Chương 116: Làm thịt Trương Kỳ Mạt ngay ven đường
Vương Quốc Khang vẫn giữ nguyên nụ cười thận trọng, khẽ vuốt cằm.
“Tử Văn, sau này con ở lại tập đoàn đá quý Trương thị này nhận chức chủ tịch đi.” Vương Quốc Khang nói từ tốn.
Vương Tử Văn vui vẻ vô cùng, liếc mắt ra hiệu với Trương Hồng Hiên.
“Khụ khụ.” Trương Hồng Hiên ho khan hai tiếng, quay sang với các cổ đông đang ngồi: “Vị trí cổ đông mọi người đang ngồi ở đây vẫn không thay đổi. Nhưng tôi muốn tuyên bố một chuyện quan trọng, Trương Kỳ Mạt, phó tổng giám đốc Trương, hoàn toàn không có tư cách nhậm chức phó tổng giám đốc cùng ủy viên thường vụ của ban quản trị, hoàn toàn dựa vào quan hệ với kẻ ngoài là Ngô Dương để leo lên đây.”
“Vì thế ở ngay hội đồng quản trị này, tôi chính thức tuyên bố, hủy bỏ tất cả chức vụ của Trương Kỳ Mạt, lập tức đuổi khỏi công ty!”
“Trương Kỳ Mạt, bây giờ cô có thể cút đi rồi! Rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh ngay!” Trương Hồng Hiên nói một cách lạnh lùng: “Đúng rồi, và cả trợ lý Lâm Ẩn của cô nữa, tên vô dụng đó cũng bị đuổi!”
“Các người! Các người dựa vào đâu mà làm thế!” Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt cả kinh, không ngờ tập đoàn lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, chủ tịch Ngô còn bị bọn họ liên thủ đuổi khỏi công ty nữa.
Hơn nữa Trương Hồng Hiên lại đá mình ra khỏi tập đoàn ngay lập tức nữa?
Dựa vào đâu chứ? Khoảng thời gian qua, bản thân cô đã dốc hết công sức để giúp công ty thiết kế ra biết bao trang sức đá quý cao cấp, tạo nên biết bao hiệu quả tiếng tăm? Và tăng thêm biết bao giá trị?
Bọn họ dựa vào đâu ỷ thế lực mình lớn để đến hưởng lợi? Cướp trái ngọt thành công?
“Dựa vào đâu à? Dựa vào tôi là ủy viên quản trị đấy! Tôi bảo đuổi cô thù đuổi cô thôi! Mau cút đi ngay!” Trương Hồng Hiên nói năng hung hăng vô cùng.
“Ầy, ủy viên Trương à, nói chuyện khách sáo chút đi.” Vương Tử Văn giả bộ nói.
“Vâng, chủ tịch Vương nói chí phải.” Trương Hồng Hiên nịnh nọt.
“Kỳ Mạt à, thật ra cũng đơn giản thôi, tối nay em đi ăn với anh một bữa cơm.” Vẻ mặt Vương Tử Văn lộ vẻ ngả ngớn, nói: “Anh bảo vệ cho em! Nói chi là chức phó tổng giám đốc nho nhỏ, cho dù em muốn làm chủ tịch tập đoàn đá quý Trương thị này, anh cũng có thể lui xuống nhường em làm!”
“Sao nào? Ăn một bữa cơm thôi mà.” Vương Tử Văn cười nhếch bảo, trong mắt toát lên vẻ tham lam.
“Các người!” Trương Kỳ Mạt cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nhiều, sao cô không hiểu được ý của Vương Tử Văn là gì.
“Anh đang nằm mơ đấy à! Từ chắc thì từ chức thôi! Tôi thèm vào!” Trương Kỳ Mạt nổi giận, hất đi bảng hiệu phó tổng giám đốc ở trên bàn, đứng dậy bước hùng hồn ra khỏi phòng họp với vẻ tức giận không nguôi.
Vẻ mặt của cô rất ấm ức, là vô cùng vô cùng ấm ức, còn bị sỉ nhục nhân cách nữa.
“Hừ! Ả đàn bà cho sĩ diện mà không thèm!” Vương Tử Văn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng ánh lên thêm vẻ tà ác.
Năm phút sau.
