Chương 342: Người Cao Lệ diễu võ dương oai?
Sông Đế, khu Đế Giang, thủ đô.
Nước sông vỗ đôi bên bờ, những con sóng cuồn cuộn chảy vạn dặm, dòng sông xanh mênh mông, hết sức bao la hùng vĩ, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể khiến cho tâm trong con người sáng tỏ thông suốt, mọi nỗi buồn phiền đều tan biến!
Hai bên bờ ở khu danh lam thắng cảnh này có xây dựng một tòa nhà cao tầng hơi hướm cổ xưa, một tòa kiến trúc tinh tế hơn hai mươi tầng được lợp ngói xanh theo phong cách xưa cũ, từ xa nhìn đến lại ngỡ như là tòa lầu son gác tía chạm đỏ như thời cổ đại.
Nơi này là lầu Đế Giang, một tiệm ăn nổi đình nổi đám ở khu Đế Giang, có hàng trăm năm tuổi.
Mỗi một món ăn được Đế Giang Lâu làm ra đều hết sức tinh tế, từ khâu chọn nguyên liệu cho đến lúc nấu nướng đều vô cùng cầu kỳ, nổi tiếng nhất chính là tổ chức các bữa tiệc chuyên về món cá.
Tiệc Đế Giang giống như là tấm bảng hiệu ở nơi này, định giá 28 ngàn tệ một bàn, hơn nữa phải đặt trước nửa tháng, rất nhiều người có tiền còn chưa chắc được ăn.
Những người ra vào nơi này đều là người có địa vị hiển hách trong giới chính trị ở khu Đế Giang, đây được xem như nơi giao lưu tụ tập của giới thượng lưu.
Lâm Ẩn dừng xe trước cửa, anh cùng Kỳ Mạt đi vào Đế Giang Lâu.
Trong tiệm được trang trí hệt như vương phủ của thời cổ xưa, nguy nga tráng lệ, những bức tranh chữ được treo bốn bề đều là đồ cổ thật sự, trông có vẻ tương đối thanh lịch.
Đến nhân viên phục vụ ra đón khách cũng mặc sườn xám màu xanh, rất hợp với phong cách của tòa lầu này.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt lên đến nhà ăn trên tầng mười hai, ngồi xuống chiếc bàn lớn làm từ gỗ sưa bên dòng sông.
Từ vị trị này đi thêm hai bước nữa là đến ngay lên đến mái đình cột đỏ cao vút trên trời, có thể nhìn xuống nước sông Đế chảy cuồn cuộn, bố cục của tòa nhà này được thiết kế rất khéo léo, khiến cho người khác yêu thích.
Trương Kỳ Mạt tò mò bước lên trên đình, ngắm nhìn phong cảnh ở dòng sông Đế, còn Lâm Ẩn lại quay lưng đi ra ngoài quầy lễ tân.
Muốn ăn phần tiệc Đế Giang phải đặt trước, nhưng Lâm Ẩn lại không cần làm thế.
Bởi vì Đế Giang Lâu là nơi nhà họ Ninh ở thủ đô tiếp khách, đây là tài sản được đứng tên nhà họ Ninh.
Hình như nhân viên phục vụ ở quầy đã được thay đổi, có một cô gái trẻ trung mặc váy dài màu tím, xinh đẹp hơn người, trên cổ tay đeo chiếc vòng phỉ thúy đế vương xanh, trông có vẻ rất tao nhã và sang trọng nhìn Lâm Ẩn chăm chú với đôi mắt long lanh.
Lâm Ẩn chỉ nhìn thoáng qua cô gái trẻ trung ấy.
Nước da của cô ta rất trắng trẻo, vóc dáng yểu điệu, đường cong nóng bỏng, là một người đẹp hại dân hại nước, đôi mắt long lanh ngấn nước như có thể chảy tràn ra bất kỳ lúc nào vừa khéo đang nhìn mình với vẻ tò mò.
“Sếp Lâm, ngài đến rồi, Ninh Tông Vũ xin lỗi vì đã không đón tiếp ngài từ xa”.
Vào lúc này, môt giọng nói đầy vẻ cung kính vang lên, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, mặc vest đen đến trước mặt Lâm Ẩn rồi cúi đầu.
Ninh Tông Vũ là người thuộc thế hệ thứ hai được lót chữ Tông, trước kia địa vị của ông ta trong nhà họ Ninh rất bình thường, đến tư cách để tham gia vào cuộc họp quản lý cấp cao còn không có.
Sau khi Lâm Ẩn nắm quyền cao nhất trong nhà họ Ninh, quét sạch bè lũ dòng chính của nhà họ Ninh rồi đề bạt ông ta, địa vị của ông ta mới được nâng cao, cuối cùng cũng có thể đứng vào hàng ngũ quản lý cấp cao của nhà họ Ninh, có quyền lên tiếng nhất định.
Lần này nghe nói Lâm Ẩn muốn đến Đế Giang Lâu dùng cơm, Ninh Tông Vũ hạ mình đích thân đến Đế Giang Lâu dâng trà rót nước cho Lâm Ẩn, ông ta rất cố gắng lấy lòng vị phật lớn này.
