Chương 77: Ngô Bách Tuế bị bắt
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Ngô Bách Tuế lặng lẽ bước tới mặt sườn căn nhà của gia tộc Âu Dương, nơi đây khá yên tĩnh khuất tầm nhìn, xung quanh toàn là cây cỏ. Ngô Bách Tuế tiến tới, đưa mắt nhìn bức tường phía trước.
Tường bao của căn nhà này rất cao, hơn nữa mặt tường còn bằng phẳng, trơn tuột, không có chỗ nào để giẫm lên, người bình thường chắc chắn không trèo lên nổi. Nhưng Ngô Bách Tuế không phải người thường. Bức tường cao chót vót này không làm khó được anh, anh khẽ tung người, vậy là đã nhảy được lên tường rào.
Phía trong tường là vườn hoa của nhà Âu Dương. Vườn hoa yên tĩnh không bóng người, Ngô Bách Tuế không hề do dự, anh lập tức nhảy xuống chính giữa vườn.
Nhưng người vừa chạm đất, chợt đã có tiếng “bíp bíp bíp” vang lên. Còi báo động của nhà họ Âu Dương kêu rồi.
Trong tích tắc, vài tên vệ sĩ được trang bị kỹ càng đã tức tốc bao vây Ngô Bách Tuế.
Người cầm đầu là trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Âu Dương, Âu Dương Trì.
Gia tộc Âu Dương sở hữu rất nhiều nhà cửa, những người trú trong đó đều là đóng vai trò quan trọng trong gia tộc, vậy nên nhiệm vụ bảo vệ những nơi này vô cùng quan trọng, mỗi vệ sĩ đều phải là cao thủ được tuyển chọn kỹ càng, đội trưởng đội vệ sĩ lại càng phải có năng lực, có sự trung thành xứng để nhà họ Âu Dương tin tưởng.
Âu Dương Trì là con cháu dòng thứ của gia tộc Âu Dương. Hắn rất mạnh, tính tình đáng tin, lại cực kỳ trung thành nên có thể gánh vác trọng trách nặng nề, đảm nhiệm vị trí trưởng đội vệ sĩ nhà Âu Dương.
Thấy Ngô Bách Tuế, Âu Dương Trì lập tức nghiêm giọng quát: “Anh là ai, sao dám cả gan xông vào nhà Âu Dương chúng tôi, anh chán sống rồi phải không?”
Vừa nghe được tiếng còi báo động, Ngô Bách Tuế đã hiểu ngay căn nhà cổ này có cài đặt còi báo động tia hồng ngoại hiện đại, người ngoài leo tường vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, vậy nên Ngô Bách Tuế cũng không có ý định chạy trốn, anh đối mặt với Âu Dương Trì, đáp lại một cách ngắn gọn: “Tôi tới đây tìm người.”
Tìm người mà không đi cửa chính, lại trèo tường vào, lời này sao có thể qua mặt đội trưởng đội bảo vệ. Âu Dương Trì không nói lời nào mà thẳng thừng ra lệnh: “Dẫn hắn đi.”
Đại sảnh trong gian chính của nhà Âu Dương.
Đây là nơi tọa lạc của khu nhà lớn gia tộc Âu Dương, khoảng sân rộng rãi, đại sảnh trong gian nhà chính cũng to lớn sáng sủa. Tối nay, khoảng sân của gian nhà chính và đại sảnh được bày kín những bàn rượu, đương nhiên khách khứa của bữa tiệc rượu long trọng này là những người từ khắp nơi đổ về để xử lý Ám Ảnh.
Hơn nghìn người tề tựu tại đây, cùng ăn cùng uống, bàn chuyện viển vông, vui cười thỏa thuê, cả chủ lẫn khách cùng vui mừng.
Vì bọn họ có chung một mục tiêu, đó chính là hạ gục Ám Ảnh, vậy nên mọi người cũng có thể được coi là cùng chung chí hướng. Họ trò chuyện rất ăn ý, nói đến đoạn kích động, có người còn không kiềm chế nổi, chỉ thấy nóng máu, nhiệt huyết sục sôi.
Gia tộc Âu Dương làm chủ tiệc, tận tình hoàn thành hết lễ nghĩa của chủ nhà, bọn họ cũng rất hào phóng, để mọi người thỏa sức thưởng thức cơm ngon rượu thơm.