Trương Kỳ Mạt rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh, tức đến mức khó bình tĩnh lại, Ngũ Chính đỗ xe ở ven đường rồi đi ra mở cửa xe cho cô.
Nhưng đúng lúc này, một loạt vệ sĩ mặc vest bước đến, cản lại Trương Kỳ Mạt.
“Các người muốn làm gì?” Trương Kỳ Mạt thấy khiếp sợ, hỏi với giọng ngờ vực. Không biết tại sao bỗng nhiên mọc đâu ra một đám đàn ông cao to vạm vỡ.
“Ha ha, Kỳ Mạt, em đi nhanh thế mà gì? Đã bảo chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.” Vương Tử Văn nghênh ngang bước đến từ phía sau, bên cạnh là Vương Quốc Khang mặt mày nghiêm túc.
“Vương Tử Văn, tôi nói không ăn cơm với anh rồi, anh định làm gì?” Trương Kỳ Mạt vô cùng tức giận bảo.
“Muốn làm gì à? Tất nhiên là muốn làm thịt em rồi!” Vương Tử Văn ăn nói vô cùng ngông cuồng.
“Đưa cô gái này lên xe, dẫn đến biệt thự của tôi, nhớ chuẩn bị máy quay phim sẵn sàng! Tối hôm nay tôi muốn chà đạp cô ấy!” Vương Tử Văn khoát tay hạ lệnh, ánh mắt tràn ngập vẻ dâm đãng.
Vương Tử Văn vừa nghĩ đến cảnh tối nay cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này sẽ nằm ở trên giường của mình đã thấy kích động vô cùng rồi!
Tên Lâm Ẩn rác rưởi kia dám ỷ vào thế lực của Vương Hồng Lăng mà bắt mình quỳ trước cửa khu dân cư, còn để người ta quay phim lại nữa chứ! Mẹ nó, hôm nay phải quay cho được cảnh mình làm vợ nó rồi phát tán lên mạng mới được!
“Cái gì? Anh điên rồi à, tên súc sinh này!” Trương Kỳ Mạt cũng bị lời lẽ điên cuồng của Vương Tử Văn dọa sợ, không ngờ trên đời lại có một kẻ điên đến mức này!
“Súc sinh? Đêm nay em không còn gọi anh như thế nữa đâu, to tiếng quá đi, giữ chút sức để tối nay lại kêu.” Vương Tử Văn nói với vẻ tà ác, câu nào câu nấy đều vô cùng tục tĩu.
Nói đoạn, mười mấy vệ sĩ mặc vest bỗng vọt tới, muốn cưỡng chế bắt Trương Kỳ Mạt đi.
Ầm!
Lúc này, Ngũ Chính cao một mét chín xông đến đá văng vài tên vệ sĩ mặc vest đi.
“Ban ngày ban mặt mà bọn mày định làm gì?” Ngũ Chính nổi giận quát lên, đừng bảo cậu ấy thân là vệ sĩ kiêm tài xế của giám đốc Trương, cho dù cậu ấy chỉ là người qua đường mà bắt gặp chuyện này, thì thân là một người từng đi lính cũng tuyệt không ưa được hành vi súc sinh làm nhục giữa ban ngày ban mặt thế này!
“Mẹ kiếp, muốn chết à! Đánh phế nó đi!” Vương Tử Văn nổi giận bảo.
Bốp bốp, mười mấy tên vệ sĩ đô con xông lên vây đánh Ngũ Chính, tuy bản lĩnh của Ngũ Chính rất đáng gờm , nhưng cũng không chịu nỗi mười mấy tay đấm chuyên nghiệp cùng xông lên như thế này, sau khi cậu ấy quật ngã được ba, bốn tên thì đã bị đám khác đẩy ngã xuống đất.
“Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày dám động đến một sợi tóc của giám đốc Trương, đợi khi sếp Lâm biết được tin thì bọn mày sẽ chết hết!” Ngũ Chính nói với vẻ hung tợn, nghiến răng lại.
“Ồ? Mày bảo thằng oắt vô dụng Lâm Ẩn kia à? Trừ việc bám váy Vương Hồng Lăng thì nó còn làm gì được nữa?” Vương Tử Văn ra vẻ khinh thường mà nói, vừa nhắc đến Lâm Ẩn là trong mắt lại lộ ra tia ác độc.
