Chương 105: Cậu có ở nổi căn biệt thự này không?
Mấy tên bảo vệ đi đến, định kéo vợ chồng Tôn Hằng đi.
“Đừng, đừng kéo tôi đi! Tôi không đi!” Tôn Hằng hoảng sợ vô cùng, ăn vạ ở trên mặt đất, làm sao cũng không chịu đứng dậy.
Tần Phú Quý là tội phạm kiểu gì chứ? Lỡ hắn ta định xử luôn mình thì phải làm sao bây giờ?
“Tôn Hằng, vậy ý của mày là không chịu trả một trăm triệu ra đây?” Tần Phú Quý lạnh giọng bảo, xắn ống tay áo lên.
“Tôi trả! Tôi trả một trăm triệu!” Tôn Hằng vội vàng nói, bụm mặt lại, chỉ lo Tần Phú Quý đánh vào mặt mình.
“Nhưng bọn mày phải để tao về nhà gom tiền nữa chứ, tao làm gì có nhiều vốn lưu động đến vậy? Phải gom đã.” Tôn Hằng căng thẳng không thôi, nhìn Tưởng Kỳ và Tần Phú Quý một cách đầy sợ hãi.
Bây giờ Tôn Hằng chỉ muốn thoát khỏi cái chốn quỷ quái Tần Vân Lâu này, một giây cũng không muốn ở lại lâu hơn, có nhiều người như vậy đang nhìn, mặt mũi bị ném cho chó cắn hết rồi. Hơn nữa cứ ở lại đây thì bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Tưởng Kỳ là ai? Đó là người bị hắn dẫm đạp lên biết bao nhiêu năm qua, là người chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Nếu rơi vào tay Tưởng Kỳ thì còn đường sống không?
“Để cậu quay về? Ồ, cậu đang đùa gì vậy?” Tưởng Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Hằng.
“Thế này đi, để vợ tôi ở lại chỗ các ông làm con tin!” Tôn Hằng đột nhiên nghĩ ra một cách, sau đó vội vàng nói: “Tần đại ca, tổng giám đốc Tưởng, vậy được chưa? Tôi về lấy tiền, cam đoan sẽ đưa đến!”
“Á! Tôn Hằng, anh nói cái gì vậy? Anh định vứt em ở đây à? Anh còn là đàn ông không hả!” Trương Tử Ngưng hoảng sợ tột độ, không ngờ Tôn Hằng lại muốn vứt mình lại Tần Vân Lâu? Đây là lời của một người đàn ông sao?
“Chà chà! Tôn Hằng giỏi thật, vô liêm sỉ đến mức độ đó luôn, tự mình gây chuyện lại để đàn bà đến đỏ vỏ giúp.”
“Mở mang tầm mắt rồi này, cứ tưởng cậu cả nhà họ Tôn ghê gớm nhường nào, thì ra là cái đức hạnh kiểu này, chẳng trách Tần đại ca bảo hắn bé tí, coi bộ là thật rồi, không có giống đâu, ha ha!”
“Tôi thấy ý hắn là để vợ mình lại đây gán nợ à?”
Tôn Hằng vừa nói xong câu đó ra, khách khứa đang vây xem bắt đầu khinh thường, sau đấy lại cười ha ha, tùy ý châm chọc hắn.
“Tôn Hằng, mày có bản lĩnh ghê đấy.” Tần Phú Quý cũng tấm tắc không thôi: “Sao mày không để vợ mình về nhà lấy tiền, còn mày ở lại đây? Sợ gì chứ?”
Tôn Hằng sợ chết, hắn sợ lên lầu rồi sẽ bị Tưởng Kỳ đâm chết.
Dù sao đã mất sạch mặt mũi, mất cả danh dự luôn rồi, Với hắn mà nói, chỉ cần mình không bị làm hại thì nhân cách hay tôn nghiêm gì đấy không cần cũng được, nói chi khi hắn về nhà họ Tôn lại rồi thì sẽ thành rồng về biển lớn, còn Trương Tử Ngưng, dù lần này cô ta mất hết trong trắng thì cùng lắm li hôn thôi, đổi một người khác nữa là được.
