Chương 183: Bám dai như đỉa đói
Người của tập đoàn Latinh, Lena dẫn theo vài gã bảo vệ người nước ngoài đi xuống thang máy, ra bãi đậu xe với vẻ tức giận đùng đùng.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại, giọng nói rất mực cung kính, dùng tiếng nước ngoài xí xa xí xào một hồi, rồi dường như nhận được chỉ thị nào đó, sắc mặt cô ta lập tức trở nên tươi tỉnh hơn, ngồi vào trong chiếc xe thương mại.
Sau khi chiếc xe chạy ra khỏi hầm đậu xe, hai chiếc Audi trông có vẻ bình thường bám theo đuôi.
Hai người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Mao Trung Sơn nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa, bọn họ ngồi trong xe, sắc mặt lộ ra vẻ nặng nề.
“Thấy thế nào? Chỉ là một thành phố Thanh Vân nhỏ bé thôi, không ngờ lại có một bộ phận của tập đoàn Latinh? Hình như còn tranh đấu với cả tập đoàn Hải Dương nữa?”
“Thành phố Thanh Vân không đơn giản chút nào, rõ ràng cái tên họ Lâm kia là cao thủ thâm tàng bất lộ. Tôi đã từng điều tra về tất cả gia thế của anh ta, nhưng không có kết quả gì cả, nhìn thế nào thì cậu ta cũng chỉ là một thằng con rể ăn bám vô dụng mà thôi.”
“Có điều, manh mối duy nhất mà tôi tìm được là tập đoàn đá quý Trương thị của vợ Lâm Ẩn, có quan hệ với tập đoàn Hải Dương của Tưởng Kỳ. Lần này Lâm Ẩn và vợ cậu ta đến đây là để tuyên truyền đá quý.”
“Đừng quan tâm đến tập đoàn Latinh, lần này chúng ta đến đây là để trừ khử Lâm Ẩn. Ván cờ đã được bày, đợi thêm đi, đợi đến khi chúng ta nắm chắc tuyệt đối thì ra đòn chí mạng.”
Sau khi dứt lời, chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Ẩn và gia đình Trương Kỳ Mạt đi xuống thang máy, đến bãi đậu xe lấy xe.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ đều vui phơi phới, hai người ngồi trong chiếc xe Audi A8, còn có tài xế riêng, từ lúc con gái Trương Kỳ Mạt kiếm được bộn tiền, đẳng cấp cuộc sống của bọn họ đã được nâng lên một tầm cao mới, sốt sắng muốn Trương Kỳ Mạt mua cho mình một chiếc xe.
Phương tiện di chuyển của Trương Kỳ Mạt vẫn là chiếc xe Lâm Ẩn mua cho cô hồi đó, hai người ngồi vào hàng ghế sau, Ngũ Chính khởi động máy, chạy ra ngoài con đường phồn hoa.
“Lâm Ẩn? Khi nãy anh với chủ tịch Tưởng đi làm gì thế? Sao đột nhiên cái tên Hồ Kim Vượng đó lại chạy về xin lỗi vậy, thái độ của anh ta thay đổi hoàn toàn, van nài được quay quảng cáo tuyên truyền cho công ty, còn nói là không cần trả tiền, miễn phí luôn cũng được, còn tặng quà nữa…” Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn, cô hỏi với vẻ ngờ vực.
Kỳ quái thật, Lâm Ẩn vừa mới đi chưa được bao lâu, Hồ Kim Vượng vội vàng chạy đến cười bồi xin lỗi, giống như làm ảo thuật vậy.
Khi nãy còn làm bộ làm tịch hếch mặt lên trời, kết quả lại xin được quảng cáo không công…
Lâm Ẩn cười cười lắc đầu, cái tên Hồ Kim Vượng đó còn dám chạy đi van xin Kỳ Mạt, đúng là đồ vô liêm sỉ.
“Vậy em nói thế nào?” Lâm Ẩn cười hỏi.
“Em dứt khoát từ chối rồi, em nghi ngờ đầu óc anh ta có vấn đề.” Trương Kỳ Mạt nhíu mày nói: “Để loại người này quay quảng cáo cho tập đoàn, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn.”
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nói với cô: “Đừng quan tâm đến mấy thằng hề nhảy nhót này nữa.”
Trương Kỳ Mạt muốn nói lại thôi, cô không hỏi nhiều, Lâm Ẩn và Tưởng Kỳ là bạn, chắc hẳn Tưởng Kỳ đã ra mặt nói chuyện.
Nhưng cô không biết rõ ràng quan hệ cụ thể là như thế nào. Có điều lần trước cũng biết rằng Thẩm Tam là bạn của Lâm Ẩn, trong giới kinh doanh, cô cũng từng nghe nói hai ông lớn Tưởng Kỳ và Thẩm Tam hợp tác với nhau.
Bởi thế, cô lờ mờ suy đoán, có lẽ Lâm Ẩn, Tưởng Kỳ, Thẩm Tam là người cùng chung một giới, qua lại rất thân thiết với nhau.
Nhưng không biết làm sao Lâm Ẩn có thể quen biết hai người bọn họ, rõ ràng Lâm Ẩn của trước kia đâu phải người của tầng lớp này.
“Đúng rồi, Kỳ Mạt, lần trước em đã chọn được căn biệt thự nào trên đảo nhân tạo chưa?” Lâm Ẩn chợt nhớ ra chuyện này, anh nghiêm mặt hỏi: “Nếu như vừa ý căn nào thì dọn đến ở đi.”
Trương Kỳ Mạt nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Thế thì phiền phức quá, em cảm thấy biệt thự Tuyết Long cung được, hơn nữa gia đình Lư Vi cũng dọn đi rồi, yên tĩnh hơn nhiều lắm.”
