Lâm Ẩn dẫn Tưởng Nguyệt đi thẳng lên, những thủ vệ kia không hề để tâm đến bọn họ, như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của hai người vậy.
Tưởng Nguyệt thầm thấy ngạc nhiên, người khiến bố phải sùng bái trước mắt luôn đem lại cho cô ấy một cảm giác thần bí.
Lúc này tầng 140 cực kỳ náo nhiệt.
Lâm Ẩn và Tưởng Nguyệt rất lặng lẽ, anh bưng một ly vang đỏ lên ngồi yên trên ghế dựa, quan sát hoàn cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc xung quanh. Hai mươi năm trôi qua, khoa học kỹ thuật trên hành tinh xanh cũng đã phát triển rất nhiều, một vài thiết bị điện mới mẻ xuất hiện, Lâm Ẩn đều không biết.
Tưởng Nguyệt đứng bên cạnh Lâm Ẩn, nôn nóng quan sát đám người xung quanh, muốn tìm ra bóng dáng của anh trai Tưởng Lâm An, nhưng khiến cô ấy thất vọng rồi, cô ấy nhìn khắp cả tầng 140 cũng không thấy anh trai đâu.
Nhưng điều này cũng khiến cô ấy thầm thở phào, có lẽ anh trai cô ấy không nhận được thư mời nên không vào được, như vậy cũng tốt, anh trai cô ấy sẽ không cần bị những người này sỉ nhục, hơn nữa bây giờ cậu Ẩn đã về, bố của cô ấy lại nắm quyền một lần nữa, sau này bọn họ không cần tiếp tục nhìn sắc mặt của bảy tông môn, đương nhiên cũng không cần tốn công gia nhập vào bảy tông môn đó.
“Người anh em, nơi này có ai ngồi không? Không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?”, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest may thủ công thời thượng khéo léo đi tới, ngồi xuống như rất thân thiết, cười bắt chuyện với Lâm Ẩn:
“Tôi tên Trần Cảnh Trạch, người anh em, đây là lần đầu tiên anh tham gia tiệc rượu thế này à? Tôi thấy anh nhìn xung quanh lâu lắm lắm rồi”.
Giọng điệu và thái độ của Trần Cảnh Trạch đều rất khiêm tốn, không hề giống một cậu chủ vênh váo ta đây chút nào, cũng không để ý cách ăn mặc bình thường và cơ thể không chút tu vi của Lâm Ẩn.
“Rất lâu trước đây có từng tham gia tiệc rượu thế này, nhưng lâu rồi không tham gia lại”, Lâm Ẩn cười nói.
Anh nhìn khắp tầng này.
Cả tầng 140 mơ hồ chia làm hai phe, một bên là cậu chủ cô chủ ăn mặc lộng lẫy, một bên thì ăn mặc giản dị, nhưng hai phe đều có một điểm giống nhau, còn trẻ tuổi, nhưng tu vi đều không yếu, người yếu nhất trong đó cũng có thực lực bảng Nhân, cao thủ còn có thực lực bảng Thiên. Nếu là hai mươi năm trước, ở trong thế lực nào ở thế giới thường cũng sẽ là cao thủ được mọi người kính trọng.
Nhưng ngoài những người này còn có nhiều người như Trần Cảnh Trạch, các cậu chủ, cô chủ tu vi thấp. Bọn họ đến đây chỉ để xem trò vui thôi, cũng không nghĩ đến việc có thể lọt vào mắt của những nhân vật lớn kia.
“Hầy, người anh em, xem ra lúc trước gia đình anh cũng không tệ, nhưng mấy năm nay có chút tiền cũng vô dụng, mấy võ giả bình thường kia cũng xem thường anh, nếu trong gia tộc anh không có võ giả mạnh mẽ nào chóng lưng thì chỉ có thể đợi của cải bị cướp đi thôi”, Trần Cảnh Trạch than thở với Lâm Ẩn.
Mười năm trước, lúc còn chưa có nhiều người tu luyện, con nhà giàu như anh ta sống thoải mái biết bao nhiêu, người đẹp người mẫu đều nhào vào lòng, bây giờ người ta đều đổi mục tiêu sang người tu luyện, cậu không phải người tu luyện, cho dù thế lực phía sau không yếu, người đẹp cũng không để ý đến cậu.
Cũng vì anh ta không có thiên phú tu luyện, cho nên gia tộc cũng ngày càng cho anh ta ít tài nguyên hơn.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn không ít cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở đây, dù là người không có tu vi cũng đều chú ý đến những võ giả có chút thực lực, không nhịn được gật đầu.
“Anh Trần, anh thật sự hơi thê thảm đấy”.
“Đương nhiên rồi!”
Trần Cảnh Trạch vỗ đùi, vẻ mặt vô cùng căm giận. Nhìn mấy người Trần Huyền Phong, Thẩm Long được người đẹp vây quanh, Trần Cảnh Trạch vô cùng hâm mộ.
“Anh Lâm, tôi cho anh biết, hôm nay nếu không phải Nhan tiên tử sẽ đến thì tôi cũng không tới đây đâu”, Trần Cảnh Trạch nói chuyện với Lâm Ẩn, lại thấy xung quanh chỉ có cô nhóc Lâm Ẩn dẫn theo, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn xem Nhan tiên tử được đồn đãi cực kỳ thần kỳ này rốt cuộc đẹp đến mức nào”
“Nhan tiên tử?”
