Chương 254: Từ công tử
Những lời này của Lưu Bảo rất vô tình, đạp hết thể diện của Từ Hà xuống dưới chân ngay trước mặt mọi người, không giữ lại chút thể diện nào.
“Ông…” Từ Hà đỏ mặt, muốn nói gì đó để phản kháng lại, nhưng nhất thời không có sức lực.
Những gì Lưu Bảo nói đều là sự thật, trong giới đá quý thủ đô, địa vị của Từ Hà kém xa Lưu Bảo, thực lực cũng không bằng.
Đúng là muốn làm mất hết thể diện của Lưu Bảo, chỉ là một câu nói, sau này anh ta không thể tiếp tục làm ăn trong giới đá quý nữa rồi.
Một khi những mối làm ăn về đá quý đang nắm trong tay gặp phải tổn thất, vậy thì một chút địa vị của Từ Hà trong nhà họ Từ cũng sẽ không còn nữa.
“Được rồi, Từ Hà, tôi cũng chỉ nói đến đây thôi, mong cậu tự làm gì thì tự hiểu.” Lưu Bảo chậm chạp nói: “Cậu Lâm và cô Lâm là khách quý của tôi. Cậu cố ý làm khó họ, chính là muốn gây khó dễ cho tôi, nghe rõ chưa?”
Lưu Bảo không hề để Từ Hà trong mắt, danh tiếng của nhà họ Từ ở thủ đô nghe có vẻ rất to lớn, nhưng trên dưới có mấy trăm người người nhà họ Từ ở thủ đô, những người không có chút thế lực nào trong nhà họ Từ giống như Từ Hà cũng chỉ lấy danh nghĩa nhà họ Từ để hù dọa những người chưa từng gặp những nhân vật có máu mặt mà thôi.
Trên thực tế, một khi Từ Hà không quản lý tốt việc kinh doanh đá quý thì sẽ nhanh chóng mất đi sự tín nhiệm trong nội bộ nhà họ Từ, sẽ không còn chút ảnh hưởng nào trong nhà họ Từ nữa.
“Cậu Lâm, cô Lâm, mời đi bên này, tôi đưa hai người đi tham quan hội trường.” Lưu Bảo không để ý đến đám người Từ Hà nữa, mặt tươi cười nói chuyện cùng Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt.
“Ừ.” Lâm Ẩn gật đầu.
Cứ như vậy, Lưu Bảo đi trước dẫn đường, vừa nói chuyện vui vẻ với Lâm Ẩn, vừa đi sâu vào hội trường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Từ Hà và Chu Phương mặt mày xám xanh, cảm thấy thật nhục nhã.
“Chuyện gì thế này? Cái tên ăn bám phá hoại này quen Lưu Bảo?” Chu Phương nói, sắc mặt rất khó coi, không ngờ hết lần này đến lần khác bị con rể ăn hại không ra gì làm xấu mặt, thật không biết anh có tài cán gì, những mối quan hệ đó từ đâu đến.
“Cái tên phế vật họ Lâm này, đúng là đuôi chọc lên tận trời rồi, chỉ là chó cậy gần nhà thôi.” Sắc mặt Từ Hà âm u, không can tâm, nói: “Nhất định là quan hệ của Đường Hôi, tên phế vật này nhờ Đường Hôi giới thiệu để quen Lưu Bảo.”
Vốn dĩ hôm nay đã chuẩn bị kĩ càng để để đến báo thù Lâm Ẩn, kết quả là Lưu Bảo lại ra mặt khiến cho không kịp trở tay, bị mắng cho không kịp vuốt mặt trước mặt bao nhiêu người, đúng là chịu uất ức.
Năm lần bảy lượt bị tên phế vật này làm mất mặt trước bao nhiêu người, Từ Hà thậm chí đến ý nghĩ giết người cũng có rồi.
“Cậu Từ, cái này, lẽ nào, chúng ta không làm gì được cậu ta sao?” Chu Phương nghi ngập ngừng hỏi, bắt đầu có chút nghi ngờ về năng lực của Từ Hà.
Nếu Từ Hà không làm gì được Lâm Ẩn, vậy thì sau này ở tỉnh Đông Hải, bà ta sẽ mất hết mặt mũi, sau này trong giới đá quý tỉnh Đông Hải, sao có thể ngẩng mặt làm người trước mặt Kỳ Mạt nữa.
“Hờ, không làm gì được?” Từ Hà cười lạnh, ánh mắt càng thêm phần âm u lạnh lẽo: “Ban nãy mấy người đã chụp ảnh của Trương Kỳ Mạt chưa? Gửi cho tôi, tôi sẽ liên lạc cho anh Đường.”
“Đợi anh Đường đến đây, Lưu Bảo hay Đường Khôi cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi.” Từ Hà cười lớn, vẻ mặt hết sức gian trá.