Điều mọi người quan tâm nhất lúc này chính là chuyện bao vây tiêu diệt Ám Ảnh trên núi Bạch Vân vào sáng mai. Mọi người cùng thề chắc như đinh đóng cột rằng lần này sẽ tiêu diệt Ám Ảnh.
Buổi tiệc náo nhiệt hồ hởi, không ngớt ồn ào, tới tận hơn tám giờ tối, buổi tiệc này mới dần đi đến hồi kết.
Sau khi mọi người đã cơm no rượu say rồi, một người ngồi bàn chủ tiệc mới đứng dậy.
Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, gương mặt rất hòa nhã, khỏe khoắn minh mẫn, ông ta chính là trưởng tộc của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Hồng.
Âu Dương Hồng đối mặt với khách khứa, nghiêm túc mở miệng, lớn tiếng cất lời: “Các vị đang ngồi đây đều là anh hùng hảo hán, nếu không đã chẳng dám tới tiêu diệt Ám Ảnh. Tôi cũng biết mọi người đều không thiếu thốn tiền bạc, nhưng giết Ám Ảnh cũng coi như là thay trời hành đạo. Vậy nên nhà họ Âu Dương chúng tôi quyết định, ngày mai, ai có thể tự tay giết chết Ám Ảnh, gia tộc tôi sẽ bằng lòng thưởng cho người này thù lao một trăm triệu.
Một trăm triệu là một khoản tiền không hề nhỏ, dù như Âu Dương Hồng đã nói, đông đảo những người có mặt ở đây đều là sếp sòng, không thiếu thốn gì chuyện tiền bạc, nhưng cũng có không ít người được dùng tiền mời tới, ví dụ như vua đấm bốc Tiêu Vương cũng được nhà họ Cố bỏ một khoản tiền lớn để mời về đây. Vậy nên có khá nhiều người phải động lòng trước khoản tiền thưởng một trăm triệu này.
“Ông chủ nhà họ Âu Dương đúng là rộng rãi!” Có người tức khắc lên tiếng tán thưởng Âu Dương Hồng.
Âu Dương Hồng hùng hồn: “Không hề gì, Ám Ảnh là kẻ địch của Giang Đông chúng ta, ai ai cũng có trách nhiệm tiêu diệt hắn, gia tộc Âu Dương chúng tôi cũng nên góp sức mới phải.”
Vừa dứt lời thì đột nhiên trưởng đội vệ sĩ Âu Dương Trì đã vội vã chạy vào báo cáo với Âu Dương Hồng: “Thưa trưởng tộc, tôi vừa bắt được một tên trộm.”
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, tên trộm nào có mắt không tròng lại tới ăn trộm nhà Âu Dương? Đúng là không biết sống chết là gì.
Âu Dương Hồng nhíu mày: “Hắn vào đây bằng cách nào?”
Âu Dương Trì giải thích: “Hắn trèo tường, nhưng vừa vào tới nơi đã bị tôi bắt được, hắn còn nói hắn tới đây tìm người.”
Âu Dương Hồng trầm giọng: “Đưa hắn vào đây.”
Âu Dương Trì nghe lệnh, tức khắc cho người đưa Ngô Bách Tuế vào.
“Ngô Bách Tuế.” Vừa thấy Ngô Bách Tuế, tiểu thư nhà họ Cố đã kêu lên ngay.
Âu Dương Hồng nhìn Cố Dĩ Đồng, hỏi: “Hai người biết nhau sao?”
Cố Dĩ Đồng vội lắc đầu: “Cũng không phải là quen, nhưng anh ta chính là tên ngốc nổi tiếng thành phố Tây Nguyên chúng tôi.”
Bề ngoài của Ngô Bách Tuế hiện giờ rất khó coi, vừa trông đã thấy không giống người thường, vậy nên nghe lời Cố Dĩ Đồng nói, mọi người cùng bừng tỉnh, to nhỏ thảo luận với nhau:
“Hóa ra là một thằng ngốc, bảo sao cậu ta dám trèo tường vào nhà Âu Dương.”
“Đúng vậy, có phải tên ngốc này không được ăn uống gì nên mới vào đây lấy trộm đồ ăn không?”
“Hừ, còn không xem xem đây là đâu.”
Một tên ngốc tự tiện xông vào nhà mình khiến gương mặt Âu Dương Hồng trở nên khá khó coi. Nhưng ông ta cũng không thể hiện rõ cảm xúc của mình ra, chỉ nhìn Ngô Bách Tuế với cặp mắt sáng quắc, nghiêm nghị hỏi: “Cậu bảo cậu tới tìm người, ý cậu muốn tìm ai?”
