Chương 400: Tình thế thay đổi
“Cô Triệu, chuyện cô dặn dò tôi sẽ làm thoả đáng”, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam chín chắn.
“Được”, Triệu Linh Nhi gật đầu, sau đó cúp máy.
“Thưa… Cô Triệu, cô muốn ra tay với cô Lâm sao?”, Trên trán Thẩm Tam thấm ướt mồ hôi: “Cô làm như vậy, đợi sếp Lâm trở về sẽ nổi giận đấy”.
“Cô Triệu, các người giam lỏng hai chúng tôi, không khách sáo với chúng tôi thì thôi đi. Nhưng phía cô Lâm, tôi khuyên cô nên nghĩ lại”, Tưởng Kỳ nghiêm mặt nói.
Hai người bọn họ hiểu rất rõ Lâm Ẩn.
Sếp Lâm trời sinh phóng khoáng, sẽ không dễ so đo với người khác, cũng không quá để tâm đến chuyện gì.
Nhưng vảy ngược của sếp Lâm là Trương Kỳ Mạt, đụng vào, nhất định phải chết!
Tuy không hiểu cô Triệu hùng hổ đến từ thủ đô này cuối cùng có quan hệ không rõ gì với sếp Lâm.
Nhưng hai người bọn họ hiểu, cho dù là ai, chỉ cần dám làm gì cô Lâm thì nhất định sẽ phải hứng chịu cơn giận của sếp Lâm!
Người bình thường giận dữ cũng chỉ đánh nhau trên đường thôi, còn nhân vật xuất chúng như sếp Lâm, một khi tức giận, chắc chắn là máu chảy thành sông!
“Cô Lâm? Các người nói ai?”.
Triệu Linh Nhi quay đầu lại lạnh lùng nhìn hai người Thẩm Tam, vẻ mặt giận dữ.
“Cô Triệu, nếu cô là bạn của sếp Lâm, tôi khuyên cô nên bỏ qua cho Trương Kỳ Mạt, sau này cô cũng dễ nói chuyện với sếp Lâm hơn”, Thẩm Tam kiên trì khuyên nhủ.
“Cô Triệu, có lẽ cô không biết cô Lâm – Trương Kỳ Mạt quan trọng với sếp Lâm đến mức nào”, Tưởng Kỳ cũng cứng rắn khuyên ngăn: “Nếu cô Lâm xảy ra sơ xuất gì, chỉ sợ… Sếp Lâm sẽ tắm máu thủ đô…”.
Hai người Thẩm Tam hiểu rất rõ sếp Lâm một tay nâng đỡ bọn họ ngồi vào vị trí bây giờ, một phần lý do rất lớn là muốn săn sóc cô Lâm ở thành phố Thanh Vân.
Hơn nữa bọn họ có thân phận địa vị như bây giờ cũng đều do sếp Lâm ban cho.
Cho nên hai người không thể nào thấy Triệu Linh Nhi sử dụng thủ đoạn với Trương Kỳ Mạt mà khoanh tay đứng nhìn được.
Dù có bị giam lỏng không sử dụng được thế lực thì cũng phải kiên quyết nói mấy câu!
“Được lắm, hai người các người đúng là trung thành bảo vệ chủ nhỉ”, Triệu Linh Nhi cười lạnh: “Tôi chỉ định khiến Trương Kỳ Mạt phá sản mà thôi, còn chưa tạo thành uy hiếp gì với thân thể cô ta. Các người đã bị giam lỏng rồi còn vội vã nhảy ra nói chuyện? Đúng là đồ ngu không có mắt nhìn!”.
Nói xong, Triệu Linh Nhi ra hiệu cho hai nữ vệ sĩ bên cạnh.
Bịch!
Hai nữ vệ sĩ tiến lên đè hai người Thẩm Tam lên bàn cơm, mỗi người lấy một khẩu súng ngăn ra chĩa vào gáy bọn họ.
“Tôi cho hai đồ ngu các người biết! Sau này nhớ kỹ cho tôi!”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Vợ của Lâm Ẩn không phải Trương Kỳ Mạt! Cô Lâm chỉ có một, đó chính là Triệu Linh Nhi tôi!”.
“Tôi mới là vợ cả được Lâm Ẩn cưới hỏi đàng hoàng! Hai người là thuộc hạ Lâm Ẩn bồi dưỡng, tốt nhất nên nhìn rõ tình thế! Trương Kỳ Mạt là cái thá gì? Chỉ là đồ đàn bà thấp kém Lâm Ẩn tìm ở bên ngoài, chim hoàng yến trong lòng mà thôi”.
“Tôi muốn công ty của Trương Kỳ Mạt phá sản cũng chỉ là lấy lại của cải của nhà tôi, hiểu không? Không có Lâm Ẩn, Trương Kỳ Mạt chỉ là một cô gái quê mùa, dựa vào cái gì có được thành tựu ngày hôm nay? Còn mở công ty nữa?”.
Triệu Linh Nhi cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ nghe mà đổ mồ hôi hột, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Không ngờ giữa sếp Lâm và cô chủ nhà họ Triệu còn có quan hệ như vậy, vợ được cưới hỏi đàng hoàng? Thế thì phức tạp rồi đây.
Nhìn thái độ điên cuồng của Triệu Linh Nhi, dường như thật sự rất yêu sếp Lâm…
Đương nhiên hai người bọn họ không dám hỏi đến việc nhà của sếp Lâm.