“Anh vẫn còn chưa nói cho em biết đảo nhân tạo là thế nào đấy? Anh với bạn của anh khai phá à?” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt hỏi.
Sau khi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn đá quý Trương thị, Trương Kỳ Mạt cũng biết biệt thự Tuyết Long là do Lâm Ẩn mua lại, trước đó còn nói Ngô Dương mua cho chủ tịch tập đoàn nữa kìa.
Bây giờ cô cảm thấy, Lâm Ẩn đúng là một kho báu tiềm tàng, vĩnh viễn không thể biết được anh đã che giấu bao nhiêu tài năng.
“Thôi đi vậy.” Lâm Ẩn gật đầu: “Tùy em thôi, em cảm thấy sống quen ở đâu thì ở đó. Ngoài ra, trong khoảng thời gian gần đây, tạm thời anh sẽ không về biệt thự Tuyết Long nữa.”
“Em biết rồi.” Trương Kỳ Mạt gật đầu, cô nghiêm túc nhìn Lâm Ẩn: “Em định nhân lần tuyên truyền tập đoàn đá quý này, đi ra mấy tỉnh khác một chuyến, tìm nơi thú vị nào đó chơi, anh thấy thế nào?”
“Ồ? Định đi du lịch hả?” Lâm Ẩn mỉm cười, đây là lần đầu tiên Kỳ Mạt chủ động rủ mình đi du lịch.
“Em lựa địa điểm đi, rồi nói cho anh biết là được rồi.”
“Ừm.” Trương Kỳ Mạt gật đầu, gương mặt cô ửng đỏ.
Nhất thời, hai người họ không nói gì nữa.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Trên hòn đảo nhân tạo ở sông Thanh Vân.
Lâm Ẩn ngồi ở vườn hoa theo hơi hướng cổ xưa, thưởng thức hồng trà, Thẩm Tam ngồi ở phía bàn gỗ đối diện.
Để cho Ngũ Chính chở Trương Kỳ Mạt về lại biệt thự Tuyết Long, bản thân anh đến đảo nhân tạo
Vốn dĩ tính ở bên Trương Kỳ Mạt lâu hơn, chỉ có điều phải giải quyết chuyện tập đoàn Latinh cho xong, đợi đến khi giải quyết ổn thỏa, cũng có thể ra tỉnh khác nghỉ ngơi, hiếm lắm mới thấy Kỳ Mạt có hứng rủ mình đi du lịch.
Lâm Ẩn đặt tách trà xuống, cầm văn kiện và vài tấm hình ở trên bàn lên xem, lông mày anh khẽ nhíu lại.
“Sau khi anh cho nổ kho hàng của tập đoàn Latinh, bọn họ không cử cao thủ ra tay à?” Lâm Ẩn ngạc nhiên hỏi.
Mấy tấm hình này được người của Thẩm Tam phái theo theo dõi rồi chụp lại, những người quản lý trong tập đoàn Latinh, đều là bọn hèn nhát, nhìn hình thôi cũng thấy bọn chúng không giống với người có thể điều hành một tập đoàn đa quốc gia chút nào.”
“Sếp Lâm, không biết tập đoàn Latinh đang âm mưu chuyện gì, kỳ lạ thật.” Gương mặt Thẩm Tam lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Em đã cho nổ kho hàng, theo như giá cả bên nước ngoài của bọn chúng, cũng phải đáng vài trăm triệu. Nhưng không ngờ chúng chỉ phái một đám du côn đến kiếm chuyện mà thôi, em đã sai đám đàn em đuổi chúng nó đi rồi.”
“Chắc chắn đây không phải thực lực thật sự của tập đoàn Latinh.” Thẩm Tam nghiêm mặt nói: “Ba anh em Lưu Quân cũng hơi chật vật khi đấu với cao thủ đánh lén Tưởng Kỳ lần trước, phải để bọn đàn em dùng vũ khí dọa chúng nó sợ bỏ đi.”
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm, hình như tác phong này hơi quen thuộc.
Lần trước đối phó với nhà họ Văn ở thủ đô, nhà họ Văn cũng co đầu rút cổ y như vậy, đến bây giờ còn không biết bọn chúng trốn ở đâu.
Mà người nhà họ Văn trong bóng tối, biết thân phận Tề Ẩn của mình.
Ngoài ra, nhà họ Văn từng cử người đến thành phố Thanh Vân đuổi giết mình, còn bị mình diệt sạch.
“Thẩm Tam, tôi cho anh thời gian ba ngày, có chuyện gì thì báo ngay cho tôi. Anh phải ép người điều khiển trong tập đoàn Latinh ra, nếu như bọn chúng còn co đầu rụt cổ, anh hãy chủ động trừ khử tập đoàn Latinh đi.” Lâm Ẩn nói với vẻ nghiêm túc.
“Dạ.” Thẩm Tam nghiêm mặt nói.
“Trở về nghỉ ngơi trước đi đã, ngày mai bắt tay vào hành động cho tôi.” Lâm Ẩn dặn dò một câu, rồi đứng dậy ngắm nhìn dòng sông Thanh Vân.
Trong lòng anh đang suy đoán, sự xuất hiện của tập đoàn Latinh liệu có liên quan gì đến nhà họ Văn hay không. Với thế lực của nhà họ Văn, muốn làm được chuyện này cũng không khó chút nào, bọn chúng bám dai như lũ đỉa đói.
Lâm Ẩn nghĩ đến đây, rồi gọi cho Vu Tắc Thành một cuộc, dặn Vu Tắc Thành sai người tìm kiếm manh mối của nhà họ Văn trong thủ đô.
————————