Những người xem chiến thầm thấy rùng mình, quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ với chiêu này, Tống Thiên Vực đã có thể đứng trên những Địa Tiên khác ở nơi này rồi.
Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng nhìn Tống Thiên Vực bằng ánh mắt nghiêm tuc hơn mấy phần.
Thấy thái độ của người xung quanh, Tống Thiên Vực nở nụ cười kiêu ngạo, lần này gã ra tay là vì ra oai trước mặt mọi người, chứng minh mình không thua kém gì Tống Hoa và Ngân Linh Tử.
Đinh Khắc Miễn và Lưu Kim thấy Tống Thiên Vực ra tay thì nở nụ cười, Thanh Dương Tông bọn họ vốn dĩ muốn tạo mối quan hệ với tông môn hạng hai như Âm Dương Tông, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.
Bây giờ Tống Thiên Vực ra tay đấu với hai người này, bọn họ cũng có lí do để tiếp cận gã.
“Người này cũng có chút thực lực, đáng tiếc lại trở thành đối tượng để Tống Thiên Vực ra oai”, Tống Hoa từ tốn nói.
“Không có bản lĩnh còn dám kiêu ngạo như vậy, đáng đời!”
Ngân Linh Tử cũng hờ hững nói.
Lúc Tống Thiên Vực muốn nở nụ cười đắc ý.
“Ầm!”
Khi đao cương ngưng tụ từ nguyệt quang kia còn cách Lâm Ẩn mấy chục trượng thì chợt biến thành gió nhẹ thổi qua mặt, quần áo Lâm Ẩn bay phần phật, nhưng chẳng có chút thương tích nào.
“truyện gì thế này?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Kể cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng hơi cau mày, đao quang kia vô cùng mạnh mẽ, dù là bọn họ cũng không thể tùy tiện chống lại, nhưng bây giờ lại biến mất một cách kỳ lạ?
Chỉ có hai Thiên Tiên hậu kỳ núp trong bóng tối hơi biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì.
Tống Thiên Vực nhướng mày, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Trò mèo, xem ta chém ngươi thế nào đây!”
Gã hừ lạnh, chỉ tay lần nữa.
“Đi!”
Keng!
Hư không dao động, tiếng đao vang lên.
Một dòng khí màu trắng sữa xuất hiện từ cánh tay của gã, sau đo ngưng tụ thành đao quang to bằng ngón cái. Đao quang cực kỳ sắc bén bắn nhanh đến, chớp mắt một cái đã xuyên thủng hư không, phát ra tiếng không khí bị xé rách, tựa như thiên đao tuyệt thế chém về phía Lâm Ẩn.
Thái Âm đao cương.
“Sao có thể?”
Lúc này, mọi người thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Thủ đoạn thế này chắc chỉ có những cao thủ nửa bước Chân Thần kia mới có thể làm được thôi, dù là một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, có thể dễ dàng đánh bại Tống Thiên Vực, nhưng cũng không xử lý nhẹ nhàng thoải mái như vậy được.
“Không ổn!”
Uy thế của một đao này mạnh hơn lúc Tống Thiên Vực chém ra không biết bao nhiêu lần, gần như không thể miêu tả bằng lời, lúc vừa ra tay còn lặng yên không một tiếng động, nhưng sau khi thoát khỏi bàn tay Lâm Ẩn lập tức biến thành sấm chớp cuồn cuộn, khiến cả dãy núi đều rung lên.
Lâm Ẩn giết chết Tống Thiên Vực trong nháy mắt, thật sự quá đáng sợ, thái độ ung dung không chút khói lửa này chứng tỏ thực lực của anh vượt xa Tống Thiên Vực, lại thêm câu Tống Thiên Vực la lên kia.
Không khỏi khiến bọn họ nghĩ chẳng lẽ chàng trai trước mặt thật sự là một vị nửa bước Chân Thần?
‘Chẳng lẽ đây thật sự là một vị nửa bước Chân Thần? Thế lực nào bồi dưỡng ra tên biến thái này vậy?’
Mọi người thầm gào thét.
Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt kính nể.
Nửa bước Chân Thần trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không chết trẻ, bước vào cảnh giới Chân Thần chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không làm gì cũng có thể tiến vào cảnh giới Chân Thần.
/1324
|