Chương 1007 - Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt
Hôm sau.
Nhà họ Tiêu yên tĩnh mấy ngày trở nên náo nhiệt.
Các gia tộc nhận được thông báo của nhà họ Tiêu không dám làm trái ý, đều mang theo những món quà quý giá đến nhà họ Tiêu, mấy gia tộc không muốn gây chuyện cũng do chủ nhà đích thân dẫn người đến.
Nhà họ Cổ nhà họ Kỷ nhà họ Chung đều do ba cụ ông dẫn chủ nhà và người trẻ tuổi trong tộc đến nơi.
Sau khi đến nhà họ Tiêu, chủ nhà và cụ ông được dẫn đến nội viện, còn mấy con cháu trẻ tuổi thì ở phòng khách ngoại viện, được con cháu của nhà họ Tiêu tiếp đãi
Cả thế hệ trẻ tuổi của Côn Luân ngoài nhánh của Chung Ly Hiên thì những người khác đều đã đến gần hết, trong sảnh tiệc đã có mười mấy bàn ngồi kín người, đều là mấy người trẻ tuổi.
Thi Anh Hào được Tiêu Huyền dẫn vào sảnh tiệc đưa mắt nhìn thoáng qua, gật đầu thầm nghĩ:
“Nguyên khí ở đây không tính là mỏng manh, tuy không bằng bí cảnh Côn Luân, nhưng vẫn có mấy thiên tài, lần này có thể chọn mấy người dẫn vào trong bí cảnh để bồi dưỡng, ít nhất cũng có thể bồi dưỡng ra mấy khách khanh nửa bước Nhân Tiên”.
Nhà họ Thi của bọn họ trong bí cảnh Côn Luân không coi như gia tộc lớn gì, trong gia tộc cũng có một Địa Tiên tọa trấn, tuy đã già rồi, nhưng chỉ cần không tọa hoá, những gia tộc bình thường cũng không dám ra tay với nhà họ Thi.
Tu vi nửa bước Nhân Tiên đã đủ làm khách khanh cho gia tộc của bọn họ rồi.
Thấy Thi Anh Hào và Tiêu Huyền đi vào, xung quanh lập tức yên tĩnh, ai cũng đưa mắt nhìn qua, đa số đều tập trung trên người Thi Anh Hào.
Theo tin đồn, cụ ông Tiêu trở về cùng với mấy người, Tiêu Huyền bọn họ đều quen, chẳng lẽ chàng trai trẻ xa lạ trước mặt là người trong bí cảnh Côn Luân?
Bọn họ ở trong Côn Luân, đương nhiên có biết đến bí cảnh Côn Luân, nếu chàng trai trước mặt thật sự xuất thân từ bí cảnh, nếu mình được anh ta nhìn trúng rồi dẫn vào bí cảnh, thì có lẽ bọn họ cũng có thể bay lên trời, tương lai có khi còn bước vào được Nhân Tiên cảnh.
“Tiêu Huyền, đây là?”
Chung Minh đứng dậy, mỉm cười dò hỏi.
Tiêu Huyền cũng không dám tùy tiện tiết lộ thân phận của Thi Anh Hào, quay đầu nhìn anh ta.
“Tôi tên Thi Anh Hào, đến từ Côn Luân!”
Thi Anh Hào chắp tay cười nói với mọi người.
Nếu muốn lôi kéo những người có thiên phú ở đây thì thái độ đương nhiên không thể quá kiêu ngạo.
Mọi người đều sửng sốt, tuy đã đoán trước rồi, nhưng lúc xác nhận chàng trai này đến từ bí cảnh Côn Luân, bọn họ vẫn hơi khó tin, lúc đối mặt với Thi Anh Hào, bọn họ cứ cảm thấy mình kém hơn một bậc, như bọn họ khinh thường người ở thế giới thường vậy.
Thi Anh Hào rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người, tuy trong bí cảnh Côn Luân anh ta có thiên phú không tệ, nhưng cũng không phải nhóm đứng đầu, bây giờ anh ta cũng chỉ là Thần cảnh đỉnh cao, chỉ có thể xem như tầm trung thôi, trong những buổi họp mặt ở bí cảnh Côn Luân, chỉ có anh ta ngưỡng mộ người khác, đã bao giờ trở thành trung tâm của buổi tiệc như hôm nay đâu.
Lúc này, anh ta chợt hơi thích thế giới thường.
“Cậu chủ, để tôi giới thiệu một chút, đây đều là những nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của núi Côn Luân chúng tôi”.
Tiêu Huyền đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, anh ta trực tiếp gọi Thi Anh Hào là cậu chủ giống cụ ông Tiêu, anh ta đã xác định sẽ đi vào bí cảnh Côn Luân để tu luyện cùng cụ ông nhà họ Tiêu rồi, anh ta cũng biết mục đích Thi Anh Hào đến đây, chỉ không biết là ai sẽ được Thi Anh Hào coi trọng thôi.
