Chương 1009: Ai có thể cứu chúng ta?
“Không cần thiết phải nhận làm đệ tử!”
Lâm Ẩn nhìn Kỷ Yên Nhiên, trực tiếp từ chối.
“Với bản tính của người nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ đến gây chuyện với tôi, hai người có thể đợi tôi giết bọn họ xong thì rời đi”.
Bố con Kỷ đều ngơ ngác, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn không chút nghĩ ngợi đã thẳng thừng từ chối, ánh mắt Kỷ Yên Nhiên cũng rất phức tạp, cô ta không ngờ có một ngày mình tự dâng đến cửa cũng sẽ bị từ chối.
Lâm Ẩn nhíu mày nhìn chủ nhà họ Kỷ, búng tay một cái, một viên đan dược lập tức bay vào trong miệng ông ấy.
“Viên đan dược này có thể giữ mạng cho ông, nhưng sau này ông chỉ có thể thi triển được năm phần thực lực mà thôi”.
Nếu anh không ra tay, chắc chắn chủ nhà họ Kỷ sẽ sống không qua đêm nay.
Đan dược vào miệng, chủ nhà họ Kỷ lập tức cảm thấy tình trạng thương tích trong người mình ổn định hơn mấy phần, vội vàng khom người nói cảm ơn.
“Cảm ơn cậu Ẩn!”
Ánh mắt của chủ nhà họ Kỷ hơi phức tạp, ông ấy hiểu tình trạng thương tích trong người mình, không ngờ Lâm Ẩn sẽ cho mình đan dược quý giá như vậy.
Kỷ Yên Nhiên thấy sắc mặt bố mình hồng hào hơn không ít cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Ẩn dẫn bố con nhà họ Kỷ vào trong trạch viện, cũng không tránh né những người đang theo dõi kia, trực tiếp sắp xếp hai căn phòng cho bọn họ ở lại.
…
Hôm sau.
Một con bạch hạc thật lớn đáp xuống nhà họ Chung.
Thi Anh Hào dẫn hai Nhân Tiên của nhà họ Thi và cụ Tiêu đứng trên bạch hạc, mười mấy cao thủ Thần cảnh của nhà họ Tiêu đạp lên hư không đi theo phía sau.
Rất nhiều đệ tử trưởng lão của nhà họ Chung được cụ ông Chung dẫn đến vội vàng chào hỏi.
“Kêu Lâm Ẩn lăn ra đây, người phụ nữ Thi Anh Hào tôi vừa ý mà cậu ta cũng dám tranh giành à?”
Thi Anh Hào đứng trên bạch hạc lớn tiếng quát.
Sáng nay, sau khi anh ta nhận được thông báo của nhà họ Chung và nhà họ Kỷ thì lập tức chạy tới đây, trong mắt anh ta, Kỷ Yên Nhiên chính là một món ăn trong mâm của mình, lúc nào muốn ăn là phải xem tâm trạng của anh ta.
Không ngờ chỉ mới một đêm, Kỷ Yên Nhiên đã chạy đến chỗ của một tên đến từ thế giới thường, rõ ràng là khinh thường Thi Anh Hào này mà.
“Cậu Thi, chuyện này không liên quan đến nhà họ Chung của tôi, đều là chuyện của Lâm Ẩn và bên nhánh của em họ tôi hết!”
Chung Ly Văn đứng dậy, vội chắp tay nói.
“Tôi biết chuyện này không liên quan đến các người”.
Thi Anh Hào nhìn Chung Ly Văn, ánh mắt trở nên mềm mỏng hơn, hôm qua Chung Ly Văn dâng con gái cho anh ta, để anh ta giày vò đến tận khuya, nếu không phải vì tối qua ngủ quá muộn, cũng sẽ không nhận được tin lúc nửa đêm mà bây giờ mới tới đây.
“Chung Ly Hiên, còn không mau kêu Lâm Ẩn lăn ra đây!”
Chung Ly Văn đắc ý nhìn Chung Ly Hiên trong đám người, hôm nay Lâm Ẩn và nhánh của Chung Ly Hiên chạy trời không khỏi nắng rồi.
“Anh!”, Chung Ly Hiên vô cùng tức giận, rõ ràng là muốn đẩy bọn họ đến bước đường cùng mà! Lúc ông ấy định lên tiếng, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh:
“Không cần phải kêu, tôi đã đến rồi đây!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Lâm Ẩn dẫn theo mấy người Kỷ Yên Nhiên chậm rãi đi tới.
Hôm nay Lâm Ẩn mặc bộ đồ màu đen, mái tóc dài đen nhánh được buộc lên bằng dây chun, dung mạo anh tuấn như những công tử thời xưa.
“Là cậu dám tranh giành người phụ nữ tôi vừa ý đúng không?”
Đầu tiên, Thi Anh Hào quan sát Lâm Ẩn từ trên xuống dưới, sau đó cực kỳ tức giận, anh ta không ngờ ở thế giới thường lại có một người trẻ tuổi còn mạnh hơn, đẹp trai hơn cả mình.