Ngô Bách Tuế còn chưa kịp trả lời, người đứng đầu nhà họ Cố – Cố Hàn Lâm đã chợt đứng dậy lên tiếng: “Tên ngốc này cùng một phe với Phó Thanh Vân.”
Cố Hàn Lâm và Phó Thanh Vân không hòa hợp với nhau, oán hận giữa hai người kéo dài đã lâu, lần này đương nhiên Cố Hàn Lâm sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Phó Thanh Vân xấu hổ trước mặt mọi người.
Nghe Cố Hàn Lâm nói vậy, Phó Thanh Vân đứng dậy, trầm mặt trách móc Cố Hàn Lâm: “Lão họ Cố, ông đừng ăn nói bậy bạ, tôi không hề có quan hệ gì với cậu ta.”
Trước đó khi còn trên phố, Cố Hàn Lâm đã cố tình mang Ngô Bách Tuế ra để châm chọc Phó Thanh Vân, Phó Thanh Vân cũng không giải thích nhiều, nhưng giờ, Cố Hàn Lâm lại tiếp tục ăn nói linh tinh trước mặt toàn thể khách khứa trong bữa tiệc, đương nhiên Phó Thanh Vẫn sẽ không nhẫn nhịn nữa, ông ta không thể gánh cái tội này, cũng không thể chịu đựng nỗi xấu hổ này.
Cố Hàn Lâm hừ lạnh, ông ta trầm giọng: “Chiều nay tôi đã thấy hai người đi cùng nhau rồi, ông còn dám bảo cậu ta không cùng phe với ông sao? Vậy chiều nay các người đi với nhau làm gì?”
Phó Thanh Vân thầm nổi giận, đang định phản bác thì lúc này Phùng Thắng Lợi lại chợt đứng bật dậy, ông ta trịnh trọng giải thích với Âu Dương Hồng: “Trưởng tộc Âu Dương, Ngô tiên sinh là bạn của tôi, cậu ấy tới đây tìm tôi.”
Thật ra Phùng Thắng Lợi không biết Ngô Bách Tuế cố tình trèo tường vào đây để tìm ai, nhưng dù có thể nào thì ông ta cũng không muốn để Ngô Bách Tuế phải rơi vào tình cảnh khó xử, vậy nên ông ta chủ động kéo chuyện này về phía mình.
“Đã thấy chưa, Phùng Thắng Lợi thừa nhận rồi kìa, lão Phó, ông còn không chịu nhận mình cùng một giuộc với tên ngốc kia à?” Cố Hàn Lâm nắm lấy cơ hội, cố tình thốt lời châm chọc.
Lần này còn không cần Cố Thanh Vân phản bác thì mọi người ở đây cũng đã hiểu cả rồi, tên Ngô Bách Tuế này thật sự cùng phe với Phó Thanh Vân. Ánh mắt đám người nhìn Phó Thanh Vân hiện vẻ khác thường.
Phó Thanh Vân mất hết mặt mũi, ông ta thật sự sắp tức đến chết vì Phùng Thắng Lợi. Giờ ông ta có mọc thêm trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được, dù sao Phùng Thắng Lợi cũng đúng là người của ông ta, Phùng Thắng Lợi lại ra sức bảo vệ cho Ngô Bách Tuế hết lần này tới lần khác, Phó Thanh Vân không hiểu rốt cuộc Phùng Thắng Lợi uống nhầm thuốc gì mà lại xem trọng Ngô Bách Tuế tới vậy.
Nghe Phùng Thắng Lợi nói xong, vẻ mặt của Âu Dương Hồng thoáng dịu lại, ông ta khách sáo cất lời: “Nếu là người quen thì bỏ qua chuyện này thôi!” Dù Ngô Bách Tuế còn là gã khờ hay tên ăn xin thì chắc chắn anh cũng là người của Phó Thanh Vân, Âu Dương Hồng sẽ không xử lý mọi chuyện quá tuyệt tình, những người ngồi đây tối nay đều là khách của ông ta, ông ta sẽ không tỏ ra thất lễ với bất cứ ai.
Nói rồi, ông ta dặn dò Âu Dương Trì: “Các cậu lui xuống đi.”
Âu Dương Trì lập tức đưa các vệ sĩ lui ra ngoài.
