Tòa nhà Trung Thiên.
Trong phòng làm việc của Lâm Ẩn trước đây, dù đã hai mươi năm trôi qua, nhưng cách bày trí ở đây vẫn giống hệt trước kia, không khác chút nào.
Lúc này đã có rất nhiều người trong phòng làm việc, đa số đều là thuộc hạ của Lâm Ẩn lúc trước hoặc các thế lực có quan hệ tốt với nhà họ Lâm, mấy năm nay mấy thế lực bọn họ đều bị chèn ép không ít, bây giờ ai cũng căm tức muốn khôi phục sự huy hoàng trước đây.
“Ninh Khuyết, bên dưới có bao nhiêu đại diện của các thế lực đến?”
Lâm Ẩn ngồi trên ghế ông chủ, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu Ẩn, chỉ có thủ lĩnh của hơn sáu mươi thế lực đến đây nhận tội thôi”, Ninh Khuyết không hề che giấu sát khí trong mắt: “Có cần tôi dẫn người đi tiêu diệt những thế lực không đến nhận tội không? Mấy năm nay mấy người kia cảm thấy mình bám vào được bảy tông môn, không ít anh em của chúng ta đều chết trong tay bọn họ”.
Ninh Khuyết vừa dứt lời, không ít người đều gật đầu theo.
Mấy năm nay, cuộc sống của bọn họ thật sự không dễ chịu, có đôi khi người trong tộc sẽ tự nhiên bị đánh chết, phơi thây ở bên ngoài, nhưng bọn họ vì những người khác trong tộc, không có chứng cứ hoàn tòa không dám truy cứu.
Bây giờ Lâm Ẩn trở về, bọn họ đã có dũng khí đấu với bảy tông môn.
“Không vội, lòng tin lớn nhất của bọn họ không phải là bảy tông môn à? Đợi sau khi tôi đến núi Long Hổ một chuyến, tôi sẽ tự mình đến bí cảnh Côn Luân, giải quyết hoàn toàn truyện trên hành tinh xanh”.
Lâm Ẩn cau mày nói: “Trước khi nhà họ Lâm chuyển vào bí cảnh, mọi người có nghe thấy tin tức của Thanh Trích Tiên không?”
Thanh Trích Tiên là một người kiêu ngạo, nếu lão ta đồng ý bảo vệ nhà họ Lâm của anh năm mươi năm thì sẽ không thất hứa, bây giờ nhà họ Lâm của anh biến mất không còn tăm hơi, Thanh Trích Tiên cũng mất tích.
“Sau khi bảy tông môn xuất hiện không lâu, tôi đã đi đến núi Lang Gia, vừa khéo nhìn thấy cảnh bảy tông môn ra tay với núi Lang gia, lúc đó dù trên núi Lang Gia có hai mươi mấy Địa Tiên, còn có hai vị tổ sư của núi Long Hổ tọa trấn, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bảy tông môn”, Bùi Thanh Y trầm ngâm nói.
“Khi đó trên không trung cao chục nghìn mét có cao thủ đang chiến đấu, nhưng dư âm trận chiến cũng khiến hai chân tôi như nhũn ra, có lẽ là cao thủ nửa bước Chân Thần đang đánh nhau, hơn nữa còn không chỉ một người”.
“Nếu không nhờ có người âm thầm ra tay, có lẽ nhà họ Lâm và tổ sư của núi Long Hổ cũng không thể chống đỡ được đến khi Truyền Tống Trận mở ra”.
Bùi Thanh Y nhớ tới cảnh tượng ngày đó, bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi, dù lúc đó hắn đã bước vào cảnh giới Địa Tiên, nhưng dưới uy thế của trận chiến đó, hắn ta cảm thấy mình giống như giun dế vậy.
Lâm Ẩn cũng cau mày.
Người có thể âm thầm bảo vệ nhà họ Lâm của anh chỉ có Thanh Trích Tiên, lão Long Vương và cụ ông nhà Hiên Viên thôi, ba người đều là tồn tại có thể giao thủ với nửa bước Chân Thần của Ma Tộc, đều không phải kẻ yếu, trong đó thực lực của lão Long Vương và Thanh Trích Tiên còn mạnh hơn Lộ Uyên bây giờ một chút, bọn họ ra tay cũng không làm gì được, xem ra nửa bước Chân Thần của bảy tông môn cũng không đơn giản.
