Chương 47: Cao thủ chân chính
Thân là tổng giám đốc chi nhánh ngân hàng Giang Châu, Trương Cảnh Minh cũng coi như có chút địa vị ở đây, rất nhiều ông chủ của các công ty khác đều đến xum xoe nịnh bợ gã ta, các ngành các nghề khác cũng muốn có chút ít quan hệ với gã dù ít hay nhiều.
Chính vì như thế, mối quan hệ của gã ta rất rộng, chỉ cần ho một tiếng, sẽ có rất nhiều anh em tay chân trong thế giới ngầm ồ ạt đổ xô đến giúp. Gã ta ỷ vào điều này nên từ trước đến nay, vẫn luôn hống hách phách lối trên đất Giang Châu, làm mưa làm gió khắp nơi. Giang Châu lớn như vậy, cũng chẳng mấy ai dám đắc tội với gã.
Vừa nghe thấy là Trương Cảnh Minh dẫn người đến, Hoàng Bình An bỗng lấy lại tinh thần, trong lòng ông ta đang rất kích động, buồn vui lẫn lộn. Vui là vì Trương Cảnh Minh tới cũng có nghĩa là vị cứu tinh đến rồi, ông ta sẽ không phải lo lắng Ngô Bách Tuế làm náo loạn phá tan hoang cả nhà họ Hoàng, nhưng điều khiến Hoàng Bình An lo lắng chính là, ông ta sợ Trương Cảnh Minh mà giận dữ lên thì đến cả gia tộc nhà ông ta cũng bị vạ lây.
Chững lại mất hai giây, Hoàng Bình An lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: “Theo tôi đi nghênh đón phó tổng giám đốc Trương!”
Nói xong, Hoàng Bình An dẫn theo một đám người của nhà họ Hoàng đi ra sảnh.
Vừa ra tới nơi, bọn họ đã nhìn thấy Trương Cảnh Minh dẫn theo một đám người, ai nấy đều hung hăng hùng hổ xông vào sân, trong tay họ còn cầm theo cả vũ khí, vừa nhìn là biết họ chẳng phải bọn tốt lành gì.
Nhưng dáng vẻ của tên Trương Cảnh Minh cầm đầu kia lại vô cùng thảm hại, gã ta không chỉ bị quấn băng đầy đầu, mà thậm chí gương mặt cũng sưng vù biến dạng, từ đó có thể thấy rõ gã ta bị thương không hề nhẹ.Những thương tích này khiến cho gã ta sục sôi lửa giận, ánh mắt hung hãn tàn bạo, khí thế cuồn cuộn. Dường như ai đến gần gã ta cũng đều sẽ bị tên này đánh không thương tiếc.
Hoàng Bình An cảm thấy Trương Cảnh Minh lúc này vô cùng đáng sợ, trong lòng ông ta rất căng thẳng, nhưng vẫn lấy lại được dũng khí, ông ta đi đến bên cạnh Trương Cảnh Minh, kể khổ với gã ta: “Phó tổng giám đốc Trương, hôm nay Hạ Mạt Hàn dẫn theo thằng chồng ngốc của nó đến tham gia lễ mừng thọ của tôi, vốn dĩ tôi định bắt nó nhận lỗi với ông, nhưng chẳng biết làm sao tên ngốc Ngô Bách Tuế kia lại ghê gớm đến vậy. Thằng đó đánh con trai tôi, vệ sĩ nhà tôi đều bị đánh đến mức bị thương, bây giờ tôi chẳng làm gì được thằng ranh đó cả!”
Ánh mắt của Trương Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào sảnh tiệc chính ngay trước mặt, rồi nói: “Tôi biết rồi, hôm nay tôi đến đây là để tìm Ngô Bách Tuế tính sổ đây!”
Nói xong, Trương Cảnh Minh đột nhiên lớn giọng, hướng vào sảnh tiệc rồi hét lên đầy hung hãn: “Ngô Bách Tuế, ông mày đến rồi, cút ra đây cho ông!”
Tiếng hét của Trương Cảnh Minh như tiếng chuông lớn, vô cùng vang vọng khiến cho cả khuôn viên sân nhà họ Hoàng gần như bị chấn động.