Phùng Thắng Lợi cảm ơn Âu Dương Hồng rồi vội vã dẹp một ghế trống cho Ngô Bách Tuế ngồi.
“Ngô tiên sinh, cậu đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn một chút nhé?” Phùng Thắng Lợi chân thành nói với Ngô Bách Tuế.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Bách Tuế chỉ dửng dưng thốt: “Ăn rồi.”
Tề Thái ngồi cùng bàn nhìn Phùng Thắng Lợi chằm chằm. Ngô Bách Tuế vừa dứt lời, ông ta đã giận dữ nói với Phùng Thắng Lợi: “Lão Phùng, có phải đầu ông chập mạch rồi không, ông không xem xem đây là đâu à, có phải ông muốn chúng tôi mất hết thể diện không?”
Tề Thái cũng được coi là một kẻ máu mặt, ít nhất ở Tây Nguyên, địa vị của ông ta cũng vô cùng nổi bật, cao sang khó bì. Nhưng giờ chỉ vì Ngô Bách Tuế mà dường như ông ta đã phải hứng chịu nổi sỉ nhục trước nay chưa từng có.
Phùng Thắng Lợi nghiêm túc trả lời: “Mục đích của Ngô tiên sinh cũng là Ám Ảnh, mọi người có chung một mục tiêu, đi cùng nhau cũng đâu có sao? Không phải tôi xem thường ông đâu, nhưng đến lúc Ám Ảnh xuất hiện thật thì chắc chắn ông cũng không hữu dụng được bằng Ngô tiên sinh.” Lòng dạ Phùng Thắng Lợi vẫn nhất mực tin tưởng Ngô Bách Tuế.
Tề Thái nghe vậy lại càng tức giận hơn, ông ta phẫn nộ cất tiếng: “Ông…”
Tề Thái còn chưa dứt câu thì Phó Thanh Vân đã chợt cất tiếng ngắt lời ông ta: “Đừng nói nữa.” Hôm nay đã xấu hổ đủ rồi, Phó Thanh Vân không muốn hai người họ cãi cọ ở đây.
Tề Thái hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Sau khi màn tranh cãi náo nhiệt dừng lại, Âu Dương Hồng lại bắt đầu thẳng thắn cất lời với mọi người, chuyện ông ta đề cập tới đều có liên quan tới Ám Ảnh, giọng điệu của ông ta rất quyết liệt, tràn đầy thù hận. Dường như trong số những người ở đây, Âu Dương Hồng là kẻ có thù hận lớn nhất với Ám Ảnh.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe lời Âu Dương Hồng, chỉ mình Ngô Bách Tuế không quan tâm ông ta đang nói gì, anh chỉ đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn xem Đường Duệ có đang ở đây không.
“Ngô tiên sinh, cậu đang nhìn gì vậy?” Phùng Thắng Lợi thấy Ngô Bách Tuế ngó ngang ngó dọc bèn thì thầm hỏi.
Ngô Bách Tuế thản nhiên: “Tìm người.”
Phùng Thắng Lợi ngờ ngợ: “Cậu tìm ai vậy?” Người có thể khiến Ngô Bách Tuế trèo tường vào tìm kiếm chắc hẳn không phải kẻ tầm thường. Phùng Thắng Lợi rất tò mò không biết đó là ai.
Ngô Bách Tuế khựng lại, anh hỏi Phùng Thắng Lợi: “Ban nãy có người đàn ông thọt chân nào tới đây không?”
Phùng Thắng Lợi lắc đầu: “Không có!”
Nghe xong, Ngô Bách Tuế không nói gì nữa, dường như anh lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
“Giờ cũng không còn sớm rồi, mọi người cũng đã ăn uống no say, ngày mai chúng ta còn phải đối đầu với Ám Ảnh, vậy thì tôi sẽ cho người dẫn các vị tới khách sạn nghỉ ngơi!” Âu Dương Hồng kết thúc màn phát biểu hăng say của mình, chuẩn bị cho người sắp xếp chuyện ăn ở.
Đúng lúc này, quản gia của nhà Âu Dương – Đỗ Đức Minh lại chợt chạy vào, đầu ông ta rịn đầy mồ hôi. Đỗ Đức Minh sốt sắng lớn tiếng kêu lên với Âu Dương Hồng: “Ông chủ, chuyện không ổn rồi, tiểu thiếu gia bị giết rồi.”