Chương 413: Chúng tôi bàn công việc, đến phiên cậu xía vào à?
Nhà hàng Hương Giang, phòng riêng Thanh Trúc Lâm.
Căn phòng được trang trí theo phong cách xưa cũ, trên tường còn treo vài bức tranh chữ sơn thủy, một cảnh tượng mang hơi thở cổ xưa.
Kế bên bàn ăn còn có một dòng suối trong trẻo chảy róc rách, vài cành trúc nổi tiếng và quý giá mọc xung quanh, trông có vẻ rất tao nhã.
Lâm Ẩn điềm nhiên ngồi vào chỗ, Sở Hùng Sơn ở bên cạnh anh.
Còn Doãn Đại Cừu ngồi bên phía đối diện, nhìn Lâm Ẩn với gương mặt bất mãn.
“Chú em Sở, hai người chúng ta bàn công việc, chú dẫn cậu ta theo có phải không thỏa đáng lắm không?”, Doãn Đại Cừu đanh giọng lại, thể hiện sự bất mãn của mình ra ngoài mặt.
Ông ta cho rằng, đây là nơi để ông ta và Sở Hùng Sơn bàn bạc chuyện bí mật trong giới kinh doanh.
Một người tầm thường như Lâm Ẩn thì có tư cách gì để ngồi đây?
“Anh Doãn, cậu Lâm ngồi đây chẳng có gì là không thỏa đáng cả”, Sở Hùng Sơn lên tiếng.
Doãn Đại Cừu khẽ nhíu mày, ông ta không nhiều lời thêm nữa.
Trong lòng lại thầm suy đoán, Sở Hùng Sơn bảo vệ Lâm Ẩn đến mức nào .
Hơn nữa, làm việc gì cũng dẫn cậu ta theo, không phải muốn gả con gái của mình cho Lâm Ẩn đấy chứ? Coi cậu ta như con rể để bồi dưỡng sao?
“Chú em Sở, tôi nói thẳng vào vấn đề chính luôn vậy”, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt lại: “Chuyện kinh doanh vận tải biển ở bến cảng sông Hương của tôi đã gác lại lâu rồi. Chú cũng biết đấy, đó là tính mệnh của tôi. Bây giờ Quý Trọng Sơn lại muốn nuốt luôn đường tiền tài vận tải biển, chặn đứng nguồn tài nguyên trong giới kinh doanh của tôi”.
Sở Hùng Sơn gật đầu, ông ấy nói: “Anh Doãn, tôi hiểu mục đích của anh khi đến đây. Nghe nói trong hội nghị thường vụ của hội thương mại Cảng Thành lần trước, anh Doãn đã thua một nước đúng không? Bị số phiếu có ưu thế tuyệt đối của Quý Trọng Sơn lập nên một hiệp ước vận tải biển trong hội thương mại à?”.
Sắc mặt Doãn Đại Cừu trở nên nặng nề, ông ta nói: “Đúng là như thế, Quý Trọng Sơn có thế lực lớn, tôi không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù tôi là phó hội trưởng hội thương mại ở Cảng Thành, có địa vị uy quyền nhất định, nhưng Quý Trọng Sơn vừa ra mặt, những ủy viên thường vụ khác không dám làm trái ý hắn, đó là sư độc đoán của hắn. Tôi từng muốn thương lượng với Quý Trọng Sơn, nhân nhượng vì toàn cục, nhường một vài lợi ích cho hắn. Nhưng nào ngờ Quý Trọng Sơn lại muốn nuốt hết sản nghiệp vận tải biển của tôi”.
“Bởi thế tôi mới đến tìm chú em Sở”.
Nhắc đến việc làm ăn, gương mặt Doãn Đại Cừu trở nên nghiêm túc vô cùng.
Sở Hùng Sơn thản nhiên như thường, ông ấy cẩn thận suy ngẫm.
Ông ấy biết tình hình của Doãn Đại Cừu, Quý Trọng Sơn đã thôn tính tài sản nòng cốt của ông ta, sản nghiệp vận tải biển dính líu đến việc buôn lậu trong khu vực xám của Doãn Đại Cừu.