Lâm Ẩn nhìn Ninh Tông Vũ rồi nói: “Đã sắp xếp xong bữa tiệc chưa?”.
“Thưa sếp Lâm, đã sắp xếp xong rồi, có thể dâng món lên bất cứ lúc nào”, Ninh Tông Vũ tỏ vẻ cung kính.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
“Sếp Lâm, đây là Ninh Phong Nguyệt, con gái của tôi. Trước nay con bé vẫn luôn ngưỡng mộ phong thái của ngài, hôm nay nghe nói sếp Lâm đến Đế Giang Lâu, con gái tôi bèn đến đây để tiếp đón ngài”, Ninh Tông Vũ giới thiệu.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn cô ta, Ninh Phong Nguyệt nở nụ cười, đôi mắt long lanh hút hồn của cô ta nhìn anh chăm chú.
“Sếp Lâm, ngài cảm thấy con gái của tôi thế nào?”, Ninh Tông Vũ dè dặt hỏi Lâm Ẩn.
“Có ý gì?”, Lâm Ẩn nhíu mày.
“Nếu như may mắn lọt vào mắt xanh của sếp Lâm, tôi sẽ để con gái mình hầu hạ sếp Lâm”, Ninh Tông Vũ cười bồi, ánh mắt ông ta thấp thoáng hy vọng.
Với thân phận cao quý của sếp Lâm, nếu như con gái mình được Lâm Ẩn ưng ý thì đúng là một bước lên trời.
Ninh Tông Vũ cũng biết rằng hình như đại trưởng lão Lâm đã có bạn đời, có điều chút chuyện này không là gì cả.
Một người ở địa vị cao như Lâm Ẩn thì có nhiều người phụ nữ cũng không sao, cho dù con gái mình chỉ làm lẽ cho sếp Lâm thì cũng đã được xem là trèo cao rồi.
“Đừng có giở mấy trò vớ vẩn này với tôi”, Lâm Ẩn biết được suy nghĩ của Ninh Tông Vũ, anh lạnh nhạt cất tiếng nói với ông ta rồi chắp tay sau lưng, quay người bỏ đi.
Ninh Tông Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ông ta tương đối bội phục sự vững vàng của đại trưởng lão Lâm! Con gái Ninh Phong Nguyệt của mình là người đẹp nổi danh ở thủ đô, con bé đã chủ động tìm đến đại trưởng lão Lâm nhưng không ngờ lại bị ngài ấy từ chối một cách dứt khoát.
Trước kia đã có vô số cậu ấm trong các gia đình giàu có đến hỏi cưới, Ninh Tông Vũ đều dứt khoát từ chối, bởi vì con gái của mình đòi hỏi quá cao, nhưng sau khi nhìn thấy phong thái của Lâm Ẩn lúc ở trong nhà họ Ninh, con bé lập tức xiêu lòng ngay. Chứ bằng không ông ta cũng sẽ chẳng ráng lấy hết can đảm mà chủ động xin kết làm thân với Lâm Ẩn.
Ninh Tông Vũ thầm thở dài trong lòng, kể cũng tiếc thật, nếu như Lâm Ẩn ưng ý con gái của mình thì hoàn hảo quá. Có điều cũng chẳng phải hoàn toàn không có cơ hội, dù gì đại trưởng lão cũng đã nhìn con gái ông thêm một lúc, chứng tỏ rằng vẫn còn có hy vọng.
Còn Ninh Tông Nguyệt, người vẫn luôn nhìn Lâm Ẩn chăm chú ấy, lại tỏ vẻ thất vọng lúc nhìn thấy Lâm Ẩn từ chối rồi quay lưng bỏ đi.
Bố mình đã ra mặt lên tiếng rồi, không ngờ lại bị từ chối dứt khoát như thế.
Cô ta đã từng nhìn thấy phong thái của Lâm Ẩn lúc ở nhà họ Ninh, một người đàn ông trẻ trung như thế, tài ba nhường thế, đây đúng là cơ hội ngàn vàng của cô ta! Cô ta không muốn vụt mất anh. Cho dù Lâm Ẩn đã có vợ cả rồi thì có làm sao, chỉ cần được kề cận hầu hạ anh là được rồi.
Ninh Phong Nguyệt nghĩ như thế, cô ta chợt cảm thấy tò mò, quyết định phải đi xem xem người phụ nữ mà Lâm Ẩn dẫn đến trông như thế nào.
Năm phút sau.
Những cô gái mặc áo cổ màu xanh bước đến, liên tục bày những món ăn lên bàn tiệc.
Mùi thơm ngào ngạt lập tức phả vào mũi.
Các loại điểm tâm tinh tế, sơn hào hải vị như xíu mại hoa đào, bánh hoa lan đậu đỏ, thịt viên tứ hỉ, canh nhân sâm, cá vược hấp, cá chiên nước tương đều có đầy đủ, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thèm thuồng.
“Sếp Lâm, thức ăn đã được mang lên đầy đủ rồi ạ”.
Giọng nói điềm đạm êm tai vang lên, một đôi tay ngọc ngà lướt đến bên cạnh Lâm Ẩn, dịu dàng giúp anh rót đầy ly rượu.