Theo sự giới thiệu của Tiêu Huyền, Thi Anh Hào đưa mắt nhìn về phía xa, lập tức nhìn thấy Kỷ Yên Nhiên ngồi bên bàn, sau đó không dời mắt được nữa. Anh ta không ngờ lần này đến thế giới thường lại gặp được một cô gái có nhan sắc không thua gì Li Mộng tiên tử vang danh bí cảnh, mặc dù anh ta từng may mắn gặp được Li Mộng tiên tử hai lần, nhưng trong lòng cũng hiểu nếu không phải nể mặt cụ ông Địa Tiên của nhà mình, có lẽ Li Mộng tiên tử cũng sẽ không nói chuyện với anh ta.
“Tiêu Huyền, cô gái xinh đẹp này là ai, còn không mau giới thiệu cho tôi?”
Sắc mặt Tiêu Huyền lập tức trở nên trắng bệch, anh ta hiểu rõ ánh mắt của Thi Anh Hào đại diện cho điều gì, nhưng anh ta không dám đắc tội Thi Anh Hào, chỉ có thể gượng cười nói: “Cậu chủ, đó là cô Kỷ Yên Nhiên của nhà họ Kỷ, là một viên ngọc sáng của núi Côn Luân chúng tôi”.
Nghe thấy lời giới thiệu của Tiêu Huyền, cuối cùng Thi Anh Hào không nhịn được nữa, lướt qua những người khác đi thẳng về phía Kỷ Yên Nhiên nói: “Cô Kỷ, tôi là con trai trưởng Thi Anh Hào của nhà họ Thi trong Côn Luân, cô có muốn cùng tôi vào bí cảnh tu luyện không?”
Thi Anh Hào hoàn toàn không muốn vòng vo, anh ta tin bí cảnh Côn Luân có sức hấp dẫn chí mạng với những người ở thế giới thường này, anh ta không tin Kỷ Yên Nhiên có thể chống đỡ trước sức hấp dẫn của bí cảnh Côn Luân.
Hơn nữa dù Kỷ Yên Nhiên không muốn, người phụ nữ mà Thi Anh Hào anh ta coi trọng, trực tiếp cướp lấy là được, anh ta không tin thế giới thường này có ai ngăn cản được anh ta.
Mấy chàng trai đều thầm thấy chua xót, bọn họ cũng không tin Kỷ Yên Nhiên có thể chịu được sức hấp dẫn của bí cảnh Côn Luân, còn mấy cô gái thì vừa ghen tị vừa hâm mộ cô ta, thầm căm ghét vì người được coi trọng không phải là mình.
Kỷ Yên Nhiên cũng ngơ ngác, cô ta không ngờ Thi Anh Hào lại thẳng thừng như thế, nhưng bí cảnh Côn Luân thật sự rất hấp dẫn!
Kỷ Yên Nhiên cúi đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên chút khát vọng.
Nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt đã trong suốt trở lại, nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên cảm thấy tu luyện ở đây cũng tốt lắm, không cần thiết phải đi theo cậu Thi vào bí cảnh”.
Tuy bí cảnh Côn Luân rất có sức hấp dẫn, nhưng cô ta không định đổi lấy bằng thân thể của mình, ánh mắt của Thi Anh Hào chứng tỏ điều gì cô ta thấy rất rõ, hơn nữa cô ta còn theo bản năng so sánh Thi Anh Hào với Lâm Ẩn, cuối cùng cho ra một kết luận là ngoài việc Thi Anh Hào xuất thân từ bí cảnh Côn Luân thì không có chỗ nào sánh bằng Lâm Ẩn cả.
‘Cái gì!’
Mọi người đều nhìn Kỷ Yên Nhiên với ánh mắt kinh hãi, bọn họ không ngờ cô ta sẽ từ chối, đây là cơ hội một bước lên trời đó.
Thi Anh Hào cũng ngơ ngác, anh ta không ngờ Kỷ Yên Nhiên lại từ chối, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng nói:
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không!”
Thi Anh Hào chậm rãi đến gần Kỷ Yên Nhiên, lạnh lùng nói: “Ông đây vừa ý cô là phúc của cô, chẳng lẽ cô cảm thấy được tôi vừa ý còn có thể chạy thoát được sao?”
Sắc mặt Kỷ Yên Nhiên trở nên trắng bệch, cô ta không ngờ thái độ của Thi Anh Hào lại hùng hổ như thế, phải biết rằng bình thường mấy người trẻ tuổi ở Côn Luân đều xem cô ta như nữ thần, dù tỏ tình bị từ chối cũng rất khách sáo, có bao giờ bị đối xử như thế đâu?
“Cậu Thi bớt giận”, cụ ông Kỷ bay vào từ bên ngoài, vội vàng nói: “Yên Nhiên chỉ chưa kịp nghĩ kỹ thôi, trở về tôi sẽ nói rõ với Yên Nhiên, đợi lúc cậu trở về bí cảnh, chắc chắn Yên Nhiên sẽ đi cùng cậu”.
“Ông nội!”
Kỷ Yên Nhiên kêu lên.
“Câm miệng, trở về với ông trước”, cụ ông Kỷ quát lên một tiếng, chắp tay với Thi Anh Hào rồi dẫn Kỷ Yên Nhiên xoay người rời đi.
--------------------