Hai Nhân Tiên của nhà họ Thi đứng sau lưng Thi Anh Hào nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt châm chọc, trong thế giới thường không có truyền thừa, dù chàng trai trước mắt là cao thủ Nhân Tiên cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Lâm Ẩn giấu đi khí thế trên người, trong mắt những người ngoài, anh chỉ là một người bình thường có chút thực lực, trông cũng ưa nhìn mà thôi.
“Nhìn cũng đẹp trai đấy, nhưng cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy cậu có thể kiếm chuyện với tôi?”
Thi Anh Hào lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn như đang nhìn một người chết.
“Dám xúc phạm cậu chủ nhà họ Thi chúng tôi, đáng chết vạn lần!”, Thi Đông đứng bên trái Thi Anh Hào lạnh lùng nói.
“Qua đây quỳ xuống chịu chết đi!”
Cụ ông nhà họ Tiêu hùng hổ quát lên.
Mấy Nhân Tiên cùng lên tiếng, nhà họ Chung lập tức trở nên yên tĩnh.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt châm chọc, đặc biệt là mấy người bên nhánh của chủ nhà họ Chung, không ai giấu đi vẻ giễu cợt trong mắt cả, mấy ngày hôm trước nhánh bọn họ vì Lâm Ẩn mà mất đi ruộng thuốc, bây giờ ruộng thuốc lại về đến tay bọn họ rồi.
Chung Minh vui vẻ nhìn Lâm Ẩn vì có thể báo được thù.
“Cậu Thi…”, Chung Ly Hiên còn muốn giải thích thì Thi Anh Hào đã trực tiếp vung tay, một luồng chân nguyên vô hình bắn ra:
“Đến lượt ông nói nhảm à?”
Ầm!
Tuy Chung Ly Hiên cũng có tu vi Thần cảnh, nhưng đối mặt với Thi Anh Hào được mấy Nhân Tiên bảo vệ, ông ấy nào dám đánh trả, chỉ có thể cố chịu đựng luồng chân nguyên này mà thôi.
Chân nguyên trực tiếp đập lên người Chung Ly Hiên, khiến ông ấy phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Bố!”
“Anh!”
Chung Huân vội chạy đến, nước mắt liên tục rơi xuống, tức giận nhìn Thi Anh Hào: “Bố tôi chỉ nói một câu mà anh đã ra tay nặng như thế, chẳng lẽ người trong bí cảnh các người đều không nói lý lẽ vậy sao?”
“Đúng thế, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ thôi!”
Mấy người trẻ tuổi bên nhánh của Chung Ly Hiên trực tiếp rút kiếm ra, giận dữ nhìn mấy người đứng trên bạch hạc. Mấy năm nay nhánh bọn họ đều do Chung Ly Hiên chèo chống, hơn nữa Chung Ly Hiên đối xử với đám con cháu bọn họ rất tốt, rất có uy tín.
Một vài người qua lại thân thiết với Chung Ly Hiên trong nhà họ Chung cũng tỏ vẻ không đành lòng, bọn họ cũng hiểu mấy năm nay nhánh của Chung Ly Hiên vẫn luôn bị chèn ép, không ngờ hôm nay thật sự bị tiêu diệt luôn rồi.
“Láo xược!”
Chung Ly Văn hét lên một tiếng, chắp tay với Thi Anh Hào: “Cậu Thi, những người này đều thuộc nhánh của bọn họ, không ai dạy dỗ, không liên quan đến chúng tôi”.
“Không sao, dù sao cũng sắp chết rồi, bọn họ nói nhiều một câu, đợi lát nữa tra tấn bọn họ nhiều thêm một chút là được!”, Thi Anh Hào hờ hững nói.
Người bên nhánh của Chung Ly Hiên lập tức thấy lạnh lẽo trong lòng.
Đây là muốn tiêu diệt cả nhánh của bọn họ mà! Dù thế nhưng không có ai cầu xin tha thứ cả, bọn họ bị nhằm vào biết bao lâu nay, những người không kiên định đã lén đứng về phe chủ nhà từ lâu rồi, những ai còn ở lại đều là dòng chính của nhánh cả.
‘Xem ra sau hôm nay, nhà họ Chung sẽ ít đi một nhánh rồi’.
Những người trung lập ở phía xa thầm nghĩ.
Nhìn mấy người ngồi trên bạch hạc và cao thủ Thần cảnh như hổ rình mồi kia, những người thuộc nhánh của Chung Ly Hiên thầm thấy lạnh lẽo.
Ở trong mắt những người đó, bọn họ bây giờ không khác gì những con dê non đang đợi làm thịt cả.
‘Làm sao bây giờ, ai có thể cứu chúng ta được đây?’
Những người thuộc nhánh của Chung Ly Hiên đều vô cùng tuyệt vọng, Chung Huân vô thức nhìn về phía Lâm Ẩn như đang nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Lâm Ẩn lạnh nhạt tiến lên một bước.
--------------------