Chương 336 – Châm dầu vào lửa
Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, liếc nhìn Triệu Linh Nhi rồi lạnh lùng nói: “Điều cần nói tôi đã nói với cô hết rồi. Tôi không mong cô tiếp tục dây dưa với mình”.
“Anh không muốn biết sao em tìm anh được à?”, Triệu Linh Nhi nói với vẻ thích chí.
Triệu Linh Nhi đã phái người ngầm theo dõi mọi đường đi nước bước của Đồ Sơn ở thành Trung Thiên Tinh, lần này Đồ Sơn bỗng giúp một nữ sinh viên chuyển trường sang hệ thống giáo dục ở thủ đô, còn đích thân đứng ra lo liệu chuyện nhập học nữa.
Chuyện này khiến Triệu Linh Nhi để ý nên cô ả đã phái người điều tra, biết hết tất cả thân phận bối cánh của Lư Tĩnh, là người đến từ tỉnh Đông Hải, chắc hẳn có liên quan đến Tề Ẩn, sau đó cô ả lại cho người theo dõi sát sao Lư Tĩnh.
Tối hôm nay Lâm Ẩn đến quán bar quốc tế Hồng Nhân Quán, người theo dõi Lư Tĩnh lập tức báo lại cho Triệu Linh Nhi, cô ả nhanh chóng chạy đến và bắt gặp được Lâm Ẩn.
“Cô có ý gì?”, Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Triệu Linh Nhi rồi hỏi.
Triệu Linh Nhi lạnh lùng đáp: “Tề Ẩn, nếu anh còn tránh né em nữa, tôi sẽ tìm đến cô gái anh ngoài giá thú kia đấy. Em coi thử đến lúc đó anh làm được gì!”.
“Em đã biết cô gái đó là ai, là chị họ của con bé Lư Tĩnh chua ngoa đanh đá ngày hôm nay, tên Trương Kỳ Mạt đúng không?”, Triệu Linh Nhi ra vẻ nắm rõ trong lòng bàn tay mà nói: “Theo em được biết, Trương Kỳ Mạt có chút tiếng tăm ở thành phố Thanh Vân tỉnh Đông Hải, là một chủ tịch tập đoàn đá quý nho nhỏ”.
“Còn Tề Ẩn anh ở tỉnh Đông Hải, lấy tên giả là Lâm Ẩn đúng không? Còn ở rể nhà người ta đến hai năm trời nữa?”, Triệu Linh Nhi nói với vẻ thích thú: “Em chẳng hiểu nổi, anh đang chơi trò thần bí gì thế?”.
“Cuộc sống của tôi không liên quan gì đến cô”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Dựa vào thế lực của Triệu Linh Nhi, nếu đã biết anh là Tề Ẩn thì có tra ra được chuyện của mình ở tỉnh Đông Hải cũng chẳng phải là điều khó khăn gì.
“Thật à? Em thật sự không biết anh nghĩ gì trong đầu nữa, ngay cả con bé đanh đá Lư Tĩnh kia mà anh cũng chịu đựng nổi?”, Triệu Linh Nhi khó hiểu mà hỏi: “Coi bộ dáng con bé Lư Tĩnh kia thì chị họ nó ra thể thống gì được?”.
Cô ả thật sự không thể hiểu nổi, sao Tề Ẩn có thể chung sống với những hạng người thấp kém như thế suốt mấy năm qua.
“Tề Ẩn, chẳng lẽ anh không biết câu này sao? Rồng không ở nhà rắn”, Triệu Linh Nhi nói với điệu bộ ngạo nghễ: “Như Lư Tĩnh kia, Trương Kỳ Mạt cũng cùng một giuộc thôi, đều là đám hạ đẳng cả, căn bản không có tư cách làm người thân của anh, bọn họ không xứng, anh có hiểu không?”.
“Tề Ẩn anh là kỳ lân của nhà họ Tề ở thủ đô, là rồng xuất thân từ gia tộc họ Tề! Lẽ nào anh không tự hào về bản thân mình ư?”, Triệu Linh Nhi ngạo nghễ nói: “Chỉ có Triệu Linh Nhi em mới xứng đôi với anh mà thôi”.
“Chúng ta đã quen biết từ thuở nhỏ, vốn là trời sinh một đôi”, Triệu Linh Nhi nói như thể là chuyện đương nhiên.
Đúng vậy, trong mắt Triệu Linh Nhi, cô ả chẳng cần biết Lâm Ẩn có kết hôn với Trương Kỳ Mạt hay không, bởi vì trong lòng cô ả, mình với Lâm Ẩn mới là vợ chồng hợp pháp, danh chính ngôn thuận.
Có hai người đứng hàng đầu ở Long Quốc là cụ nhà họ Tề và Triệu đứng ra lập thành hôn ước, thế nên, hôn sự này còn lớn hơn cả trời!
Còn Trương Kỳ Mạt gì kia, vốn chỉ là người ngoài giá thú, chẳng ra gì cả.
Lâm Ẩn vẫn không tỏ vẻ gì, điệu bộ của Triệu Linh Nhi khiến anh nhớ đến một người bạn cũ, đó là Vương Hồng Lăng ở tỉnh Đông Hải.
Vương Hồng Lăng giống Triệu Linh Nhi vậy, cũng xuất thân là hàng thiên kim cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ bé, khinh người quá đáng.
Các cô đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Chỉ có điều hai người vẫn có chỗ khác nhau rõ rệt.