Ninh Phong Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt cô ta trông có vẻ quyến rũ, cô ta đã thay sang sườn xám thêu hoa, để lộ ra đôi chân trắng ngần và vóc dáng đáng kiêu ngạo.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh không nói gì, chỉ gắp một miếng cá đặt vào trong chén Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt ăn hai muỗng cơm rồi quay sang nhìn Ninh Phong Nguyệt, cô cất tiếng dặn: “Đi lấy chai rượu vang đỏ lại đây”.
“Vâng”, Ninh Phong Nguyệt gật đầu, cô ta tò mò quan sát Trương Kỳ Mạt.
“Lâm Ẩn, nhân viên phục vụ ở nơi này đều xinh đẹp đến thế sao? Có thể so sánh với ngôi sao lớn luôn rồi đấy”, Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn, cô tỏ vẻ nghi ngờ: “Sao em cứ cảm thấy ánh mắt của cô gái ấy lạ lắm?”.
Lâm Ẩn đáp: “Anh cũng chẳng biết nữa. Kỳ Mạt, thôi ăn cơm đi”.
Trương Kỳ Mạt có thể nhìn ra đôi mắt suy nghĩ được chứa đựng trong đôi mắt long lanh ấy, đó là ánh mắt nuốt ăn luôn cả Lâm Ẩn.
“Ôi chao? Không phải khi nãy nói hết phần tiệc Đế Giang rồi sao? Chuyện gì thế này, sao cậu ta có thể ăn vậy, xem thường tôi à?”.
Đột nhiên một giọng nói vang lên ầm ĩ, một người thanh niên mặc áo măng tô trắng ngông nghênh đi về bàn tiệc của Lâm Ẩn.
Sau lưng người thanh niên mặc áo măng tô trắng còn có một hàng bảo vệ mặc vest, gương mặt ai nấy đều nghiêm túc và cứng nhắc, phô trương vô cùng.
“Làm cái trò gì đấy? Tên oắt này có thân phận như thế nào? Người phục vụ tôi đều là bọn xấu xí, tầm thường, thế mà lại để cho một cô gái xinh đẹp đến thế đi bưng trà rót nước cho cậu ta à?”, thanh niên ấy gào ầm lên, hắn nhìn Lâm Ẩn với vẻ khó chịu, trông gương mặt hắn như thể đã ngà ngà say.
Ánh mắt của người thanh niên mặc áo măng tô trắng lộ ra vẻ gian xảo, hắn nhìn Ninh Phong Nguyệt đang đứng bên cạnh Lâm Ẩn, đảo mắt xuống cặp đùi quyến rũ của cô ta, rồi lại quay sang nhìn vào gương mặt Trương Kỳ Mạt, hắn le lưỡi liếm quanh môi, ra vẻ vênh váo hung hăng.
“Anh Park Ji Jang, anh uống say rồi đúng không? Anh không nhận ra tôi nữa à?”, Ninh Phong Nguyệt lên tiếng nói với hắn, gương mặt cô ta có vẻ khó chịu, dường như cô ta cũng hơi sợ hãi thanh niên này vậy.
“Ồ? Suýt chút nữa là tôi không nhận ra, ra là cô Ninh”, Park Ji Jang nói với vẻ đùa bỡn, hắn càng tỏ vẻ hung hăng hơn cả ban nãy: “Không ngờ cô Ninh tháo kính xuống, trang điểm lên mà đẹp đến như thế này, ha ha, được lắm”.
“Với cả người đẹp này cũng được lắm, tuyệt vời quá nhỉ, không ngờ lần đầu tiên từ Cao Lệ đến Long Quốc mà có thể gặp được hai người đẹp tuyệt trần thế này! Không ngại làm quen với nhau chứ?”, Park Ji Jang nhìn Trương Kỳ Mạt trân trân rồi dứt khoát ngồi xuống.
Hắn hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Lâm Ẩn.
“Anh Park, hai người này là khách quý của Đế Giang Lâu, anh say rồi, mau về nghỉ ngơi đi”, Ninh Phong Nguyệt nói với hắn, cô ta vẫn tỏ vẻ khó chịu.
Chắc chắn cô ta không dám đụng đến Lâm Ẩn, cũng không thể đụng chạm đến thái tử Park đến từ Cao Lệ này, không biết vì sao hắn uống say lại xộc vào đây, lần này thì phiền phức to rồi.
“Khách quý, cô nói thế nghĩa là gì? Tôi không phải là khách quý ư? Cô to gan thật, cô có biết bố mình còn phải xin tôi làm ăn với ông ta không? Mẹ kiếp, Ninh Tông Đạo, người đứng đầu nhà họ Ninh trước kia của các người còn không dám nói năng với tôi như thế!”, đột nhiên Park Ji Jang trở mặt, hắn đập bàn, tức giận mà hét lên.
“Dọn sạch chỗ này cho tôi! Tôi muốn hai người đẹp đây uống rượu chung với mình, còn những người khác mau cút hết đi!”, Park Ji Jang ra vẻ tự đắc, ăn nói ngang ngược.
——————–