Chương 130: Sự hoài nghi của Lâm Ẩn
Ba giây sau.
Lâm Ẩn xông ra khỏi Đế Dương Thành, kết quả là anh đã thấy rằng từng tốp từng tốp thuộc hạ của Vu Tắc Thành đều đã gục ngã mềm oặt dưới đất.
Toàn thân Vu Tắc Thành đầy máu, hắn bước đến với khuôn mặt đầy xấu hổ.
“Xin lỗi anh Ẩn! Thuộc hạ đã cố gắng hết sức nhưng không ngăn cản được người của nhà họ Văn.” Vu Tắc Thành áy náy nói.
Lâm Ẩn mặt không cảm xúc, với thân thủ của Vu Tắc Thành, thực sự là không thể ngăn được người đeo mặt nạ mặc đồ đen bí ẩn kia.
“Anh Ẩn, tôi nhìn thấy Văn Thiên Phượng, muốn xông lên ngăn lại, nhưng gã đeo mặt nạ bên cạnh bà ta thực sự quá lợi hại. Tôi thậm chí không đỡ nổi ba chiêu, bị đá bay thẳng cẳng luôn.” Vu Tắc Thành thận trọng nói: “Ngoài tên đeo mặt nạ ra thì mấy tên hộ vệ bên cạnh Văn Thiên Phượng cũng đều là cao thủ trong các cao thủ, đám đàn em trong tay tôi hoàn toàn không phải đối thủ, đến cơ hội nổ súng cũng không có.”
“Chuyện này không phải lỗi của ông.” Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Ông để lại một nhóm người tiếp tục theo dõi Đế Dương Thành, điều thêm người đến đây, bây giờ, chúng ta sẽ đến biệt thự của nhà họ Văn!”
Nghe thấy những gì Lâm Ẩn nói, Vu Tắc Thành liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn hỏi: “Anh Ẩn, bây giờ đến biệt thự của nhà họ Văn sao?”
“Lên xe rồi nói, đừng lãng phí thời gian nữa.” Lâm Ẩn hờ hững nói rồi lên thẳng chiếc xe Bentley.
Vu Tắc Thành cũng không nói thêm nữa, vội vàng lao vào vị trí lái xe, mở chìa khoá, đạp chân ga, xoay mũi xe phi thẳng về phía con đường náo nhiệt.
Lâm Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu anh nghĩ về tất cả những gì xảy ra đêm nay.
Trán Vu Tắc Thành rịn mồ hôi, trong lúc lái xe vẫn không ngừng gọi điện thoại điều động người và phương tiện nhanh chóng đến biệt thự của nhà họ Văn.
Biệt thự của nhà họ Văn là khu nhà dành riêng cho người họ Văn ở thủ đô. Toàn bộ khu biệt thự đều là cơ ngơi của nhà họ Văn, con em dòng dõi của nhà họ Văn đều sinh sống trong đó.
Coi bộ anh Ẩn lần này đã đạt được mục đích rồi, muốn truy đuổi giết sạch nhà họ Văn.
Mặc dù Vu Tắc Thành đã lăn lộn ở chốn thủ đô này bao nhiêu năm, trước nay toàn chém giết, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một màn đầy máu lửa như đêm nay.
Anh Ẩn một mình đi vào Đế Dương Thành chỉ khoảng mười phút mà những tên ám vệ và con em nhà họ Văn đều chạy trốn ra ngoài giống như chó mất nhà, điều này khiến cho người ta có cảm giác kinh ngạc không kể xiết.
Đây không phải là một đám ô hợp, mà là nhà họ Văn ở thủ đô đó! Một thế gia giàu có đứng trong top năm ở Long Quốc cứ như vậy bị một người truy giết? Súng ống trong tay họ đều là giả hết hay sao?
Vu Tắc Thành thực sự không dám tưởng tượng thân thủ của anh Ẩn rốt cục đã đạt tới cảnh giới như thế nào, thực sự quá kinh khủng.
Sau khi gọi điện thoại dặn dò xong, Vu Tắc Thành nghiêm túc nói: “Anh Ẩn, tôi đã điều động xong người mình rồi, họ sẽ lập tức tập hợp đông đủ.”
“Rất tốt.” Lâm Ẩn mỉm cười gật đầu.
“Phải rồi, anh Ẩn, tôi chỉ nhìn thấy Văn Thiên Phượng trốn ra ngoài, dường như không thấy bóng dáng Văn Thiên Giao đâu, anh bắt được ông ta chưa?” Vu Tắc Thành thận trọng hỏi, không dám hỏi thêm Lâm Ẩn xem trong toà nhà họ Văn đã xảy ra những chuyện gì.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy toà nhà họ Văn xảy ra vụ nổ, đó chắc chắn là âm thanh của lựu đạn.
Ngay cả loại vũ khí này cũng đã được triển khai, nhưng anh Ẩn vẫn bình yên vô sự trở ra. Có thể thấy được rằng bên trong đã xảy ra những chuyện gì đó hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
“Chết rồi.” Lâm Ẩn dửng dưng nói.
“Thủ hạ hiểu.” Vu Tắc Thành gật đầu, trong lòng nổi lên một làn sóng lớn.
Văn Thiên Giao chết rồi ư?
Sóng gió ở thủ đô còn lớn hơn cả trong tưởng tượng ban đầu của hắn.
Thật quá sức khủng khiếp, thực sự không biết ngày mai cục diện ở thủ đô còn xảy ra những thay đổi như thế nào nữa!
Hai người đều không nói gì nữa.
Hai mươi phút trôi qua.
Chiếc Bentley dừng lại trước một khu biệt thự nguy nga và sang trọng.
