ nhàng và hạnh phúc.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Gia Cát Thanh Thanh thì vừa hay Ngô Bách Tuế nhận được điện thoại của Đường Dĩnh. Mấy ngày không gặp, cô rất lo lắng cho anh. Đồng thời, cô cũng đã suy nghĩ kĩ vài chuyện và muốn nói với anh.
Đường Dĩnh ngập ngừng hỏi: “Bách Tuế, bên anh giải quyết ổn cả chưa?”
Ngô Bách Tuế trả lời ngắn gọn: “Bên tôi xong cả rồi, mai tôi sẽ về nhà họ Đường”. Ngô Bách Tuế nghĩ có những chuyện, đúng là phải có một lời giải thích rõ ràng và cần phải vạch rõ con đường tương lai cho hai người.
Đường Dĩnh khấp khởi vui mừng. Sau bao ngày mong ngóng, cuối cùng cô cũng sắp được gặp lại anh, gặp lại người mình yêu thương nhất. Qua những lần Ngô Bách Tuế chiến đấu thừa sống thiếu chết, cô càng hiểu rõ mình thật sự yêu anh, yêu anh đến tận xương tủy. Thế nhưng, đâu phải chỉ yêu là được nhỉ?
Đường Dĩnh chỉ hỏi han dặn dò Ngô Bách Tuế thêm vài câu rồi cúp máy. Lúc ngắt máy, cũng là nước mắt cô chực rơi…
Hôm sau, Ngô Bách Tuế trở về nhà họ Đường. Đó là một ngày đẹp. Quanh nhà họ Đường không còn lớp sương mù dày đặc che phủ nữa, bầu trời quang đãng khoáng đạt. Bầu không khí thật tươi mới. Nhà họ Đường bây giờ thật khác với gia tộc ẩn dật đầy nguy hiểm kia.
Bây giờ, dưới sự chấp quản của Đường Chấn Phong, nhà họ Đường đã đâu ra đấy, người nhà họ Đường cũng không còn để mắt lên đỉnh đầu, không còn khinh người ở thế giới bên ngoài nữa. Họ đang dần dần thích nghi để hòa nhập với thế giới bên ngoài, để cùng thế giới phát triển.
Lúc Ngô Bách Tuế chào hỏi với Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên ở đại sảnh thì Đường Dĩnh chỉ đứng lặng một bên chăm chú nhìn anh, hệt như muốn khảm sâu hình ảnh của anh vào trong máu thịt xương tủy của mình. Cô quá yêu người đàn ông này, cho nên cô không đành lòng thấy anh không vui.
Từ lúc bước vào đại sảnh, Ngô Bách Tuế đã quan sát thấy Đường Dĩnh rồi. Anh thấy được niềm hân hoan trong đôi mắt cô, cả nỗi buồn và sự giằng co trong đó nữa. Anh không biết phải diễn tả sao về cảm xúc của mình lúc đó. Chỉ là nhìn cô, lòng anh rất xót xa.
Sau khi hàn huyên với bố mẹ vợ xong thì Ngô Bách Tuế và Đường Dĩnh trở về phòng tân hôn của hai vợ chồng.
Vào phòng, bầu không khí thật gượng gạo.
Hai người không biết phải nói với nhau như thế nào. Thời gian họ ở bên nhau quá ngắn ngủi, có vài chuyện lại bị buộc phải xảy ra một cách chớp nhoáng khiến bây giờ đối mặt với nhau nhưng họ chẳng biết phải mở miệng ra sao.
Qua một hồi lâu, Đường Dĩnh mạnh dạn nói: “Tuế, những ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta li hôn thôi!”
Đường Dĩnh nói một cách dứt khoát, gãy gọn, thẳng vào trọng tâm. Cô mạnh mẽ, cô kiên cường, cô tự chủ. Nhưng sâu trong lòng cô là sóng cuộn gió gào, trái tim cô đau như bị ai đó bóp chặt. Cô biết khi mình nói ra câu này, có thể cô sẽ mất đi người mình yêu mãi mãi. Nhưng biết thế nào được, cô yêu anh, cô rất yêu anh, cô không muốn anh phải ép dạ cầu toàn sống bên cạnh cô.