“Trương Cảnh Minh đến rồi, làm sao đây?” Hạ Mạt Hàn nghe thấy Trương Cảnh Minh dẫn người đến thì trong lòng cô không khỏi hoảng sợ, trước giờ cô vẫn luôn sợ hãi người tên Trương Cảnh Minh này.
Ngô Bách Tuế vẫn bình tĩnh nói: “Không sao, có anh đây!”
Ngô Bách Tuế dẫn Hạ Mạt Hàn đi ra sảnh chính dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
Những khách khứa khác cũng kéo nhau ra ngoài. Trận náo nhiệt này bọn họ phải xem cho bằng hết.
Hạ Mạt Hàn vừa bước ra sân đã thấy một đám đông sau lưng Trương Cảnh Minh, ít nhất cũng khoảng hai trăm người, sắc mặt của Hạ Mạt Hàn bỗng chốc trắng nhợt, trong lòng cũng run rẩy không ngừng.
Còn sắc mặt Ngô Bách Tuế lại chẳng hề thay đổi chút nào, nét mặt của anh vẫn thản nhiên, nắm tay Hạ Mạt Hàn đi thẳng tới trước mặt Trương Cảnh Minh rồi mới dừng lại.
Trương Cảnh Minh khẽ híp đôi mắt lại, thấy Ngô Bách Tuế chỉ dẫn theo một mình Hạ Hàn Mạt, gã ta không khỏi có phần kinh ngạc, lập tức cất tiếng nói với Hoàng Bình An đang đứng bên cạnh: “Chỉ có hai đứa nó đến thôi sao?”
Hoàng Bình An gật đầu trả lời: “Đúng, chỉ có hai đứa tụi nó!”
Trương Cảnh Minh nghe thấy như vậy, khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên, lộ ra nụ cười chế giễu, gã ta nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ mặt đầy khinh bỉ và nói: “Xem ra mày vẫn chỉ là một thằng ngốc mà thôi nhỉ! Mày đánh tao xong, lẽ ra nên cao chạy xa bay đi chứ, đằng này thì thiên đường có cửa mà mày không thèm lên, lại muốn lao đầu xuống địa ngục hử! Kẻ ngu như mày lại tới đây đợi tao đến phục thù, mày đúng là thằng ngu dốt nhất mà tao từng gặp đấy.”
Những lời này của Trương Cảnh Minh khiến cho mọi người xung quanh được một phen kinh ngạc, chẳng những Hạ Màt Hàn đánh Trương Cảnh Minh mà đến cả Ngô Bách Tuế cũng đánh gã ta sao?
“Phó tổng giám đốc Trương, ông cũng thận trọng quá đấy! Cái thằng khờ này vừa nhìn là đã biết gió thổi phát là bay rồi, ông lại gọi hết anh em chúng tôi đến đây chẳng phải là vác dao trâu đi mổ gà sao?” Tay nói câu này tên là Phan Hổ.
Phan Hổ cũng có chút tiếng tăm trên đất Giang Châu, hắn cũng được coi là ‘tiểu bá vương’ trong thế giới ngầm ở đây, hắn cũng bồi dưỡng được một đám anh em. Hôm nay, hắn nể mặt Trương Cảnh Minh nên mới trực tiếp ra mặt giúp đỡ. Nhưng hắn nào có ngờ, người mà bọn hắn cần đối phó lại chỉ là một tên ngốc, Phan Hổ có chút không vui.
“Đừng xem thường hắn, tên ngốc nãy cũng ghê gớm lắm đấy.” Gã mặt sẹo tên Khương Vũ trả lời lại, Khương Vũ cũng được xem là một tên trùm đầu sỏ, đánh đấm cũng rất hung hãn, nhưng gã ta cũng đã phải chịu khá nhiều ấm ức dưới tay Ngô Bách Tuế, thế nên gã ta đánh giá anh cao.
Phan Hổ lại hoàn toàn chẳng thèm để tâm, trên phương diện đánh đấm thì Phan Hổ hắn trước giờ chưa từng sợ ai, gã có thể lăn lộn để có được thành tựu ngày hôm nay cũng là nhờ vào nắm đấm này mà ra cả, một kẻ ngốc như Ngô Bách Tuế đối với hắn mà nói chẳng đáng nhắc tới, gã vẫn đầy tự tin và nói với giọng điệu khinh miệt: “Một kẻ ngốc thì có thể lợi hại đến mức nào chứ, một mình tao là có thể giải quyết được nó rồi.”
