Chương 79: Ám Ảnh, xin chào
Tuy rằng một câu nói bất thình lình của Ngô Bách Tuế không quá vang vọng, nhưng dường nó đã dội vào tai của mọi người.
Trong tích tắc, khung cảnh nháo nhào bất ngờ lặng thinh. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng chằm chằm vào nơi truyền đi âm thanh.
Vừa biết được câu nói là do tên ngốc Ngô Bách Tuế nói ra, khung cảnh tĩnh lặng lại nháo nhào lên những lời trách móc: “Xem kìa, làm tôi mừng hụt, tôi còn tưởng có người biết Ám Ảnh là ai thật, không ngờ lại do tên ngốc này nói ra?”.
“Đúng, tên ngốc như mày không nhìn xem đây là nơi thế nào, mà dám nói nhăng nói cuội hả?”
“Nếu mày biết Ám Ảnh là ai thì ngày mai chắc mặt trời mặc đằng Tây mất”.
“Đúng là tên ngốc mà, nói năng chẳng biết suy nghĩ gì”.
Ngay cả Phó Thanh Vân cũng không nhịn nổi, hạ giọng với Phùng Thắng Lợi: “Cậu coi kĩ thằng ngốc đó đi, giờ không phải là lúc nói vớ vẩn”.
Cả hội trưởng lớn liên tục vọng lên đủ kiểu oán giận. Mọi người đều cho rằng Ngô Bách Tuế là tên ngốc, không ai tin lời anh nói.
Có điều, Âu Dương Hồng vừa nãy đau đớn vì mất đi đứa con sẽ không để lỡ bất kì cơ hội nào, chỉ cần tóm được tên Ám Ảnh, ông ta nguyện tin lời của một tên ngốc. Chính vì vậy ông ta lập tức hỏi Ngô Bách Tuế: “Ám Ảnh là ai?”
Ngô Bách Tuế thận trọng đáp: “Cái này tạm thời tôi không thể nói, vì tôi chưa kiểm chứng. Nhưng tôi cảm thấy không có ai ở đây là Ám Ảnh cả”.
Người mà Ngô Bách Tuế nghi ngờ đương nhiên là Đường Duệ, qua các dấu vết, Ngô Bách Tuế nhận định Đường Duệ đáng nghi nhất. Rất có khả năng Đường Duệ chính là Ám Ảnh. Tuy nhiên sự việc này quá lớn, ngộ nhỡ mình phán đoán sai, thì đến lúc đó không chỉ Đường Duệ gặp tai họa, Đường Dĩnh cũng coi như xong, Ngô Bách Tuế không thể tùy tiện hủy hoại Đường Dĩnh, anh cần phải đi xác nhận rồi mới tuyên bố với mọi người. Giờ anh đứng ra nói, chỉ vì không muốn mọi người giam lỏng ở đây, lãng phí thời gian.
Vừa nghe thấy vậy, Âu Dương Hồng liền giận tím mặt, ông ta chỉ vào Ngô Bách Tuế hùng hổ nói: “Tên ngốc kia, im miệng lại cho tao”.
Nói rồi, Âu Dương Hồng lại nhìn mọi người lớn giọng nói: “Mọi người tiếp tục tự tra xét, hôm nay phải tìm ra Ám Ảnh”.
Nghe xong, các nhân vật máu mặt ở đó cũng cảm thấy bế tắc, họ biết mọi người nghi ngờ lẫn nhau cũng không phải là cách giải quyết. Đoán đi đoán lại chẳng có kết quả gì, họ chỉ thể tiếp tục đi điều tra nhóm người của mình.
Rồi mỗi đội lại tự điều tra nghiêm ngặt, cẩn thận hơn. Mọi người đều làm việc này vô cùng nghiêm túc, không để sót một ai, nhưng dù họ tra xét thế nào cũng không tìm ra kẻ tình nghi.
Thời gian đang trôi qua, trời càng lúc càng tối, lòng kiên nhẫn của mọi người cũng dần bị hao mòn, đám người họ càng lúc càng nóng ruột.
“Anh Âu Dương, sáng mai Ám Ảnh sẽ xuất hiện trên núi Bạch Vân, chúng ta không cần phải tốn thời gian ở đây đâu. Hay là cho mọi người về nghỉ sớm, ngày mai cùng đi giết Ám Ảnh”. Lữ Văn Sơn bất ngờ lên tiếng nói ra tiếng lòng mình.
Âu Dương Hồng nghe xong, sắc mặt trĩu xuống, ông ta buồn rầu nói: “Ám Ảnh trước giờ rất mưu mô xảo quyệt, ai biết mai hắn ta có xuất hiện không”.
“Nhưng giờ không tìm được Ám Ảnh, ông bảo làm thế nào? Ông không thể bắt chúng tôi ở đây được”, lại có người tỏ ra bất mãn nói.