Đây là một trang viên với diện tích vô cùng lớn. Mới chỉ là một mảnh đất với diện tích lớn như vậy, ở khu trung tâm phồn hoa của thủ đô, đã là cái giá trên trời với mười mấy chữ số, điều này cho thấy mức độ giàu có của nhà họ Văn tầm cỡ như thế nào.
Vô số chiếc xe Bentley màu đen đã đỗ bên ngoài trang viên, tất cả đều là những thành phần cốt cán tinh anh mà Vu Tắc Thành đào tạo ra.
“Báo anh Vu Gia Gia!”
Lúc này, Gấu XámGấu XámGấu Xám với cơ thể cường tráng đi tới, liếc nhìn Lâm Ẩn đầy sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống, vẻ mặt không rõ ràng. Thủ đoạn lần trước của anh Ẩn ở cửa hắn đã được chứng kiến, anh thật giống như một vị thần.
Vu Gia đưa vị thần này đến biệt thự nhà họ Văn, còn triệu tập nhiều người như vậy, không phải là đang muốn làm chuyện kinh thiện động địa gì đó chứ?
“Chuyện gì? Gấu XámGấu Xám, tình hình nhà họ Văn ở đây như thế nào?” Vu Tắc Thành sốt sắng hỏi.
“Vu Gia, anh kêu em đưa người đến đây, em liền lập tức đến ngay, cũng không biết tình hình như nào. Khi em đến, biệt thự nhà họ Văn đã không còn một bóng người, toàn bộ đều trống không rồi.” Gấu XámGấu Xám nghi hoặc nói.
“Toàn bộ đều trống không? Mọi người đều đi hết rồi?” Vu Tắc Thành ngạc nhiên ngẩn người ra, chuyện gì thế này, nhà họ Văn sợ hãi đến như vậy sao?
“Phải đó, Vu Gia, ngay cả lão già trông cửa cũng không thấy nữa.” Gấu XámGấu Xám bất lực nói: “Em muốn tìm người để hỏi chuyện cũng không được, mấy cái thứ máy quay gần đây đều bị súng bắn nát rồi. Chúng ta căn bản không rõ biệt thự nhà họ Văn rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”
Vu Tắc Thành với vẻ mặt khổ tâm, quay đầu nhìn về phía Lâm Ẩn, hỏi: “Anh Ẩn, anh xem, bây giờ làm thế nào đây? Người nhà họ Văn hình như đều chạy cả rồi.”
“Quay về thôi, đêm nay ông có thể triệu tập đội kinh doanh rồi. Ngày mai sẽ tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Văn ở thủ đô.” Lâm Ẩn thản nhiên nói, quay trở lại phía sau xe và ngồi xuống.
“Tiếp quản sản nghiệp nhà họ Văn?” Vu Tắc Thành sửng sốt, không phản ứng kịp.
Hắn vội vàng bước lên ghế lái, đầu óc vẫn chưa nghĩ thông, sao đột nhiên lại có một chiếc bánh lớn như vậy từ trên trời rơi xuống vậy?
Thế này có nghĩa là anh thực sự đang phất lên chỉ trong một đêm, anh có thể tiếp quản ngay lập tức toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Văn ở thủ đô, không ngoa khi nói rằng anh là người nổi nhất ở Long Quốc!
Trong lòng Vu Tắc Thành vô cùng tò mò, rốt cục anh Ẩn đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho nhà họ Văn vừa nghe đã sợ mất mật, sợ đến mức chỗ ở cũng không cần nữa, trốn hết đi mất, nhưng hắn cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Lâm Ẩn châm một điếu thuốc, anh đã biết tình hình như thế nào rồi.
Thế lực đứng phía sau nhà họ Văn ra tay rồi, thật là quá quyết đoán. Nhà họ Văn lập tức lựa chọn tạm thời náu mình, sơ tán tất cả mọi người.
Lâm Ẩn bắt đầu có chút tò mò, phía sau nhà họ Văn rốt cục là thế lực nào đây? Thủ đoạn lại sắc bén như vậy?
Sự giàu có và sức ảnh hưởng mà nhà họ Văn đang nắm giữ hiện nay ở thủ đô hoàn toàn đang ở đỉnh cao của Long Quốc, vậy mà lại từ bỏ dễ dàng như thế?
Đang vào lúc đỉnh cao lại vội vàng rút lui, thủ đoạn này thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tuy rằng lần này buộc nhà họ Văn phải hoàn toàn rút lui khỏi sân chơi thủ đô, nhưng điều này lại khiến Lâm Âm cảm thấy như có một nắm đấm nặng nề đấm vào lớp bông vậy.
Nhà họ Văn hình như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù mình?
Không đúng lắm, thực sự là không đúng cho lắm.
Lâm Ẩn nhắm mắt lại, ấn ấn huyệt thái dương.
Nhà họ Văn trước nay không biết thân phận của anh, nếu không sẽ không dễ dàng bị anh bắt bớ như vậy.
Vậy thì, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thủ đô, làm thế nào mà người đứng phía sau nhà họ Văn lại có thể ra mệnh lệnh quyết đoán như vậy được? Từ bỏ sản nghiệp của một nhà giàu sang quyền thế ở thủ đô – Nhà họ Văn.
Trong tay họ có biết bao nhiêu của cải như vậy mà lại không chắc có thể đối phó với anh ư?
Nhà họ Văn giàu nứt đố đổ vách, cũng đâu có thiếu gì cao thủ.
Lá gan của nhà họ Văn lớn như vậy, dám ra tay tiêu diệt cả nhà họ Tề, không đời nào chỉ vì sự xuất hiện của một cao thủ thần bí mà sợ đến mức không cần cái gì nữa, đến chỗ ở cũng không bỏ luôn?
————————