Nhưng anh không hề sợ hãi chút nào, bây giờ anh đã vượt xa quá khứ, thực lực mạnh hơn ngày đó không biết bao nhiêu, hơn nữa dù bảy tông môn có cao thủ ẩn núp thì bên phía anh vẫn còn tiền bối Ảnh Tử mà.
Dù anh không biết tiền bối Ảnh Tử mạnh đến mức nào, nhưng nếu sư phụ Trấn Sơn Hải đã phải tiền bối Ảnh Tử đến bảo vệ anh thì ít nhất cũng là một cao thủ Chân Thần, hơn nữa còn không phải Chân Thần bình thường như Âm Dương Tử.
Nếu trong bảy tông môn thật sự có Chân Thần ẩn núp, thì vừa khéo có thể cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
“Ninh Khuyết, ông đi đuổi đám người bên ngoài kia đi, bảo bọn họ để lại một nửa của cải, nếu có người dám giửo trò mờ ám thì không cần khách sáo”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Vâng, cậu Ẩn”.
Ninh Khuyết đáp một tiếng, xoay người đi xuống tầng dưới.
Dù trong lòng ông ấy cảm thấy trừng phạt như thế là quá nhẹ, nhưng nếu cậu Ẩn đã nói thế, ông ấy chỉ cần nghe theo là được.
…
Dưới tòa nhà Trung Thiên.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Ninh Khuyết dẫn theo năm võ giả Thần cảnh đi xuống.
Đám người quỳ bên dưới nhìn thấy Ninh Khuyết xuất hiện đều thầm thấy vui vẻ, bọn họ muốn tiếp xúc với Ninh Khuyết hơn, dù sao ai cũng biết Lâm Ẩn là một tên sát thần, Ninh Khuyết ít nhất còn là một người làm ăn, chuyện còn có thể cứu vãn.
“Cậu Ninh?”
Hội trưởng Hội thương mại Ký Châu Tôn Hữu Tài nhìn thấy Ninh Khuyết thì vội đứng lên, ngượng ngùng hỏi: “Cậu Ẩn nói thế nào?”
Trước đây ông ta cũng từng là cấp dưới của Ninh Khuyêt, lúc trước ngoài ông ta, trên cơ bản hội thương mại ở các nơi trên Long Quốc đều phát triển theo địa vị của Ninh Khuyết, mang danh hội thương mại thủ đô trên danh nghĩa đều là cấp dưới của Ninh Khuyết.
Ông ta vì từ rất lâu trước đây đã có quan hệ với Lâm Ẩn, lúc trước hội thương mại Ký Châu cũng phát triển rất tốt, nhưng vì sự xuất hiện của bảy tông môn, nhà họ Lâm đột nhiên biến mất, tất cả hội thương mại khắp nơi đều tách ra, hội thương mại Ký Châu của ông ta cũng vì sinh tồn mà tách ra, nhưng Tôn Hữu Tài ông ta vẫn luôn sợ Lâm Ẩn quay lại, cho nên không có chèn ép thế lực dưới trướng Lâm Ẩn, thậm chí còn lặng lẽ giúp đỡ, nhưng đây đều là việc làm âm thầm, ông ta cũng không dám công khai đối đầu với bảy tông môn.
Đây cũng là lý do sau khi Lâm Ẩn quay lại, ông ta dám lập tức đi tới.
“Lão Tôn, chuyện này không liên quan đến ông, cậu Ẩn không muốn gặp các người, ông có thể đi rồi”, Ninh Khuyết nhìn thoáng qua Tôn Hữu Tài, sau đó nhìn về phía người khác, trong những người này có một phần là hội trưởng hội thương mại, còn có một vài người là người của liên minh võ thuật phương Đông trước đây, còn lại đều là người quản lý của các tập đoàn xuyên quốc gia.
“Còn mấy người các ngươi, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày giao một nửa tài sản ra, nếu không cứ đợi chúng ta đến cửa đi!”