“Cô Triệu, nếu là vậy vì sao cô không đợi sếp Lâm trở về Đông Hải rồi giáp mặt nói rõ mọi chuyện chứ? Tự ý hành động như vậy làm gì? Không sợ khiến sếp Lâm không vui ư?”, Thẩm Tam thắc mắc.
Nghe vậy, Triệu Linh Nhi thay đổi sắc mặt, Thẩm Tam nói đúng điểm quan trọng rồi.
Nếu Lâm Ẩn thật sự muốn giáp mặt thương lượng, cô ả cần gì phải chèn ép Trương Kỳ Mạt như vậy chứ?
Cô ả hết cách với Lâm Ẩn, cách có thể nghĩ ra là tạo áp lực cho Trương Kỳ Mạt ở thành phố Thanh Vân, đánh Trương Kỳ Mạt trở lại nguyên hình!
Chỉ cần Trương Kỳ Mạt không chịu được áp lực lớn, lòng dạ bắt đầu dao động, thì cô ả sẽ sắp xếp một người xuất thân quyền quý đến cửa nhà họ Trương cầu hôn, mọi chuyện cũng nước chảy thành sông.
Đợi Lâm Ẩn trở về từ Cảng Thành nhìn thấy tình cảnh như vậy, có lẽ sẽ hết hy vọng với Trương Kỳ Mạt đúng không?
Nghĩ thế, Triệu Linh Nhi cười lạnh, nhìn Thẩm Tam: “Gọi tôi là cô Triệu à? Không biết phép tắc gì à? Sửa xưng hô đi, gọi là cô Lâm!”.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cô Triệu này lại điên cuồng đến thế.
“Nếu không muốn chết thì sau này sửa miệng gọi cô Lâm cho tôi!”, Triệu Linh Nhi quát to, vẻ mặt không vui: “Dựa vào cái gì Trương Kỳ Mạt có thể được gọi là cô Lâm? Cô ta xứng sao?”.
“Nếu không nói, tôi sẽ đánh chết hai đồ ngu các người!”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng hăm doạ, hai nữ vệ sĩ nâng tay chĩa họng súng vào hai người Tưởng Kỳ.
Sắc mặt của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ cực kỳ khó coi, chẳng hiểu sao Triệu Linh Nhi lại cố chấp với xưng hô cô Lâm như vậy, chắc đây là sự ghen ghét và lòng hư vinh của phụ nữ nhỉ?
“Cô Lâm”.
“Cô Lâm”.
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ bất đắc dĩ nói.
“Ha ha…”, Triệu Linh Nhi che miệng cười, hất tóc, vẻ mặt đắc ý, trong lòng cực kỳ hưởng thụ xưng hô này: “Được rồi! Hai người ngoan ngoãn ở lại đây đi. Đợi Lâm Ẩn về, tôi sẽ tổ chức tiệc cưới ở thủ đô rồi mời các người đến uống rượu mừng, cho các người một tương lai đầy hứa hẹn!”.
…
Thành phố Thanh Vân, biệt thự Tuyết Long.
Trương Kỳ Mạt nhốt mình trong phòng, tâm trạng rối ren.
Việc Triệu Linh Nhi đến đây đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Tuy Lâm Ẩn từng nói đừng để ý đến thân phận của anh, nhưng Lâm Ẩn và cô thật sự là người cùng thế giới sao?
Cô thật sự có thể xứng với Lâm Ẩn sao?
Đúng vậy, bây giờ đối mặt với Lâm Ẩn, cô cứ cảm thấy hơi thua thiệt, cũng có thể nói là hơi tự ti.
“Con gái, mau ra đây, người bên nhà cũ nhà họ Trương đến thăm hỏi, ai cũng mang quà đến gặp con này”.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói tự hào của Lư Nhã Huệ.
Trương Kỳ Mạt đứng dậy mở cửa, Lư Nhã Huệ đi vào, hết sức phấn khởi nói: “Kỳ Mạt à, lần này con trở về từ thủ đô, người nhà họ Trương đều nghe nói con mở công ty chi nhánh ở thủ đô, còn lên như diều gặp gió rồi!”.
“Thật nở mày nở mặt, Kỳ Mạt, lần đó trước khi con đi thủ đô, bọn họ còn muốn lấy về cái nhãn hiệu tập đoàn đá quý Trương Thị nữa. Bây giờ bọn họ kinh doanh không nổi lại đến mong con sử dụng lại cái tên kia!”.
“Mong con sử dụng nhã hiệu của tập đoàn đá quý Trương thị?”, Trương Kỳ Mạt lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc trước người của nhà cũ vì cái nhã hiệu này mà nói đủ lời cay độc, làm khó dễ bằng mọi cách, lấy di chúc của ông nội ra, thậm chí còn ép bố uống rượu say đến không còn hay biết gì.
Nhưng có ra sao cũng không chịu để mình tiếp tục sử dụng nhãn hiệucủa đá quý Trương thị.
Bây giờ mình đổi thành tập đoàn đá quý Kỳ thị, đến thủ đô mở rộng quy mô công ty, dần có tiếng tăm.
Bọn họ lại muốn kêu mình đổi thành tên tập đoàn đá quý Trương thị?
“Kỳ Mạt, chúng ta ra ngoài tiếp khách trước đi, người của nhà họ Trương bên kia đều đến rồi, ngay cả Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên cũng cúi đầu đến xin lỗi tặng quà cho con đấy”.
——————–