Vương Hồng Lăng chí ít vẫn biết chấp nhận, hiểu chuyện đời, chẳng qua là do anh thấy cô ta vẫn kém hơn so với Trương Kỳ Mạt mà thôi.
Còn Triệu Linh Nhi cứ như là một thần tiên không dính khói bụi trần gian, tự cho mình là người cao quý nhất.
Trong mắt Triệu Linh Nhi, đẳng cấp của Trương Kỳ Mạt, thậm chí là người ở tỉnh Đông Hải đều là hạng giun dế, đâu đâu cũng là loài hạ đẳng, cản bản không có tư cách so sánh với cô ả.
Vì thế cô ả không thể nào hiểu được, tại sao mình lại chọn ở bên cạnh Trương Kỳ Mạt.
“Tề Ẩn, anh nghĩ cho kỹ” Triệu Linh Nhi lạnh lùng nói: “Anh không chịu thực hiện hôn ước với nhà họ Triệu, em lập tức đi tìm Trương Kỳ Mạt, em sẽ cho cô ta biết rằng, bây giờ cô ta căn bản không xứng với anh, sau đó biết điều mà tự rời đi. Hoặc là để em dùng đến thế lực của nhà họ Triệu!”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Triệu Linh Nhi rồi hỏi: “Cô dám động vào cô ấy không?”.
Triệu Linh Nhi thấy run ở trong lòng, cô ả cảm nhận được áp lực cực lớn.
Cô ả quả thật không dám động vào Trương Kỳ Mạt, bởi vì một khi Tề Ẩn đã nổi giận thật sự, hậu quả khó mà lường được.
“Em…”, giọng điệu của Triệu Linh Nhi mềm lại một chút, đôi ngươi lấp lánh ánh nước: “Chẳng lẽ anh không nhớ phần tình cảm năm đó sao? Em đã tìm anh nhiều năm như vậy, thế mà giờ anh lại nói câu này?”.
“Nói thật, cô không tìm tôi thì tôi cũng đã quên mất cô rồi”, Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Hôn ước năm đó, tôi hi vọng nhà họ Triệu các người tự giác lui bước đi”.
Triệu Linh Nhi cắn môi, thấy không phục, cô ả nói: “Không thể được, anh làm thể là sỉ nhục em. Triệu Linh Nhi em không thể thua một con nhà quê ở tỉnh Đông Hải được!”.
Cô ả đường đường là cành vàng lá ngọc của nhà họ Triệu ở thủ đô, là người có hôn ước với Tề Ẩn, nếu chỉ vì một cô gái quê mùa ở tỉnh Đông Hải mà bị hủy bỏ hôn ước, đó là sự sỉ nhục lớn đến mức nào chứ? Quả thật là trò cười lớn nhất đời!
“Tề Ẩn, gần đây anh đang đối đầu với nhà họ Từ đúng không? Em đồng ý giúp anh…”, Triệu Linh Nhi gắng sức để biểu đạt gì đó.
“Cô dừng lại được rồi”, Lâm Ẩn hờ hững cắt ngang lời nói của Triệu Linh Nhi.
Anh xoay người vào trong xe, Hades ngồi ở ghế chủ lái khởi động máy, cho xe lăn bánh vào con đường lớn phồn hoa.
Sắc mặt Triệu Linh Nhi sa sầm xuống, con ngươi lạnh lẽo.
Cô ả không ngờ rằng, gặp mặt lại lần nữa mà thái độ của Lâm Ẩn vẫn ngang ngược đến vậy, hoàn toàn không coi cô cả nhà họ Triệu là mình vào trong mắt.
Nhưng mà trong lòng cô ả càng chắc mẩm, Tề Ẩn mới là người cô ả muốn tìm kiếm, là người đàn ông lọt vào mắt xanh của mình.
“Về nhà họ Triệu trước đã”.
Triệu Linh Nhi phân phó một câu, hai nữ vệ sĩ bên cạnh lập tức mở cửa xe, cô ả cũng rời khỏi nơi này.
Sau khi hai người đi hai lối, Lư Tĩnh vác theo bộ dạng nhếch nhác ra khỏi quán bar Hồng Nhân Quán, cô ta nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập vẻ thâm độc.
“Tên vô dụng Lâm Ẩn này đến thủ đô rồi mà còn dám lén lút vụng trộm với đàn bà sau lưng chị họ”, ánh mắt Lư Tĩnh tràn ngập nham hiểm mà nói thầm, càng thêm căm hận với Lâm Ẩn.
Trong mắt cô ta, chuyện đêm nay đều là lỗi của tên vô dụng Lâm Ẩn cả!
Hơn nữa một tên vô dụng như anh ta thì có tư cách gì? Ỷ vào đâu mà giả bộ huênh hoang trước mặt một sinh viên tài cao của đại học danh tiếng ở thủ đô như cô ta?
Chẳng qua chỉ là một thằng rác rưởi ăn bám chị họ mình mà thôi!
Lư Tĩnh càng nghĩ càng không phục, điện thoại qua cho Trương Kỳ Mạt.
“Lư Tĩnh, chị gọi anh rể qua đó, anh rể bảo em không sao cả. Giờ em thế nào rồi?”, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Trương Kỳ Mạt.
“Ôi chị ơi, Lâm Ẩn vốn dĩ chẳng giúp gì em, còn liên hợp với người ngoài bắt nạt em nữa cơ!”, Lư Tĩnh làm bộ nghẹn ngào và nức nở kể lể: “Anh ta tình chàng ý thiếp với cô nào đấy, làm loạn ở bên ngoài, không hề coi chị vào mắt luôn đấy!”.