Tôn Hằng cười theo, bảo: “Tổng giám đốc kỳ, ông chủ Tần. Vợ của tôi làm gì có khả năng điều động được một trăm triệu chứ, cứ để tôi về nhà họ Tôn là tốt nhất, mọi người thấy được không?”
Tưởng Kỳ cười lạnh, quét mắt xung quanh định tìm sếp Lâm, xin ý kiến từ anh, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng của sếp Lâm vừa đi ra khỏi đại sảnh.
Tưởng Kỳ nhìn tin nhắn đến trên điện thoại, sếp Lâm nhắn một tin đến: Tôi còn có việc, việc tiếp theo tùy các ông xử lý.
“Tổng giám đốc Tưởng, ông thấy vậy có được không?” Tôn Hằng cười xòa hỏi, cúi đầu rất nhanh, vừa rồi bị treo lên đánh có lẽ đã bị gãy vài cái xương, bây giờ bộ dạng y như một con chó vậy.
“Con chó này, ông đây không nhìn nổi mày nữa! Để phụ nữ gánh giúp mày à?” Tưởng Kỳ cười lạnh, xông lên đá Tôn Hằng lăn quay: “Không có nhà họ Tôn thì mày chỉ là một con chó khuyết tật không có túi tinh thôi, biết không?”
Trong ánh mắt Tôn Hằng lóe lên tia ác độc, bỗng hắn cười lạnh, chậm rãi đứng lên bảo: “Tổng giám đốc Tưởng nói đúng lắm, tôi chỉ là một con chó thôi. Ông thấy đấy, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giải quyết được, về nhà họ Tôn sẽ lập tức đi gom tiền.”
Tưởng Kỳ híp mắt lại, nhìn Tôn Hằng, hắn hiểu rất rõ con người của Tôn Hằng, đây là một con rắn độc nham hiểm, từ bộ mặt thâm độc đê tiện vô liêm sỉ kia của hắn là đã có thể nhìn ra được, hơn nữa còn không có nhân cách danh dự gì nữa, thả Tôn Hằng về lại nhà họ Tôn thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách báo thù
Nhưng mà bây giờ Tưởng Kỳ đã có sếp Lâm làm chỗ dựa, cũng không còn sợ nhà họ Tôn nữa. Ông ta muốn lật đổ nhà họ Tôn, để Tôn Hằng mất trắng, từ từ nếm mùi đau khổ. Để Tôn Hằng chết? Thế thì hời cho hắn quá!
“Được thôi.” Tưởng Kỳ ra vẻ cất nhắc mà nói: “Để vợ mày lại, mày về lấy tiền lại đây thanh toán cho hết nợ nần! Bây giờ lập tức lăn ra ngoài, nhớ kỹ, là lăn!”
“Được, được, tổng giám đốc Tưởng, tôi lăn ra ngoài.” Tôn Hằng cúi người gật đầu nói.
“Tôn Hằng! Anh làm gì thế! Anh để tôi ở lại đây sao? Anh không sợ bọn họ cắm cho mình một cái sừng à?” Trương Tử Ngưng vô cùng hoảng sợ hét lên, không ngờ Tôn Hằng bình thường nói năng cưng chiều cô ta vô tận, vậy mà đến thời khắc mấu chốt lại biến thành người vô sỉ đến thế.
Bốp!
Tôn Hằng bỗng tát Trương Tử Ngưng một cái: “Cô câm miệng lại cho tôi, con đàn bà ngu ngốc, chỗ đàn ông nói chuyện, đến phiên cô xen mồm vào à? Cô cứ ở lại đây, tiếp tổng giám đốc Tưởng và ông chủ Tần uống trà đi!”
Trương Tử Ngưng ôm má, mặt mày đã xám như tro tàn, cả người xụi lơ, cô ta không biết sao lúc trước mình lại gả cho một tên đàn ông như vậy.
Nói xong, Tôn Hằng mang theo nụ cười, nằm xuống lăn ra khỏi đại sảnh Tần Vân Lâu.
Tình cảnh này khiến khách khứa đứng xung quanh phải há to miệng, ai cũng điên cuồng ghi hình lại, tối hôm nay đúng là một màn kịch hay mà! Nhà họ Tôn của thành phố Thanh Vân nuôi ra một người tài ha!