Lâm Ẩn không có chút cảm giác này, vì anh không hề biết đến sự tồn tại của người này.
“Người anh em, đừng nói anh không biết Nhan tiên tử nhé?”, Trần Cảnh Trạch nhìn Lâm Ẩn như nhìn người ngoài hành tinh, nói: “Nhan tiên tử được công nhận là người đẹp đứng đầu giới tu luyện Long Quốc, năm mười chín tuổi đã là cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên, hơn nữa mẹ của Nhan tiên tử cũng là một cao thủ đỉnh cao Địa Tiên”.
“Khoảng thời gian trước tôi vẫn luôn bế quan, cho nên không rõ truyện bên ngoài”, Lâm Ẩn uống một ngụm rượu.
“Ồ!”
Trần Cảnh Trạch nhìn Lâm Ẩn như nhìn tên nhà quê: “Người anh em, đừng nói anh là kiểu trạch nam cửa lớn không ra cổng trong không bước nhé, đợi lát nữa tôi tìm một chỗ đẹp giúp anh, chắc chắn có thể thấy rõ Nhan tiên tử”.
“Vậy thì cảm ơn nhé”, Lâm Ẩn cười nói.
Lúc này, trong tầng 140 có mười mấy người đi ra, người yếu nhất trong đó cũng có tu vi THần cảnh, mạnh nhất là đỉnh cao Địa Tiên, chỉ thiếu một chút là có thể bước vào cảnh giới Thiên Tiên.
“Là Nhan tiên tử, cô ấy thật sự đến rồi”.
“Wow, Trần Cửu Dương tiên nhân”.
“Còn có Tống Dương và Dương Diệu Quang nữa kìa, bọn họ đều là người được bảy tông môn nhận đó”.
Nhìn thấy những người này, xung quanh không ngừng vang lên tiếng hô ngạc nhiên.
Nhưng vị trí của mấy người Lâm Ẩn quá xa, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt.
“Người anh em, anh dẫn em gái mình đi theo tôi”.
Trần Cảnh Trạch nói xong bèn dẫn Lâm Ẩn đi nhanh về phía trước, người đằng trước nhìn thấy Trần Cảnh Trạch bèn ngoan ngoãn nhường đường, Lâm Ẩn nhìn Trần Cảnh Trạch bằng ánh mắt kỳ lạ, tên trước mắt rõ ràng có bối cảnh không tầm thường, lại đi kêu ca kể khổ với anh.
Trần Cảnh Trạch dừng lại ở chỗ cách khán đài ba trăm mét, hơi tiếc nuối nói: “Với thân phận của tôi chỉ có thể đi đến đây thôi”.
Vị trí cao hơn nữa trên cơ bản đều là vị trí của những người nổi danh ở Giang Nam kia.
“Nơi này đã là tốt lắm rồi”.
Lâm Ẩn cười nói.
Nhưng vào lúc này, Trần Huyền Phong cau mày đi về phía Trần Cảnh Trạch, nói: “Anh, không phải bố không cho anh ra ngoài à? Sao anh có thể chạy ra được vậy?”
Dù Trần Huyền Phong gọi Trần Cảnh Trạch là anh, nhưng lại như anh trai đang dạy dỗ em trai vậy.
“Đây là nơi cao thủ tụ họp, anh đừng có gây rắc rối cho em, lần này còn có nhiều người đến hơn cả những gì em tìm hiểu, nghe đồn có cao thủ đến tìm người ở Giang Nam, chú ý đừng có gây họa”.
Trần Huyền Phong căn dặn.
Đến Giang Nam tìm người?
Mấy người đi qua theo Trần Huyền Phong đều sửng sốt.
“Không phải có liên quan đến tiên nhân trên núi Lang Gia hôm qua chứ?”, có người khẽ hỏi, rõ ràng là biết chút gì đó.
“Là người đó sao!”, mọi người bừng tỉnh.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, ngày đó Lâm Ẩn phát khí thế ra ngoài, khiến núi Lang Gia xảy ra biến động, đã bị quay lại đăng lên mạng, rất nhiều người đều nhìn thấy.
“Bọn họ tìm tiên nhân trên núi Lang Gia lại đến tỉnh Giang Nam của chúng ta làm gì?”, một cô gái ăn mặc xinh đẹp tỏ vẻ khó hiểu.
Giới võ đạo Giang Nam cũng không phải cực kỳ phát triển, thậm chí cả tỉnh đều không có cao thủ Nhân Tiên tọa trấn, nếu thật sự có một vị Nhân Tiên tọa trấn thì đã lan truyền khắp Long Quốc từ lâu rồi.
“Có lẽ lúc nhỏ mọi người đều từng nghe đồn lúc trước thành phố Thanh Vân xuất hiện một nhân vật lớn kinh thiên động địa, giới võ đạo của cả phương Đông thậm chí là cả thế giới đều phải ngước mắt nhìn lên, người đầu tiên Thẩm Tam Gia đi theo chính là cao thủ đó, khi đó bốn gia tộc lớn chúng tôi ở trước mắt người đó cũng chỉ như giun dế”, Trần Huyền Phong hơi nhíu mày, sau đó nói.
“Anh đang nói đến Lâm Ẩn sao!”, Thẩm Long không khách sáo nói: “Hừ, một ông già đã trở thành quá khứ thì có gì đáng để lưu luyến chứ, bây giờ đã tiến vào thời đại mới rồi, một Lâm
/1324
|