Một khi đánh mất tài sản nòng cốt, chắc chắn giá trị của Doãn Đại Cừu sẽ giảm mạnh, sản nghiệp đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Cho dù Quý Trọng Sơn không đuổi cùng giết tận, chưa đến nửa tháng sau, Doãn Đại Cừu cũng sẽ từ một người có tiền có thế ở Cảng Thành rớt xuống vài đẳng cấp, trở thành một thương nhân giàu có bình thường ở Cảng Thành, mất đi sức ảnh hưởng có thể kêu mưa gọi gió như trước kia.
Đây cũng là lý do vì sao Doãn Đại Cừu không kiêng kị Quý Trọng Sơn, mà lại chủ động đến tìm mình tính chuyện làm ăn.
Dù gì Quý Trọng Sơn đã từng nói muốn xử lý Sở Hùng Sơn, trong giới kinh doanh ở Cảng Thành, cũng chẳng có bao nhiêu người dám rước lấy xui xẻo vào người.
“Chú em Sở, trước kia tôi từng nghe nói chú và Chris, người đại diện của Latinh khu vực Châu Á, có qua lại với nhau à?”.
“Ông Chris thay thế địa vị của Maugdi ở Cảng Thành, tiếp quản tập đoàn Latinh ở đây”, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt lại: “Nói thật lòng, lần này tôi cần chú giúp tôi bàn bạc với Chris, để Chris giúp tôi sắp xếp một con đường vận chuyển an toàn ở cảng sông Hương. Tôi sẽ tỏ rõ thành ý”.
Sau khi thú thật mục đích thực sự của mình, Doãn Đại Cừu nhìn Sở Hùng Sơn với gương mặt nghiêm túc.
Sở Hùng Sơn thản nhiên nhấm một ngụm trà.
Ông ấy biết Chris là người làm việc cho Lâm Ẩn.
Doãn Đại Cừu bị Quý Trọng Sơn nhắm đến, ở Cảng Thành, người giúp được ông ta chỉ đến được trên đầu ngón tay.
Ông lớn Chris xuất hiện một cách đột ngột trong giới kinh doanh Cảng Thành là một trong số đó.
Tập đoàn Latinh không thuộc hệ thống tài chính bị Quý Trọng Sơn khống chế.
Nếu như nói Quý Trọng Sơn là vương trong giới kinh doanh Cảng Thành, thế thì, tập đoàn Latinh ở Cảng Thành chính là chư hầu một phương.
Thân là tập đoàn xuyên quốc gia, việc kinh doanh lớn nhất của tập đoàn Latinh chính là xuất nhập khẩu, cùng với các nguồn tài nguyên của bọn họ ở nước ngoài tương đối hùng hậu.
Giả dụ như Doãn Đại Cừu có thể hợp tác với Chris, ông ta sẽ nhận được sự ủng hộ trong mảng kinh doanh bên nước ngoài.
Thế thì có thể cứu được ván này.
Đó cũng là thông tin Sở Hùng Sơn đã tiết lộ cho Doãn Đại Cừu sau khi được Lâm Ẩn bày mưu.
“Chú em Sở, chú cứ yên tâm, tôi nguyện bỏ ra cái giá hợp lý để bàn bạc vụ kinh doanh này! Cho chú và Chris hài lòng mới thôi!”, Doãn Đại Cừu tỏ vẻ nghiêm túc: “Hơn nữa, chú em Sở, nếu như có thể làm xong mối này, mai sau chú và tôi là người cùng đi chung một chiếc thuyền. Tôi chắc chắn sẽ đứng về phía chú khi chú và Quý Trọng Sơn tranh chấp với nhau”.
Thấy Doãn Đại Cừu nói rõ đầu đuôi, bày tỏ thái độ của mình, Sở Hùng Sơn khẽ đảo mắt nhìn sang Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn đang uống trà, anh thờ ơ gật đầu.
Sau khi nhận được tín hiệu của anh, Sở Hùng Sơn mới nói chậm rãi: “Anh Doãn, tôi có thể giúp anh thương lượng với Chris bất cứ lúc nào, điều kiện gì anh cũng có thể chấp nhận thật à?”.
“Tôi…tôi tuyệt đối có thể chấp nhận”, Doãn Đại Cừu kích động, suýt nữa ông ta đã mất khống chế.