Nói xong hắn lập tức tiến lên phía trước, tay nắm thành móng vuốt, nhào về phía Ngô Bách Tuế.
Bịch!
Động tác của Phan Hổ rất nhanh, nhưng động tác của Ngô Bách Tuế còn nhanh hơn, tay của Phan Hổ còn chưa kịp động đến một sợi lông của Ngô Bách Tuế thì chân của Ngô Bách Tuế đã đạp vào ngực Phan Hổ một cái.
Ngay lập tức, Phan Hổ ngông cuồng kiêu ngạo kia bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Khương Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên kết cục thế này đều nằm trong dự đoán của gã ta.
Nhưng đám anh em của Phan Hổ thì lại kinh ngạc đến sững sờ, xét về đánh nhau, đại ca của bọn hắn cũng là một tay lão luyện, thế mà đến tay thằng ngốc này lại chẳng thể đỡ nổi một đòn, điều này khiến bọn họ chẳng thể nào tin được.
Đám người nhà họ Hoàng cùng khách khứa có mặt ở đây lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên, điều bọn họ ngạc nhiên không phải là sức lực mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế, mà kinh ngạc bởi vì trong tình thế địch đông ta ít thế này, Ngô Bách Tuế vẫn dám ngang nhiên ra tay đánh người chẳng dè chừng chút nào, thật đúng là quá ngông cuồng!
Tiếng bàn tán xôn xao lại một lần nữa vang lên: “Cái tên Ngô Bách Tuế này cũng chẳng biết nhìn tình thế chút nào, chắc anh ta không cho rằng một mình anh ta có thể đấu lại với hơn hai trăm người đấy chứ?”
“Thế nên mới gọi anh ta là thằng ngốc mà, nhìn vẻ mặt anh ta kìa, chẳng có tý gì gọi là sợ hãi cả.”
“Mấy kẻ ngốc đều thế cả mà, không sợ trời chẳng sợ đất.”
“Nói thật thì tên ngốc này đánh đấm quả thật cũng lợi hại đấy chứ, có điều hôm nay sắp phải chịu thua ở đây rồi.”
Mọi người đều thừa nhận Ngô Bách Tuế đánh nhau rất giỏi, nhưng họ cũng cho rằng anh thật sự rất ngốc, dưới góc nhìn của mọi người xung quanh, tên ngốc ghê gớm này xác định là sẽ xong đời rồi vào hôm nay.
“Ngô Bách Tuế, đến lúc này rồi, mày vẫn còn muốn phản kháng một cách ngu ngốc hả?” Trương Cảnh Minh cứ như Thượng đế vậy, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Ngô Bách Tuế, nói với giọng đầy bực dọc.
Ngô Bách Tuế nhìn Trương Cảnh Minh rồi thản nhiên nói: “Biết vì sao tôi lại muốn gọi ông tới đây không?”
Câu hỏi này khiến Trương Cảnh Minh không khỏi sững người, gã ta vừa mới cho rằng, Ngô Bách Tuế đúng thật là một tên ngốc danh xứng với thực, mới làm mấy chuyện ngu ngốc tự tìm đường chết thế này. Nhưng lúc này nghe thấy vậy, hình như đằng sau còn có nguyên do khác, Trương Cảnh Minh có phần hứng thú, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bách Tuế gằn giọng nhả từng chữ: “Bởi vì tôi muốn để ông tận mắt chứng kiến, người mà ông đắc tội chính là người mà tuyệt đối không ai có thể động đến.”
Câu nói này cũng khá khí phách nhưng người ngoài nghe thấy chỉ coi đây là một câu chuyện cười.
Rất nhiều người xung quanh đều không nhịn được mà cười phá lên.
