Ba tháng sau.
Lâm Ẩn dẫn Độ Mệnh Kiếm Tiên đến động phủ trong bí cảnh Bồng Lai, nơi này có Truyền Tống Trận mà Công Thâu Quyền đã bố trí kỹ càng, chỉ thiếu đá Huyền Không trong tay anh thôi.
Lúc này tất cả cao thủ của nhà Công Thâu đều canh giữ trong động phủ.
Lúc này, dưới sự bồi dưỡng toàn lực của Lâm Ẩn, nhà Công Tôn đã mơ hồ có xu thế trở thành gia tộc đứng đầu bí cảnh ngoài nhà họ Lâm, trong tộc có tới bốn cao thủ Địa Tiên.
Lúc này bọn họ đừng khoanh tay, cực kỳ cung kính đứng ở nơi cách Truyền Tống Trận không xa.
Người đứng đầu chính là Công Thâu Quyền, lúc này tu vi của ông ta đã là Địa Tiên hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá đỉnh cao Địa Tiên rồi.
“Lần này, tôi đi ít thì năm năm, nhiều thì mười năm, trong vòng năm mươi năm chắc chắn sẽ trở về, mọi người phải bảo vệ động phủ, không thể để người của Ma Tộc phát hiện”.
Lâm Ẩn nghiêm túc dặn dò.
“Cậu Ẩn yên tâm, động phủ này từng được tiền bối Từ Phúc bố trí, vốn dĩ không dễ bị phát hiện, khoảng thời gian này gia tộc chúng tôi còn thêm một vài trận pháp che giấu lên trên trận pháp của tiền bối Từ Phúc, dù là cao thủ Thiên Tiên cũng không thể phát hiện sự tồn tại của nó”.
Công Thâu Quyền khẳng định.
Lâm Ẩn gật đầu, sau đó đi vào trong Truyền Tống Trận cùng Độ Mệnh Kiếm Tiên.
Lần này đến Thiên Hoang giới, không tu luyện thành đỉnh cao Thiên Tiên, Lâm Ẩn sẽ không trở về.
Đối với Lâm Ẩn bây giờ, tài nguyên trên hành tinh xanh đã không đủ giúp anh nhanh chóng quật khởi nữa rồi, chỉ có Thiên Hoang giới mạnh mẽ hơn mới có cơ duyên giúp cho anh.
Từ Độ Mệnh Kiếm Tiên, Lâm Ẩn cũng biết rất nhiều truyện về Thiên Hoang giới, trong Thiên Hoang chỉ môn phái có Chân Thần tọa trấn mới là tông môn hạng nhất, trong tông môn hạng hai cũng có nửa bước Chân Thần tọa trận, còn tông môn hạng ba thì là Thiên Tiên.
Mà ngoài ba loại tông môn này còn có bốn thánh địa.
Lâm Ẩn biết Triều Thiên Cung là một trong bốn thánh địa, có uy danh hiển hách dù cả trong chư thiên vạn giới.
…
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên xuất hiện ở một nơi hoang vu, nơi này ngay cả một cọng cỏ cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy cát vàng đầy trời, một cơn gió mạnh thổi qua, còn có thể nhìn thấy xương trắng bị vùi lấp dưới cát vàng.
“Đây là đâu?”
Lâm Ẩn khó hiểu nhìn Độ Mệnh Kiếm Tiên.
Anh không hiểu về Thiên Hoang giới lắm, chỉ có thể hỏi Độ Mệnh Kiếm Tiên thôi.
Lúc này Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng đã đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, nhìn thấy cảnh xung quanh lão ta cũng hơi ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu. Lão ta suy đi nghĩ lại, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì mà có nhiều xương trắng như thế.
Trong đám xương trắng bị cát vàng che lấp này ngoài Nhân Tộc còn có dị thú, người khổng lồ, thậm chí cả xương của Ma Tộc cũng có.
“Cái này ta cũng không biết nữa…”
Lâm Ẩn tiến lên một bước, nói: “Đi thôi, tìm được nơi có người rồi nói sau”.