Đường Dĩnh biết, chí ít thì bây giờ người Ngô Bách Tuế yêu không phải là cô. Bây giờ, cũng chẳng còn ai ở nhà họ Đường có thể uy hiếp Ngô Bách Tuế nữa, cô không muốn lấy hôn nhân ra để tiếp tục ràng buộc anh. Mấy ngày nay cô ăn không ngon, ngủ không yên. Cuối cùng, cô đã đưa ra quyết định này!
Ngô Bách Tuế nghe Đường Dĩnh nói thì trái tim chợt nhói lên. Anh không hiểu vì sao tim mình lại đau. Đáng lẽ anh nên cảm thấy như trút được gánh nặng mới đúng. Vì cuộc hôn nhân này là anh bị ép buộc! Nhưng tim anh lại đau, một cảm giác chẳng thể nói lên bằng lời. Anh không còn hiểu chính mình đang nghĩ gì nữa.
Qua tất cả mọi chuyện, Ngô Bách Tuế đã dự định rằng anh sẽ bảo vệ cho Đường Dĩnh cả đời. Vì cô đã hi sinh quá nhiều cho anh, thậm chí đến mấy lần không tiếc mạng sống của mình để cứu anh, còn trao cho anh trinh nguyên của cô. Ngô Bách Tuế đã dặn lòng là sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho cô, để làm tròn nghĩa vụ của một người chồng đối với một người vợ. Chỉ là nghĩa vụ thôi! Trước khi về đây anh đã nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này đây, chính anh cũng chẳng hiểu mớ suy nghĩ lòng vòng trong đầu của mình là như thế nào. Anh ngơ ngác mãi một hồi lâu mà chẳng thể cho ra một câu trả lời nào.
Đường Dĩnh thấy anh ngớ người ra thì cố ép mình không được rơi một giọt nước mắt nào. Vì như vậy cô sẽ trông thật thảm. Cô gượng cười nói với Ngô Bách Tuế: “Bây giờ chẳng ai uy hiếp anh được nữa rồi, em cũng không cần phải ép anh ở bên cạnh em nữa. Chúng ta chia tay đi! Bách Tuế, anh tự do rồi!”
Một buổi sáng sáu năm sau…
Trời nhẹ lên cao, gió thôi hiu hiu. Có hai cục bông xinh xắn đang chơi xích đu ở sân sau của dinh cơ nhà Đường Chấn Phong. Cô bé được anh trai đẩy xích đu lên cao nên thích thú cười híp mắt. Hai cục bông bụ bẫm, trắng mầm, tuy mới năm tuổi thôi mà ngũ quan đã thanh tú, nhìn khiến người khác thích mắt không nỡ rời.
Chơi một hồi lâu mệt nhoài, hai bé con ngồi cạnh bên nhau, cô bé bỗng dưng thở dài thườn thượt: “Hầy, anh ơi, tụi mình có nên nghĩ cách giúp daddy theo đuổi mummy không nhỉ?”
Cậu bé ra chiều đăm chiêu lắm rồi nghiêm túc gật đầu: “Anh nghĩ chắc phải vậy, chứ với tốc độ rùa bò của daddy thì bao giờ anh em mình mới được đi ăn cưới hai người họ chứ!”
Hai anh em sinh đôi này thật là, không biết giống ai mà mới có tí tuổi đầu đã tinh ranh thế chứ!
Một buổi chiều rất nhiều năm sau đó nữa, tại Bạch Vân Cổ Trấn, có hai vợ chồng già cùng nhau dọn dẹp tiệm cháo nhỏ của mình ở ven đường để về nhà. Ông cụ nắm tay bà cụ băng qua những con đường nhỏ dưới ánh chiều tà, một đời cứ thế nhẹ nhàng trôi qua…