Hoàng Diệp còn lớn tiếng giễu cợt: “Tên ngốc nhà mày, không phải mày biết đánh nhau sao? Mày thật sự coi mình là thần đấy à, trong cái xã hội này, một mình một ngựa có tác dụng sao? Một mình mày có thể đánh được bao nhiêu người, còn không mau mở to cái mắt chó của mày ra mà xem, phó tổng giám đốc Trương dẫn theo bao nhiêu người đến đây?”
Có một thế lực hậu thuẫn lớn mạnh như Trương Cảnh Minh, khí thế của Hoàng Diệp cũng dồi dào hơn hẳn, ông ta không còn sợ tên ngốc ngông cuồng Ngô Bách Tuế này nữa, mà dám mạnh dạn nói ra những lời trong lòng mình.
Bốp!
Hoàng Diệp vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế bỗng vọt đến trước mặt ông ta, tát cho lão này một cái bạt tai.
Cái tát này của Ngô Bách Tuế không hề nhẹ, đánh mạnh đến mức Hoàng Diệp bị nổ đom đóm mắt, tai thì ong ong, đầu thì đau điếng.
Cơ thể của Hoàng Diệp dường như không còn đứng vững nữa, trong lòng ông ta trào dâng cơn giận dữ, Hoàng Diệp chẳng thể nào tin được, Ngô Bách Tuế lại dám động tay đánh ông ta.
La Bình thấy vậy, lập tức chạy nhanh đến, bà ta đau lòng nhìn Hoàng Diệp, sau đó tức giận lớn tiếng mắng chửi Ngô Bách Tuế: “Sao mày có thể đánh người bừa bãi thế được hả, mày có biết rằng ông ấy chính là cậu cả của mày không, mày là súc sinh sao?”
Bốp!
Một cái tát vô tình lại giáng xuống mặt La Bình.
Ngô Bách Tuế chẳng bao giờ khách khí đối với mấy thứ gọi là thân thích mà không có tình người này.
Trước nay, La Bình vẫn luôn là mụ đàn bà chua ngoa đánh đá, nhưng lúc này bà ta cũng bị đánh đến mộng mị, bà ta trừng mắt nhìn Ngô Bách Tuế đầy thù hằn, vừa tức giận vừa nóng nảy, nhưng cũng chỉ ngẩn người nói không ra lời.
Đám người nhà họ Hoàng khác vốn đang định hùa vào chế giễu châm biếm Ngô Bách Tuế cũng tạm thời bị dọa đến mức im bặt không ai dám nói thêm câu nào, bởi vì tên ngốc này thật sự là kẻ không biết lý lẽ không có tình người, vô pháp vô thiên.
Hoàng Bình An đứng bên cạnh Trương Cảnh Minh giận đến nỗi gương mặt già nua của ông ta đỏ bừng bừng, ông ta thở hổn hển mấy cái sau đó chỉ tay về phía Ngô Bách Tuế rồi quay sang nói với Trương Cảnh Minh: “Phó tổng giám đốc Trương, mau giết chết cái thằng đần ngu ngốc kia đi.”
Trương Cảnh Minh vốn dĩ đã rất căm hận Ngô Bách Tuế, lúc này lại thấy Ngô Bách Tuế ngông cuồng như vậy, đã ở thế cùng đường bí lối rồi mà tên ngốc đó lại ngang nhiên trắng trợn ra tay đánh người, hoàn toàn không coi bản thân mình ra gì, hơn nữa còn nói cái gì mà ‘đắc tội với người không nên động vào’ chứ, điều này khiến Trương Cảnh Minh không thể nào chịu đựng được, gã ta nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế, rồi cất tiếng nói lạnh lùng u ám: “Ngô Bách Tuế, xem ra mày thật sự không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào đúng không!”
Ngô Bách Tuế nghe thấy vậy, không chần chừ chút nào, đi về phía trước Trương Cảnh Minh.
Thời khắc này, ánh mắt của Ngô Bách Tuế giống như hố sâu lạnh lẽo không đáy, mang theo tia tàn ác vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.
Trương Cảnh Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Ngô Bách Tuế, trái tim gã ta không khỏi run lên, chân không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước.
“Phó tổng giám đốc Trương có tôi ở đây, ông còn sợ gì chứ?” Lúc này có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ngay sau đó, trong đội ngũ hơn hai trăm người phía sau Trương Cảnh Minh có một người đi ra đứng ngay trước người Trương Cảnh Minh, đối diện với Ngô Bách Tuế.
