Chương 119: Cậu là đứa con hoang mười mấy năm về trước à?
“Á! Á! Ôi ôi ôi.”
Hai bố con Vương Quốc Khang luôn miệng rên đau, vào giây phút trứng vỡ nát, cơn đau ấy khiến cho bọn họ muốn ngất đi tại chỗ.
“Sao, sao mày dám?” Vương Quốc Khang nói với sắc mặt sợ hãi, ông ta hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, Thẩm Tam Gia lại mạnh tay như thế! Rõ ràng là gã muốn đối đầu với nhà họ Vương đến cùng!
“Sao tao lại không dám? Được lắm, để tao dám cho tụi bây coi!” Thẩm Tam cười lạnh, nhấc chân đạp bằng hết sức mình, liên tục đạp một cách điên cuồng, khiến cho hai bố con Vương Quốc Khang kêu la thảm thiết, gương mặt bọn họ thoạt trắng thoạt đỏ.
“Bây giờ tao cho mày hỏi thêm lần nữa, tao có dám hay không?” Thẩm Tam lạnh lùng chất vấn, nhìn hai bố con Vương Kiến Quốc với vẻ chán ghét, hai người bọn họ đã mất khống chế, đại tiện tiểu tiện tại chỗ, mùi quái dị bốc lên từ dưới lớp quần.
Nếu như không có anh Lâm chống lưng, gã thật sự không dám đối đầu đến cùng với nhà họ Vương, nhưng mà có anh Lâm ở đây, nhà họ Vương là cái thá gì kia chứ? Dám đến báo thù thì nhà họ Vương đợi bị diệt môn đi!
“Tao, tao trở về, sẽ sử dụng hết tất thảy thế lực mà nhà họ Vương, không tiếc bất kỳ giá nào, cũng phải giết chết Thẩm Tam mày!” Vương Quốc Khang rống lên, ông ta bị đánh đến nỗi mất đi lý trí, đầu óc choáng váng.
Bọn họ muốn làm nhà ông ta đoạn tử tuyệt tôn!
Vương Quốc Thanh và Vương Tử Văn đều suy sụp tinh thần, trời đã sụp xuống đến nơi, Thẩm Tam ra tay quá độc ác, xử lý quá tuyệt tình!
“Muốn giết chết tao?” Thẩm Tam cười lạnh đầy vẻ chế giễu: “Có tin bây giờ tao sẽ giết hai đứa mày không? Còn chưa phục à?”
“Tam Gia, theo tôi thấy thì, để cho ba anh em bọn tôi đến dạy dỗ tụi nó cho.” Lưu Quân tỏ ra sốt sắng, gã xoa xoa tay, thấy Thẩm Tam Gia đánh chúng một trận ra trò, bản thân gã cũng muốn động tay, cũng muốn lập công với anh Lâm.
“Ba người các cậu nhẹ tay một chút.” Thẩm Tam Gia nghiêm mặt nói, rồi gật đầu.
Nếu như ba anh em Lưu Quân cũng đánh bằng hết sức bình sinh như gã, bố con Vương Quốc Khang sẽ bị đánh chết tươi.
Anh Lâm không hề nói muốn giết chết hai bố con Vương Quốc Khang, vậy thì chừa lại cái mạng chó cho bọn chúng.
Bốp! Bốp!
Ba anh em Lưu Quân vừa ra tay, đá bay người đi như thể đang chơi đá banh, bị đá qua đá lại, khiến cho xương cốt của bố con Vương Quốc Khang đứt gãy, bọn họ kêu thảm thiết, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Vẫn còn chưa phục à? Muốn giữ mạng sống thì bây giờ quỳ xuống cho ông, xin lỗi, nhận sai!” Thẩm Tam nói bằng giọng lạnh lùng.
Lưu Quân ngừng tay, mỗi người đá một phát, đạp bố con Vương Quốc Khang xuống đất.
