Người bảo vệ của hai người và trưởng lão Trương Đào của Âm Dương Tông đứng cùng nhau, ai cũng cau mày.
“Tống Hoa, chuyện này là sao?”
Trong giọng điệu của Ngân Linh Tử mang ý chất vấn.
Hắn ta và Tống Hoa tranh đấu đã nhiều năm, nhưng dù hai người có tranh chấp thế nào cũng là chuyện trong Nam Hoang của bọn họ, bây giờ chuyện của Nam Hoang sao lại đến lượt một đệ tử U Tuyền Tông đứng ra chỉ tay năm ngón chứ.
“truyện này, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời”.
Tống Hoa trịnh trọng nói: “Một vị trưởng lão của Man Thần Tông khá thân thiết với sư phụ của Chung Mật, Chung Mật nói là đến đưa tin thay sư phụ, tình huống cụ thể là gì ta cũng không rõ, nhưng dù sao nơi này cũng là Nam Hoang, địa bàn của Man Thần Tông ta, không thể cho một đệ tử của U Tuyền Tông xăngf bậy được”.
Người bảo vệ đứng sau lưng Tống Hoa cũng nói: “Ta đã thông báo với tông môn về chuyện này rồi, chắc chắn sẽ có cao thủ đến giúp đỡ”.
“Như vậy rất tốt”.
Ngân Linh Tử gật đầu: “Đi thôi, ta muốn xem thử tên này muốn làm gì”.
Nói xong, mấy người cũng chạy vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Nhưng bọn họ cũng không đi nhanh, như đang dạo chơi ở ngoại thành vậy, rõ ràng là cảnh giác với Lâm Ẩn và nửa bước Chân Thần bên cạnh Chung Mật, đợi người trong môn phái đến giúp đỡ.
…
Ba người Lâm Ẩn đi nhanh trong rừng Tuyệt Hàn.
Dù không khí lạnh đã biến mất, nhưng khí lạnh bên trong vẫn tuôn về phía bọn họ.
Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên còn đỡ, còn Trần Long Tượng lúc này đã nói không nên lời nữa rồi.
Lâm Ẩn thấy thế thì tạo lĩnh vực cực hàn của mình, bao phủ hai người ở bên trong.
“Phù!”
Trần Long Tượng thở phào một hơi, nói: “Lão Lâm à, sao huynh không tạo lĩnh vực sớm hơn một chút chứ, suýt lấy nửa cái mạng của ta rồi”.
“Nếu tôi sớm tạo ra lĩnh vực thì sao có thể nhìn ra thực lực của cậu chứ?”
Thần giác của anh bắt đầu tìm kiếm như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt bao phủ mấy trăm dặm. Dãy núi Tuyệt Hàn quá lớn, luồng không khí lạnh như thổi tới từ bốn phương tám hướng, đứng trong đó hoàn toàn không thể nhận rõ phương hướng, cả Lâm Ẩn cũng không dám chắc bọn họ có đi đúng hướng không.
Ba nguười đi vòng vòng trong dãy núi cả buổi, xuyên qua vô số luồng không khí lạnh, đổi hướng mấy lần mới đên được động phủ.
Nhưng động phủ này xa hoa hơn trong tưởng tượng của Lâm Ẩn không ít.
Tiên điện nguy nga cao vút trong mây, cao cả trăm trượng, không khí lạnh đáng sợ thổi qua, bao phủ cả dãy núi Tuyệt Hàn.
Lúc này đã có không ít người đứng trước cửa tiên điện.
Kẻ dẫn đầu là Chung Mật.
Chung Mật thấy Lâm Ẩn đi tới thì cười nói: “Tốc độ của đạo hữu có hơi chậm nhỉ!”
“Tôi đến lúc nào liên quan gì đến anh?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Nói xong thì đi thẳng về phía tiên điện.
“Tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Chung Mật lạnh lẽo: “Hoàng lão, làm phiền ông!”
Ở trước mặt anh, ngoài nửa bước Chân Thần trước mặt, những người khác chẳng khác nào giun dế cả, sao phải lãng phí nước bọt với bọn họ. Cự chưởng màu vàng dài mười trượng bỗng dưng xuất hiện, đánh về phía Hoàng lão.
“Tự tìm đường chết!”
Hoàng lão thấy Lâm Ẩn dám ra tay trước thì quát lên, đỡ lấy cự chưởng từ xa.
“Đùng!”
Quyền chưởng chạm vào nhau tạo thành tiếng vang lớn, Hoàng lão phun ra một ngụm máu tươi, người bay ra ngoài tựa như diều đứt dây.
Trong mắt đầy vẻ khó tin:
“Thật mạnh quá!”
/1324
|