Những người có mặt ở đây đều có thù với Ám Ảnh, ai cũng muốn tìm ra Ám Ảnh, nhưng vấn đề là họ đã tra xét rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm ra, nếu cứ tiếp tục tìm chỉ làm cho mọi người kinh thần mệt mỏi, sức lực cạn kiệt, lòng tin sụp đổ, vậy không phải lợi cho tên Ám Ảnh sao?
Âu Dương Hồng lại không hề nghi ngờ nói: “Tôi không quan tâm, hôm nay tôi phải tìm bằng được tên Ám Ảnh, báo thù cho con trai tôi”. Thù hận trong lòng Âu Dương Hồng quá lớn, không có cách hóa giải, để tìm được Ám Ảnh, ông ta không nể mặt ai cả.
“Nếu ông nói như vậy, thì chúng tôi có phải vẫn có lý do để nghi ngờ, Ám Ảnh thực ra chính là người trong gia tộc ông, hắn luôn ẩn nấp trong nhà Âu Dương mấy người?”, trong đám người bất thình lình có người đưa ra lời chất vấn với Âu Dương Hồng. Âu Dương Hồng luôn nghi ngờ những người ngoài này, nhưng nhà Âu Dương tối nay ngoài những người ngoài này còn có người của chính gia tộc Âu Dương. Nếu đã nghi ngờ, vậy thì người của gia tộc Âu Dương cũng nên bị đưa vào danh sách kẻ tình nghi.
Ánh mắt Âu Dương Hồng lạnh lùng, giận dữ nói: “Làm gì có cái lẽ đó, ông muốn chết hả?”.
“Sao, ông muốn giết người diệt khẩu ư?”, người đó tiếp tục cứng rắn nói.
Khung cảnh liền trở nên lúng túng, lúc này có người vội đứng dậy, hờ hững nói trước đám đông: “Thật ra, tôi thấy Ám Ảnh lựa chọn hôm nay ra tay có thể là mục đích của hắn ta, hắn muốn khiến chúng ta tự nghi ngờ rồi chém giết lẫn nhau. Nếu chúng ta đối đầu với nhau, không phải đã trúng kế của hắn rồi sao”.
Người lên tiếng là Tôn Hưng Quốc, gia chủ của đại gia tộc họ Tôn có tiếng trong tỉnh.
Ở Giang Đông, nhà họ Tôn tuy không bằng nhà Âu Dương, nhưng danh tiếng của nhà họ Tôn cũng rất lẫy lừng, đặc biệt là Tôn Hưng Quốc, người rất có tài và hào sảng, ông ta là một nhân vật có quan hệ rất rộng trong giới thượng lưu.
Lời của Tôn Hưng Quốc vừa thốt lên, mọi người đều liền như tỉnh dậy từ trong mơ. Quả thật, Ám Ảnh chọn ra tay vào tối nay ắt hẳn có ý đồ, nhiều người ở đây và nhà họ Âu Dương đều muốn tiêu diệt Ám Ảnh, nhưng giờ Ám Ảnh làm chuyện này đã khiến mọi người trong chốc lát đấu đá nhau. Đây có thể là âm mưu của Ám Ảnh thật.
Âu Dương Hồng nghe thấy lời của Tôn Hưng Quốc cũng bớt giận phần nào, ông ta mím môi rồi nghiêm túc nói với Tôn Hưng Quốc: “Ông nói không sai, nhưng cũng không loại trừ khả năng Ám Ảnh có mặt ở đây.”
Tôn Hưng Quốc từ tốn nói: “Thật ra theo tôi nghĩ, Ám Ảnh dám đến nhà ông giết người, thì hắn chắc chắn biết chạy thoát, hắn hoàn toàn không cần thiết phải quay lại đây để cho ông tiếp tục tra xét. Cho nên tôi thấy, có khả năng Ám Ảnh đã đào cái lỗ nào đó, mới có thể hành động không để lại dấu tích nào ở nhà các ông. Hơn nữa, Ám Ảnh đã nói rồi, ngày mai gặp ở núi Bạch Vân, hắn không cần thiết phải cho chúng ta leo cây, đây không phải là phong cách làm việc của hắn. Nếu hắn muốn lẩn trốn thì hôm nay đã không để lại tin hắn muốn xuất hiện ở Bạch Vân Cổ Trấn. Với tính khí kiêu ngạo của hắn, ngày mai hắn nhất định sẽ xuất hiện. Vậy thay vì chúng ta lãng phí thời gian nghi ngờ lẫn nhau thì tốt nhất nên ai về nhà người ấy, cố gắng dưỡng sức cho khỏe, ngày mai đồng tâm hiệp lực lại tiêu diệt hắn.”
Câu nói của Tôn Hưng Quốc có tình có lý đã làm mọi người tin tưởng nghe theo, Ám Ảnh thân thủ cao cường ai mà không biết, nếu hắn dám ra tay trong nhà Âu Dương thì có cớ nào không đủ năng lực để trốn thoát.