Nói xong, Ninh Khuyết xoay người đi vào trong tòa nhà Trung Thiên, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Ninh Khuyết đã nói:
“Các người có thể thử giở trò mờ ám, nhưng nếu bị điều tra ra, hậu quả các người tự gánh chịu”.
Nói xong, Ninh Khuyết biến mất khỏi cổng lớn của tòa nhà Trung Thiên.
Sau khi Ninh Khuyết bỏ đi.
Trước cửa tòa nhà Trung Thiên trở nên xôn xao, sắc mặt mọi người rất khó coi, mấy người bọn họ người có của cải ít nhất cũng là mười tỷ trở lên, hơn nữa bọn họ còn không đại biểu cho một mình mình mà là cả tập đoàn ở phía sau. Tổng tiền vốn của những tập đoàn và hội thương mại này đều là mấy trăm tỷ thậm chí là hơn nghìn tỷ, bây giờ Ninh Khuyết nói muốn bọn họ đưa ra một nửa, cái này còn đáng sợ hơn lấy mạng bọn họ nữa.
Tôn Hữu Tài thì thầm thở phào, thầm nghĩ mấy ngày nay phải tìm quà gì đó tặng cậu Ẩn để nhận lỗi mới được.
Vào lúc Tôn Hữu Tài chuẩn bị rời đi, Hội trưởng Kiều Sơn của hội thương mại Trung Hải vội gọi ông ta lại: “Lão Tôn à, ông đi năn nỉ giúp chúng tôi với, mấy này tuy chúng tôi tích góp được chút của cải, nhưng Ninh Khuyết lại đòi tận một nửa, có phải hơi quá đáng không”.
Hội thương mại Trung Hải vốn dĩ chỉ đứng sau hội thương mại thủ đô, mấy năm nay không có sự hạn chế của hội thương mại thủ đô, bọn họ vẫn luôn không ngừng phát triển, bây giờ sao Kiều Sơn có thể cam lòng giao một nửa tài sản của hội thương mại Trung Hải ra được?
“Đúng đó, Hội trưởng Tôn, ông và cậu Ninh có quen biết, giúp chúng tôi một chút đi!”
“Nếu Ninh Khuyết cố chấp muốn làm thế, chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt”.
“Đúng, quá lắm thì liều mạng thôi”.
Mọi người đều vội cất lời.
Tôn Hữu Tài tỏ vẻ khinh thường, đi về phía xa, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
“Chuyện này là do cậu Ẩn quyết định, bây giờ thời thế thay đổi, nếu các người cho rằng có thể chống lại cậu Ẩn thì thử giở trò mờ ám đi”.
Nói xong, Tôn Hữu Tài rời đi không quay đầu lại.
Mấy năm nay ông ta xem như rất yên phận, tuy hội thương mại Ký Châu phát triển bình thường, nhưng chỉ cần nương nhờ vào hội thương mại thủ đô một lần nữa, hội thương mại Ký Châu của ông ta nhất định sẽ trở thành tồn tại chỉ đứng sau hội thương mại thủ đô.
Đến lúc đó tài nguyên không ngừng kéo đến, còn sợ không thể đào tạo được mấy cao thủ cho hội sao?
Bây giờ thời đại thay đổi,chỉ có thực lực bản thân mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được sản nghiệp to lớn như thế, mấy năm nay những gia tộc võ đạo kia không ngừng quật khởi, mấy thế lực xuất thân kinh doanh như bọn họ đã có không ít bị trở thành thế lực hạng ba, bây giờ chính là cơ hội của ông ba.
Những người còn lại nhìn bóng lưng Tôn Hữu Tài rời đi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Lời của Tôn Hữu Tài nhắc nhở bọn họ, lúc này người ra quyết định không phải Ninh Khuyết, mà là Lâm Ẩn. Nhớ đến mấy chục năm trước đã có biết bao nhiêu thế lực vì thế mà bị Lâm Ẩn tiêu diệt, trong đó có không ít thế lực còn mạnh hơn bọn họ, bọn họ thầm thấy hoảng sợ.
/1324
|