Vào lúc này, bố con Vương Quốc Khang không thể chịu đựng nổi nữa, cả xác thịt và tinh thần của bọn họ đều bị hành hạ, khiến cho bọn họ hoàn toàn sụp đổ, xương cốt bị đánh đến mềm rũ, răng rớt ra mười mấy cái, của quý đã gãy, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, đại tiện tiểu tiện đều mất khống chế, hình tượng còn tệ hơn cả ăn mày.
“Mày có quỳ hay không? Có dập đầu hay không?” Có biết nói chuyện hay không hả?”
Thẩm Tam lạnh lùng rống lên, vung tay tát mạnh hai cái vào mặt bọn họ, đánh đến nỗi ánh mắt hai bố con Vương Quốc Khang trống rỗng, giống hệt như đồ ngốc, phải tát bôm bốp mười mấy cái liền, mới khiến cho bọn họ sực tỉnh lại.
“Không quỳ sẽ giết chết bọn mày.” Thẩm Tam lạnh lùng nói, gã châm một điếu xì gà Montecristo Petit Edmundo.
“Á!”
Vừa nghe thấy sẽ bị giết chết, bố con Vương Quốc Thanh lập tức tỉnh táo, bọn họ quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
“Không biết nói chuyện rồi à?” Thẩm Tam lạnh lùng chất vấn.
“Á! Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi đáng chết! Xin lỗi Thẩm Tam Gia, tôi không nên dòm ngó cô Lâm! Anh đánh vậy là đúng lắm, tôi đáng đánh!” Vương Quốc Khang dập đầu xin lỗi, không hề để ý đến tôn nghiêm, ông ta đã đánh mất oai phong của người đàn ông thành đạt trong giới kinh doanh.
Vương Tử Văn cũng điên cuồng dập đầu, miệng hắn không ngừng chửi mắng chính mình, chỉ mong được sống tạm qua ngày.
Phế rồi, đã phế hoàn toàn rồi.
Hai người bọn họ không những bị Thẩm Tam đánh gãy của quý, đạp gãy xương cốt, chà đạp lên tôn nghiêm, đến nhân cách cũng không còn nữa.
Chẳng qua, loại súc sinh như bọn chúng vốn chẳng có nhân cách gì cả.
“Hừ!” Thẩm Tam cười lạnh, nhìn hai tên vô dụng, tỏ thái độ chê bai.
Ai buồn quan tâm trong tay ông ta có bao nhiêu tiền bạc và thế lực, người đàn ông thành đạt trong giới kinh doanh chó má gì, cuối cùng thì vẫn là một thằng rác rưởi chỉ biết hưởng của cải tổ tiên để lại.
Lần này đã bị đánh về nguyên hình, cởi lớp vỏ tiền bạc và thế lực ấy ra, bản chất của bọn chúng là đồ hèn nhát! Đã bị mình đá gãy của quý rồi, vẫn còn quỳ dưới đất xin tha à?
Thẩm Tam không để ý đến bố con Vương Quốc Khang đã bị đánh choáng váng đó nữa, gã quay người đi gọi điện thoại cho anh Lâm.
“Anh Lâm, anh thấy xử lý như vậy đã được chưa?” Thẩm Tam nói với giọng cung kính.
Thẩm Tam đã kêu Lưu Quân dùng camera ghi lại quá trình, rồi gửi cho anh Lâm xem, anh Lâm đã nhìn thấy cả quá trình xử lý hai bố con nhà họ Vương.
“Được rồi.” Ở đầu dây bên kia, anh Lâm lên tiếng bằng chất giọng bình tĩnh.
“Anh lập tức gọi ba anh em Lưu Quân, đích thân dẫn người sang chăm sóc Trương Kỳ Mạt, tôi không hy vọng lại xảy ra bất kỳ nguy hiểm hay chuyện gì bất trắc.” Anh Lâm nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Dạ! Anh Lâm, hôm nay là lỗi của em!” Thẩm Tam nói, trong lòng gã cảm thấy hoảng sợ và bất an vô cùng.