Con người này, dáng dấp cũng không cao lớn, trên người mặc đồ đen từ trên xuống duối bước chân nhẹ nhàng, trên tay đang đùa nghịch một con dao găm sắc bén.
Hắn ta là Đao Phong một kẻ giết người không ghê tay lừng lẫy trên đất Giang Châu.
Danh tiếng của Đao Phong vô cùng vang dội, là cái tên mà chỉ cần nghe thấy thôi đã khiến người khác kinh hồn bạt vía, trên đất Giang Châu này hắn ta đại diện cho nỗi khiếp sợ. Con dao nhỏ xuất quỷ nhập thần của hắn ta là thứ vũ khí đáng sợ, tàn ác nhất. Con người này không giống người bình thường, nếu hắn ta không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì sẽ có đổ máu, trên tay hắn ta đã treo mấy mạng người rồi, thế nhưng kẻ này vẫn bình an vô sự, ung dung tự tại.
Hoàng Nham là kẻ đánh nhau giỏi nhất trong đám người nhà họ Hoàng, nhưng trình độ của ông ta ở Giang Châu mà nói chẳng có là gì. Nhưng Đao Phong thì lại khác, hắn ta là cao thủ thật sự, trước đây, trong thế giới ngầm ở Giang Châu có một đại ca chọc phải Đao Phong, kết quả là bị Đao Phong giết cả đại bản doanh của mình chỉ với một con dao găm, hơn nữa còn khiến gã đại ca kia thành kẻ tàn tật, Đao Phong cũng thành danh chỉ trong một lần đó.
Đao Phong vẫn luôn là kẻ bí ẩn không dễ tìm thấy, trong mấy tình huống bình thường hắn ta sẽ không tham gia vào mấy cuộc đánh đánh giết giết kiểu này, muốn hắn ta ra tay quả thật vô cùng khó khăn.
Lần này, Trương Cảnh Minh có thể mời được Đao Phong ra mặt, một là nhờ vào mặt mũi địa vị của mình, hai là gã ta cũng đã bỏ ra số tiền đủ để làm Đao Phong hài lòng.
Bởi vì lần trước đã bị một vố đau trong phòng làm việc, Trương Cảnh Minh không dám coi thường Ngô Bách Tuế, lần này gã ta lo lắng sẽ có mai phục của Ngô Bách Tuế trong căn nhà cổ của nhà họ Hoàng, thế nên, những người mà mình có thể gọi là gã ta đều gọi đi hết. Hơn nữa, tên này còn mời Đao Phong làm cận vệ cho mình, gã ta nhất định phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho bản thân.
Đao Phong vừa đến, ai dám tranh uy!
Đám người vây xem xung quanh vừa nhìn thấy Đao Phong xuất hiện thì lập tức xao động cả lên: “Wow, thật không ngờ phó tổng giám đốc Trương lại mời được Đao Phong đến đây.”
“Đúng thế, nghe nói Đao Phong chính là sát thủ chuyên nghiệp đấy, chọc đến gã này cũng giống như chọc đến Thần chết.”
“Lần này Ngô Bách Tuế chết chắc rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.”
Đám người đó điên cuồng vì Đao Phong, thế nhưng Đao Phong lại chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này, người lăn lộn trong giang hồ tới đẳng cấp này như hắn ta đã chẳng thèm để ý đến mấy hư vô hão huyền từ lâu rồi, ánh mắt của hắn ta trước giờ vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Trương Cảnh Minh thấy Đao Phong đứng chắn trước người mình thì trong lòng mới an tâm, bởi vì gã ta biết, Đao Phong hoàn toàn có thực lực, đối phó với một Ngô Bách Tuế nhãi nhép kém cói, chắc chắn không thành vấn đề. Vì vậy gã lập tức cặn dặn Đao Phong: “Đao Phong, đánh cho tên Ngô Bách Tuế này tàn phế luôn đi.”
Đao Phong gật đầu, chỉ một chốc lát sau, cơ thể hắn ta chuyển động một cái, siết chặt con dao găm, đánh úp về phía Ngô Bách Tuế….