Ở bên kia, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đến trung tâm hội trường, ở đây bày rất nhiều chiếc tủ kính trưng bày lớn, bên trong bày những tác phẩm mà Lưu Bảo yêu thích, tác phẩm làm nên danh tiếng của ông, đều là những mặt dây chuyền đá quý có giá trị hơn mười triệu tệ, còn có những tác phẩm đá phỉ thúy điêu khắc.
“Cậu Lâm, cô Lâm, những gì hai người nói tôi hiểu cả rồi.” Lưu Bảo chậm rãi nói: “Cô Lâm, tôi đã nhận được tài liệu của công ty cô, bên tôi sẽ đi hỏi thăm kĩ, sắp xếp giúp công ty cô tuyên truyền tạo thế lực ở hội đá quý. Nếu có ý muốn hợp tác, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi rất quen thuộc với thị trường đá quý ở thủ đô, tôi có thể giúp được hai người.”
“Vậy cảm ơn Lưu đại sư.” Trương Kỳ Mạt khách khí nói.
“Haha, cô Lâm khách sáo quá, nói thật, cô Lâm, tôi rất thích những bức thiết kế đá quý lần này cô đem đến, và cả những sản phẩm thiết kế, cô quả thật là có tài năng thiên phú, trẻ như vậy mà đã thiết kế được những trang sức đá quý rất có tính sáng tạo, sau này tiền đồ vô cùng sáng lạn.” Trên mặt Lưu Bảo lộ ra nụ cười, khen ngợi nói: “Hồi tôi bằng tuổi cô, tôi vẫn đang là học việc ở chợ đá quý.”
“Đặc biệt là mặt dây chuyền Vua thế giới, quả thật là vô cùng khéo léo! Tôi đã nghe danh nhiều và đã đặc biệt đến xem, nói thật, đúng là bảo vật hảo hạng hiếm có ở Long Quốc.” Lưu Bảo khen ngợi, nói: “Nếu có cơ hội, tôi rất muốn được lập ra một nhãn hiệu đá quý cùng cô Lâm.”
“Lưu đại sư quá khen rồi.” Trương Kỳ Mạt mỉm cười: “Mặt dây chuyền Vua thế giới đó, phần lớn ý tưởng đều là của Lâm Ẩn chồng tôi.”
Vua thế giới, đúng là tác phẩm làm nên danh tiếng của Trương Kỳ Mạt, cũng là tác phẩm luôn khiến cô cảm thấy vinh quang, hơn nữa ý nghĩa của nó cũng rất to lớn.
Đến bây giờ, chiếc mặt dây chuyền giá trên trời đó vẫn được cất ở trong túi áo Trương Kỳ Mạt, mỗi lần trước khi đi ngủ, cô sẽ lại đeo lên, yêu thích vô cùng, bởi vì đây là quà mà Lâm Ẩn tặng cô.
“Lần này, thật sự cảm ơn Lưu đại sư đã giúp đỡ, nếu có thời gian, tôi sẽ mời Lưu đại sư một bữa cơm.” Trương Kỳ Mạt chân thành nói.
“Haha, cô Lâm khách sáo quá, cũng không phải là tôi giúp đỡ. Mà là, thực lực hơn người của cô Lâm, trình độ thiết kế đá quý của công ty cô, có thể coi là hạng nhất trong giới rồi.” Lưu Bảo nghiêm túc nói.
Khi ba người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên, một đội vệ sĩ mặc vest đi vào, xếp hàng hai bên, khí thế dọa người.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đều nhìn về phía đó.
Chỉ thấy, hai đội mặc vest xếp thành hai hàng trái phải, rải ra một đường trên thảm đỏ, rất nhiều người vây quanh, từ giữa đó có một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi họa tiết đen bước ra, Từ Hà ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta, giống như một người hầu.
Lưu Bảo cũng nhìn về phía đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đây là? Từ công tử?”
“Từ công tử, sao hôm nay cậu lại có thời gian đến tòa nhà Viêm Hoàng vậy? Không biết tôi có giúp được gì không?” Trên mặt Lưu Bảo lộ ra nụ cười, chủ động chào hỏi.
Lâm Ẩn cau mày, từ vẻ mặt và phản ứng của Lưu Bảo có thể thấy, Lưu Bảo khá kiêng dè người đàn ông trẻ tuổi này.
“Lưu Bảo? Hôm nay tôi không đến để tìm ông, ông ngoan ngoãn đứng sang một bên đi. Nhưng mà, tôi sẽ có việc cho ông làm, cứ chờ ở đó.” Từ công tử nói, lời lẽ rất hung hăng, giống như đã coi hội trường là nhà của mình, tỏ ra vẻ không coi ai ra gì.
“Ồ… là, Từ công tử có dặn dò gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức để làm.” Lưu Bảo không hề để ý thái độ kiêu ngạo của “Từ công tử”, trả lời mà mồi hôi chảy đầy trán, dường như đang chịu một áp lực lớn.
———————–