“Chú em Sở, chú thật sự có thể thương lượng thành công với Chris bất kỳ lúc nào sao? Đây không phải là chuyện đùa đâu. Còn về điều kiện, chỉ cần tôi làm được thì không thành vấn đề!”, sau khi bình tĩnh lại, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt mà nói.
Thấy thái độ của Doãn Đại Cừu, Sở Hùng Sơn mỉm cười, ông ấy tựa lưng vào ghế, trong lòng thầm khâm phục thủ đoạn của Lâm Ẩn.
“Cậu Ẩn của thủ đô đúng là thiên tài”, Sở Hùng Sơn thầm cảm thán.
Bọn họ đã chiếm thế thượng phong trong buổi đàm phán với ông ta.
Chuyện này hoàn toàn nằm trong tự tính của Lâm Ẩn.
Lúc trước Lâm Ẩn từng nói với Sở Hùng Sơn một câu, đến bây giờ vẫn khiến ông ấy kinh ngạc.
“Thương mại chính là đưa ra một điều kiện mà đối phương không tài nào từ chối nổi”.
Thứ Lâm Ẩn cho Doãn Đại Cừu chính là điều kiện mà ông ta không thể từ chối!
Con đường vận tải biển mà Quý Trọng Sơn không đụng vào được!
Đây là thứ có thể cứu mạng Doãn Đại Cừu!
“Ra giá gì cũng không thành vấn đề sao?”, Lâm Ẩn đặt tách trà trong tay xuống, anh nhìn Duẫn Đại Cừu rồi lạnh nhạt hỏi: “Tôi muốn ông lật đổ vị trí hội trưởng của Quý Trọng Sơn trong hội thương mại Cảng Thành, ông có dám làm không?”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Doãn Đại Cừu thoắt biến, ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
“Chỗ chúng tôi bàn chuyện làm ăn, đến phiên cậu xía miệng vào sao? Cậu là cái thá gì mà chỉ tay năm ngón ở đây?”, Doãn Đại Cừu chỉ tay vào Lâm Ẩn, ông ta gắt lên với anh, mượn chuyện này để trút giận.
“Chỉ biết gây rối là giỏi! Chú em Sở, tôi thấy chú phải dạy dỗ lại Lâm Ẩn, để miễn cho chú dẫn cậu ta theo bên mình để gây ra họa lớn”, Doãn Đại Cừu cười lạnh: “Còn dám nói lật đổ vị trí hội trưởng trong hội thương mại của Quý Trọng Sơn? Cậu đúng là một thằng ranh con nực cười! Đến lông còn chưa mọc đủ mà dám dạy tôi làm ăn à? Cậu nghe có hiểu chúng tôi đang bàn bạc về cái gì hay không?”.
Doãn Đại Cừu lắc đầu, ra vẻ khinh thường.
“Tôi có nghe hiểu hay không hả?”, Lâm Ẩn suýt nữa đã phì cười, anh cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Khụ khụ…”, Sở Hùng Sơn ho khan hai tiếng, gương mặt ông ấy trở nên nghiêm túc: “Hội trưởng Doãn, có thể anh không biết rõ thực lực của cậu Lâm. Có lẽ tôi phải giới thiệu cậu Lâm lại lần nữa, cho anh chính thức làm quen với cậu ấy!”.
Cốc cốc cốc!
Sở Hùng Sơn đang định nói tiếp, đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Chuyện gì thế?”, Doãn Đại Cừu hơi nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, ông ta đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
“Bố, bác Doãn, anh Lâm, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, nhưng con cũng hết cách rồi, bên ngoài xảy ra chuyện ạ!”, Sở Sở nói rối rít.
“Xảy ra chuyện gì mà sốt ruột thế?”, Sở Hùng Sơn đứng dậy, ông ấy thắc mắc.
“Khi nãy Doãn Quân điều người từ bên ngoài đến, bây giờ họ đang đánh nhau với vệ sĩ của anh Lâm. Đánh căng lắm, chảy cả máu nữa!”, Sở Sở sốt sắng nói tiếp: “Chúng con không cản nổi, hay là mọi người ra ngoài xem sao”.
——————–