“Này, Tử Văn. Đó là vợ của Lâm Ẩn đấy à?” Vương Quốc Khang cười lạnh một tiếng rồi bảo: “Dám ỷ vào con gái của anh cả nhà tôi à, còn dám đến sỉ nhục con tôi nữa. Đúng là không biết trời cao đất rộng, bây giờ cụ nhà đã biết chuyện, đã hạ lệnh cưỡng chế Vương Hồng Lăng ở lại biệt thự của nhà họ Vương, không cho phép ra ngoài nữa. Tên bám váy kia còn ỷ vào đâu được nữa?”
Mặt mày Trương Kỳ Mạt trắng bệch, muốn chạy đi nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ mặc vest đừng dàn ngang tạo thành bức tường người cản lại, không thể chạy đi đâu được.
“Ha ha, Kỳ Mạt, em đừng nghĩ cách bỏ chạy nữa, đêm nay vui đùa với anh một phen đi.” Vương Tử Văn làm nóng người, sắp chảy cả nước dãi.
“Tên súc sinh, anh đừng có mà mơ!” Trương Kỳ Mạt gầm lên, tức đến run người.
“Á à, mẹ nó, còn muốn giả bộ thanh cao nữa à? Đồ điếm thối tha!” Vương Tử Văn cười gằn: “Đừng nghĩ tôi không biết, cô được Ngô Dương đề cử trong tập đoàn Trương thị, còn được thăng chức thành phó tổng giám đốc, cô dám nói mình không có gì với Ngô Dương cả à?”
“Vì chức vị, tôi thấy cô không biết đã bán bao nhiêu lần rồi? Ngay cả Ngô Dương cô cùng đồng ý bán cho, thì sao nào? Sao tôi lại không được?” Vương Tử Văn nói rất tà ác.
“Anh đang vu vạ người khác! Anh nói nhăng nói cụi!” Trương Kỳ Mạt giận xì khói, rõ ràng hắn đang làm nhục nhân cách của cô.
“Con trai, dông dài với nó làm gì?” Vương Quốc Khang quát lớn một tiếng, sau đó lại ra vẻ khinh thường: “Làm một ả đàn bà thôi mà phiền hà như vậy à? Còn theo đuổi lâu đến thế nữa? Vẫn chưa vào tay? Không có tương lai!”
“Không cần mang về!” Vương Quốc Khang cười gằn bảo: “Con trai, con làm Trương Kỳ Mạt ngay ven đường luôn đi. Quay phim lại!”
“Bố?” Vương Tử Văn kinh ngạc, nóng lòng muốn thử: “Đúng là chỉ có bố mới nghĩ ra cách hay!”
“Ừ, yên tâm đi, chút việc nhỏ như làm một cô gái này, nhà họ Vương chúng ta giải quyết được.” Vương Quốc Khang đăm chiêu bảo: “Bố không tin nó dám phao chuyện này ra ngoài? Sau này để nó làm mấy tình nhân nhỏ ngoài lề của con cũng được, không thì ném vào lầu xanh, bán nó đi!”
Vương Quốc Khang cười khẩy, chuyện như vậy lúc còn trẻ ông ta đã trải qua biết bao lần. Thằng con ngu xuẩn này còn dùng tiền để theo đuổi nữa? Cứ việc thẳng tay cưỡng hiếp là xong chuyện.
“Đúng là súc sinh, hai bố con bọn mày đều là súc sinh!” Ngũ Chính tức giận mắng, không ngờ trên đời này còn có một đôi bố con vô liêm sỉ đến mức như vậy!
“Kỳ Mạt, vậy anh tới đây!” Vương Tử Văn cười khẩy, xông lên bắt lấy Trương Kỳ Mạt, nhưng lại hụt mất, chỉ nắm được áo khoác của cô, kéo nó ra.
Trương Kỳ Mạt mặc ở trong một chiếc áo sơ mi trắng đúng chuẩn, làm nổi bật lên vóc người hoàn mỹ của mình, cô nhìn Vương Tử Văn với đôi mắt bốc lửa giận.
Chạy trốn được vài bước, Trương Kỳ Mạt vừa giận vừa sợ, cô bấm một số điện thoại, đó là dãy số Lâm Ẩn bảo cô lưu lại lúc trước.
“Vâng, cô Lâm, có chuyện gì không?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất cung kính của Thẩm Tam.
————————