Trương Tử Ngưng xụi lơ trên mặt đất, tóc tai bù xù, nước mắt chảy ròng ròng, dáng vẻ vô cùng oan ức.
“Còn cô thì đừng có vờ vịt đáng thương ở đây! Cô đáng đời mà thôi! Lúc trước không phải cô nhắm vào túi tiền của nhà họ Tôn nên mới gả cho Tôn Hằng sao?” Tưởng Kỳ cười gằn nói: “Chính cô hám của bị tiền tài dắt mũi, còn hi vọng gì vào chuyện tình cảm? Đúng là buồn cười!”
Nói xong, Tưởng Kỳ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi lên thang máy.
Tần Phú Quý khoát tay, mấy tên bảo vệ nâng Trương Tử Ngưng lên, đi đến phòng trà tầng bốn.
…
Mặt khác.
Lâm Ẩn xem kịch hay xong thì rời khỏi Tần Vân Lâu, ngồi lên ghế sau chiếc Rolls-Royce Phantom của Thẩm Tam.
Thẩm Tam ngồi vị trí lái xe, bấy giờ đã lái đến khu biệt thự Tuyết Long.
Đến cửa khu biệt thự, Thẩm Tam xuống xe, thuần thục mở cửa xe sau ra, Lâm Ẩn chậm rãi bước xuống.
Cách đó không xa, có một cô gái tuyệt sắc mặc chiếc đầm trắng như tuyết, khí chất thanh thuần, cô đang nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngạc nhiên không thôi.
“Anh về trước đi.” Lâm Ẩn từ tốn nói.
“Vâng!” Thẩm Tam ngồi vào trong xe lại, lái ra khỏi khu biệt thự.
“Kỳ Mạt, em đến nhanh vậy?” Lâm Ẩn cười bảo.
Trước đó Lâm Ẩn đã gọi cho vợ mình, hẹn gặp ở khu biệt thự Tuyết Long, không ngờ Kỳ Mạt lại đến nhanh như thế.
“Lâm Ẩn, người vừa nãy là bạn của anh à?” Trương Kỳ Mạt nghi ngờ hỏi: “Còn nữa, anh hẹn em đến khu biệt thự Tuyết Long để làm gì?”
Cô cũng không rõ lắm, Lâm Ẩn bỗng gọi điện thoại hẹn mình đến khu biệt thự Tuyết Long gặp mặt, trong lòng cô tự suy đoán phải chăng Lâm Ẩn đã lôi kéo được khách hàng vip nào đó, muốn phó tổng giám đốc là mình đứng ra thảo luận việc làm ăn.
“Ừ, người vừa nãy là bạn anh.” Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
“Đi thôi, Kỳ Mạt, vào coi nhà đi, chọn phòng em thích.” Lâm Ẩn mỉm cười nói.
“Hả? Coi nhà?” Trương Kỳ Mạt giật mình, lườm Lâm Ẩn một cái: “Anh đừng có đùa với em kiểu đó! Còn thế nữa em sẽ lơ anh luôn đấy.”
Lâm Ẩn cười cười, đi đến bên Trương Kỳ Mạt. Coi bộ Kỳ Mạt vẫn còn đang ghen lắm.
“Ô? Không phải là phó tổng giám đốc Trương đó sao?”
Lúc này, một chiếc Porsche 91 màu xanh lam lái tới, một cô gái trẻ ăn mặc lẳng lơ bước xuống xe, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc tây trang nhìn khá lịch sự.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, thấy cô gái kia hơi quen mắt, đây là cái cô bè đảng của Vương Tử Văn từng gặp ở Minh Bảo Hiên, ăn nói rất vô duyên, hình như tên là Ngô Sở Vũ?
“Sao nào? Trương Kỳ Mạt, cô đi cùng với tên vô dụng này, hai đứa nghèo kiết xác lại đến nơi cao cấp như biệt thự Tuyết Long à?” Ngô Sở Vũ làm vẻ mặt khinh thường, cười nhạo một tràn.
“Các người ở nổi biệt thự kiểu này không?”
————————