Âu Dương Hồng cũng dần bình tĩnh lại, tuy rằng nỗi đau mất con khiến ông ta đứt ruột đứt gan, hận thù càng làm ông ta nổi cơn thịnh nộ, nhưng ông ta cũng phải thừa nhận, lời của Tôn Hưng Quốc rất có lý. Ám Ảnh có thể im hơi lặng tiếng giết chết bốn cao thủ lớn của nhà này cho thấy hắn rất đáng gờm. Người như vậy nếu muốn trốn chạy thì đã biến mất bạt vô âm tín từ lâu rồi, còn quay lại đây để mình điều tra làm gì. Nếu mình cố chấp tiếp tục tra xét, e rằng phải tranh cãi với mọi người thật. Thế này quả thật là lợi bất cập hại.
Gia tộc nhà Âu Dương lớn mạnh, nhưng những người ở đây đều là những ông lớn, thân thế cao quý, thế lực hùng mạnh, nếu làm ầm ĩ lên, nhà họ Âu Dương chẳng được lợi gì.
“Tôi lỗ mãng quá, xin các vị bỏ quá cho”, Âu Dương Hồng cuối cùng cũng thỏa hiệp, hổ thẹn cất tiếng.
Lữ Văn Sơn nghe vậy lập tức đáp lại: “Anh Âu Dương vừa mới phải chịu nổi đau mất con trai, chúng tôi hiểu mà.”
Người khác cũng nhao nhao phụ họa, tỏ ra đồng cảm với Âu Dương Hồng.
Ồn ào lần này coi như giải quyết xong.
Âu Dương Hồng gật gật đầu rồi nói: “Tôi đã bao mấy cái khách sạn lớn ở gần đây, đủ cho các vị ở lại, tối nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta lại tìm Ám Ảnh trả thù.”
Nói rồi, Âu Dương Hồng liền đưa mọi người đến khách sạn.
Ngô Bách Tuế cũng cùng với đám người rời đi.
Cổng lớn của nhà họ Âu Dương mở rộng, đám đông hơn nghìn người nối đuôi nhau qua cổng.
Ngô Bách Tuế đi cuối cùng, Phùng Thắng Lợi đi cạnh Ngô Bách Tuế, hai người cùng lúc rời khỏi nhà Âu Dương.
“Cậu Ngô, nếu cậu không phiền, tối nay chúng ta ở cùng một phòng được không?”, đối với Phùng Thắng Lợi, Phó Thanh Vân là ân sư, ông ta theo Phó Thanh Vân đến Bạch Vân Cổ Trấn là để báo thù. Còn Ngô Bách Tuế lại là một người rất đặc biệt đối với ông ta. Ông ta tin việc kết giao với Ngô Bách Tuế sẽ giúp ích rất lớn cho ông ta. Cho nên, ông ta luôn đối tốt với Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế hững hờ trả lời: “Không, tôi còn có việc”.
Phùng Thắng Lợi bất ngờ nhớ ra câu Ngô Bách Tuế đã nói, ông ta hạ giọng hỏi Ngô Bách Tuế: “Cậu biết Ám Ảnh là ai thật chứ?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc đáp: “Cơ bản có thể chắc chắn.”
Người khác cho rằng Ngô Bách Tuế là tên ngốc, không tin lời của Ngô Bách Tuế, nhưng Phùng Sinh Lợi hiểu rõ Ngô Bách Tuế không ngốc, lời mà anh nói ra chắc chắn không phải vô căn cứ. Phùng Thắng Lợi rất tin vào Ngô Bách Tuế, nghe Ngô Bách Tuế nói vậy, Phùng Thắng Lợi có chút tò mò, ông ta không kìm nổi hỏi: “Vậy cậu tính làm thế nào?”
Ngô Bách Tuế dứt khoát đáp: “Đi gặp hắn”.
Phùng Thắng Lợi từng đánh nhau với Ngô Bách Tuế, ông ta biết Ngô Bách Tuế rất mạnh, nhưng Phùng Thắng Lợi không nghĩ rằng Ngô Bách Tuế có thể đối phó với Ám Ảnh, dù thế nào thì sức lực của Ám Ảnh quá lớn. Cho nên Phùng Thắng Lợi nhẹ nhàng nhàng nhắc nhở Ngô Bách Tuế: “Ngô tiên sinh, tên Ám Ảnh này không hề tầm thường, hắn vô cùng mạnh đấy, cậu đi tìm hắn một mình thì nguy hiểm quá, hay để tôi tìm đám người Phó lão đại đi cùng?”
Ngô Bách Tuế nhanh nhẹn đáp: “Không cần đâu, tôi đi một mình được rồi.”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế liền rời đi.
Sáng sớm, trong ngõ nhỏ ngoài cổng nhà họ Đường
Đường Duệ từ đường lớn rẽ vào, vào trong ngõ, anh ta đi khập khiễng từ từ đi hết con ngõ. Đúng lúc anh ta sắp đến cổng nhà, một bóng người bất ngờ nhảy xuống, xuất hiện trước mặt Đường Duệ.
Người này là Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế sáng quắc, nhìn thẳng vào Đường Duệ, yếu ớt nói: “Ám Ảnh, xin chào”.