“Nhớ là tốt, tôi vẫn đang làm việc.”
Một tiếng tinh vang lên, Lâm Ẩn đã cúp máy.
Thẩm Tam lau mồ hôi lấm tấm trên trán, quả nhiên anh Lâm đã nổi giận rồi. Gã lập tức ra lệnh, dặn ba anh em Lưu Quân âm thầm bảo vệ cô Lâm.
Thẩm Tam hết sức bực dọc, bản thân mình phải gánh áp lực lớn từ phía anh Lâm, không những suýt nữa đã không còn đùi vàng để ôm, đánh mất tương lai phú quý, đến tính mạng cũng không còn.
Thẩm Tam vừa nghĩ, vừa quay đầu nhấc chân, đá vào người Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn một cách điên cuồng, khiến bọn chúng khóc lóc gọi bố gọi mẹ, quỳ rạp trên mặt đất xin tha.
Sau khi đánh được vài phút, thấy Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn đã triệt để mất tỉnh táo, chỉ biết lẩm bẩm trong miệng. Thẩm Tam mới ngừng tay, đã trút được cơn giận, rồi mới dẫn ba anh em Lưu Quân lên xe rời khỏi nơi này.
“Dơ giày rồi, phải thay đôi mới.” Thẩm Tam phun nước miếng, cảm thấy thật buồn nôn, trên người hai cái tên súc sinh kia đều là vết đại tiện tiểu tiện, làm dơ đôi giày của mình.
Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn vẫn ngây người ở chỗ, thở hồng hộc, nói năng lung tung, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm xong đời rồi, của quý không còn, bị ngốc luôn rồi.
Bảo vệ của hai người bọn họ sợ hết hồn, vội vàng gọi điện thoại cho xe cấp cứu, đưa vào bệnh viện khám thử xem có thể chữa lành của quý không, rồi lại vội vàng gọi điện thoại báo với cụ Vương.
Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn gặp chuyện như thế này, là vì bọn họ đã giở trò súc sinh trước, đối thủ lại là Thẩm Tam, anh cả Vương Thừa Càn là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, quá nửa sẽ không giúp đỡ, nhưng cụ Vương lại là bố ruột của Vương Quốc Khang, con trai, cháu trai mình bị người ta đạp gãy của quý, đâu phải chỉ nổi trận lôi đình là xong?
Phải biết rằng, ở thế hệ trước, không ai trong nhà họ Vương sinh được con trai.
Lão đại Vương Thừa Càn chỉ có một đứa con gái là Vương Hồng Lăng. Vương Tử Văn là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Vương trong thế hệ này.
Có thể nói là, nhà họ Vương, đã thật sự bị tuyệt giống rồi… Cụ Vương sẽ nổi cơn lôi đình đến mức nào, nghĩ thôi cũng có thể biết được.
Ở phía bên kia, thủ đô, trong viện hồi sức trên núi Tử Long.
Trong phòng hồi sức ở trong khu biệt thự, Lâm Ẩn vừa cúp máy, tắt đi video ghi hình trực tiếp trong điện thoại bảo mật.
Hai bố con Vương Quốc Khang thật sự không biết sống chết là gì, đợi đến khi mình về đến thành phố Thanh Vân, phải đích thân đi đạp nát nhà họ Vương mới được!
Lâm Ẩn vừa nghĩ ngợi, vừa đi vào phòng hồi sức của ông nội.
Ông nội của Lâm Ẩn, Tề Vấn Đỉnh, cũng là một nhân vật có máu mặt ai ai cũng biết trong Long quốc! Là công thần lúc dựng nước!
Lâm Ẩn vừa bước đến trước cửa phòng hồi sức, mấy người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, quay sang quan sát anh với ánh mắt khinh thường.
“Cậu chính là đứa con hoang trong nhà cụ Tề mười mấy năm về trước sao?”
————————