Nguyên khí thiên địa ở nơi này nồng đậm hơn bí cảnh Côn Luân một chút, nhưng chỗ bọn họ đứng trông hơi hoang vu, ít nhất đống xương cốt này cũng để lại từ trăm năm trước.
Hai người tiếp tục đi về hướng Đông, đi được nghìn dặm, trước mặt mới xuất hiện mấy bụi cây, đi thêm nữa mới đến một cánh rừng.
“Ta từng đến đây rồi”.
Nhìn thấy cánh rừng này, mắt Độ Mệnh Kiếm Tiên sáng lên: “Có lẽ nơi này là núi Nam Hoang Thập Vạn, hai trăm năm trước tôi từng đến đây, nhưng nơi này đáng lẽ không có sa mạc mới đúng, có lẽ hơn một trăm năm tôi đến hành tinh xanh, nơi này đã xảy ra chuyện gì đó rồi”.
“Lâm Ẩn, cậu đi theo ta, ta biết nghìn dặm phía trước có một tòa thành Nam Hoang”.
Nói xong, Độ Mệnh Kiếm Tiên xoay người đi về phía một hướng khác.
Khoảng cách nghìn dặm gần như chẳng là gì với hai Thiên Tiên.
Chẳng mấy chốc, một tòa thành cổ lớn đa xuất hiện trước mắt hai người. Tòa thành cổ này cực kỳ hùng vĩ, cao tới hai trăm trượng, được được phủ thép, mang một màu đen như được đúc bằng sắt. Bên trên được khắc trận pháp, dù là ban ngày cũng chiếu ra linh quang mờ mờ.
Binh sĩ canh giữ trên tường thành đều mặc áo giáp sắt nặng trăm cân, dù chưa bước vào Thần cảnh nhưng cũng có thực lực bảng Thiên, hơn nữa còn là võ giả chủ tu thân thể, huyết khí cuồn cuộn, rất hùng hổ.
Thành trì rộng mấy trăm dặm, rất đông người, không thua gì thành phố lớn trên trái đất. Một trận pháp vô hình bao phủ cả tòa thành, không một ai có thể bay vào từ bên ngoài.
Cổng thành viết ba chữ lớn: “Trấn Nam thành”.
“Không đúng!”
“Đi thôi, dò la tin tức trước, xem thử mấy năm nay Thiên Hoang giới đã xảy ra chuyện gì”.
Nói xong, Độ Mệnh Kiếm Tiên tìm một hướng, đi qua.
Lâm Ẩn đi sát theo sau.
Cuối cùng lão ta dẫn Lâm Ẩn đến trước một cửa hàng vô cùng khí thế, hai bên để tượng sư tử cao mười trượng.
“Hai vị đến mua thần binh hay đan dược, hay cần vật liệu gì? Trong Bạch Sư Đường của ta không thiếu gì cả, dù là linh dược dị quả cực phẩm cũng có thể mua được ở đây”.
Một mỹ nhân mặc đồ cung đình tiến lên nói.
Nàng ta rất xinh đẹp, da trắng như mỡ đông, quan trọng là cũng có tu vi đỉnh cao Nhân Tiên, là một cao thủ võ đạo, dù không cảm nhận được hơi thở của người tu luyện từ trên người Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên, giống hết như người bình thường, nhưng cô gái cũng không tỏ vẻ khinh thường.
“Đến mua tin tức”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên từ tốn nói.
Mỹ nhân hơi ngạc nhiên, Bạch Sư Đường của nàng ta là thương hội lớn trải rộng cả Nam Hoang, trên cơ bản đều là bán đan dược mua thần binh, cũng có mua bán tin tức, nhưng nàng ta không thể làm chủ được.
Có điều cô ta phản ứng rất nhanh, xin lỗi một tiếng rồi lập tức báo cáo với nội đường.
Một lát sau, một ông lão theo sau mỹ nhân đi ra ngoài.
Ông lão nhìn Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên, chắp tay với hai người:
“Mời hai vị vào!”
/1324
|