Chương 517: Bất cứ chiếc xe nào cậu cũng không mua nổi
Lâm Ẩn nhìn về phía Sở Sở, khẽ gật đầu.
“Chúng ta đi thôi, xem cậu ta có năng lực gì”.
Thì ra, anh vốn không muốn so đo với hạng tôm tép như Tư Mã Phong này, nhưng Sở Sở của nhà họ Sở là khách quý, anh cũng đã đồng ý với Sở Hùng Sơn sẽ chăm sóc tốt cho con gái của ông ấy, cho nên không thể để Sở Sở mất mặt ở thủ đô được.
“Vâng”, Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, tựa như rất vui vẻ.
Vừa nói, Lâm Ẩn vừa đi về phía hành lang dài sang trọng dẫn tới phòng tiệc. Sở Sở theo sát phía sau, Hades cũng tinh ý đi theo.
“Ha, vẫn còn ở đây mạnh miệng. Vậy chờ xem lát nữa anh xấu mặt như thế nào đi”, Tư Mã Phong cười lạnh, mặt đầy khinh thường.
Ở trong khách sạn Đại Quang Huy, cậu ta có một phòng trưng bày tư nhân.
Lần này mời những nhân vật trong giới thượng lưu tới tham gia tiệc rượu cũng được tổ chức ở căn phòng này.
Tư Mã Phong rất thích sưu tầm xe sang đồng hồ xịn, và các loại đồ xa xỉ cao cấp. Tất cả đều được cất giữ trong phòng trưng bày để người khác biết được tài lực và thể hiện sự vượt trội của cậu ta.
Đến giờ Lâm Ẩn vẫn còn giả vờ, đợi lát nữa lộ ra hết rồi, xem vô dụng đi này còn mặt mũi nào nữa.
“Anh Phong, sao anh lại ngăn chúng em ra tay. Loại ăn hại này, chỉ cần một câu của anh, em sẽ đánh anh ta quỳ trên mặt đất giống chó chết”.
“Đúng vậy! Anh Phong, thứ vô dụng như Lâm Ẩn kia rõ ràng chỉ thuộc hạng nhân viên công ăn lương không tiền không thế, vung tay là có thể dì chết anh ta rồi. Sao anh còn phải nhiều lời với anh ta làm gì?”.
Hai gã tùy tùng bên cạnh Tư Mã Phong nghi ngờ hỏi.
“Đúng rồi, anh Phong, anh muốn có được Sở Sở sao? Chuyện này có gì khó, lực lớn của anh ở thủ đô lớn như vậy, muốn có được người phụ nữ bên ngoài tới như cô ấy còn không phải rất dễ dàng sao?”.
“Đúng vậy, chỉ cần anh ra lệnh một câu, người của em sẽ sắp xếp êm đẹp chuyện này”.
Hai cô gái ở bên cạnh nịnh nọt nói.
“Hừ!”, Tư Mã Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Lâm Ẩn và Sở Sở. Cậu ta nắm chặt nắm tay, giống như khá khó chịu.
“Đối phó với loại vô dụng này đương nhiên chỉ cần một câu của tôi”, Tư Mã Phong kiêu ngạo nói, “Nhưng thế thì có gì thú vị chứ? Lâm Ẩn kia không biết anh ta là đồ vô dụng, tôi sẽ dạy dỗ anh ta tử tế!”.
“Xử lý một con kiến thì phải trêu chọc nó một phen cho vui đã. Tôi phải chơi chết anh ta ở thủ đô. Sau khi trở về, các người phải điều ra rõ ràng xem thứ ngu xuẩn ở bên cạnh Sở Sở kia có lai lịch gì. Tôi muốn bắt anh ta phải quỳ xuống cầu xin tôi!”.
Tư Mã Phong lạnh mặt dặn dò, sau đó dẫn mấy người đi tới nơi tổ chức tiệc rượu.
Năm phút sau.
Bên trong khách sạn Đại Quang Huy, nơi tổ chức tiệc rượu.
Đây là một tầng trưng bày chiếm diện tích cực lớn, trang hoàng vô cùng sang trọng, treo đèn pha lê vô cùng tinh xảo, lại còn có vô số phòng bao hết sức xa hoa.
Trong hội trường trải thảm đỏ, có rất nhiều nam nữ khí chất ngời ngời, ăn mặt đẹp đẽ quý phái đi tới đi lui. Mỗi người đều cầm một chiếc ly đế cao trong tay, trò chuyện với nhau.
“Cậu Phong!”.
“Cậu Phong! Cậu đã tới rồi, mọi người đều đang đợi cậu đấy”.
Theo bước chân vào hội trường của Tư Mã Phong, người ở đây đều rối rít để lộ vẻ cung kính, chào đón cậu ta.
Tư Mã Phong vô cùng thỏa mãn, ánh mắt rất đắc ý nhìn về phía Sở Sở và Lâm Ẩn.
“Sở Sở, hôm nay bạn bè tớ mời đến đều là nhân vật có máu mặt ở thủ đô, ngành nghề nào cũng có đủ cả. Cậu đến thủ đô nếu có chuyện gì muốn làm, vậy thì tìm đúng người rồi, tớ có thể giúp cậu”.
Vừa nói, Tư Mã Phong lại liếc mắt nhìn Lâm Ẩn, cười lạnh nói: “Lâm Ẩn, ở đây ai ai cũng quyền cao chức trọng, nói không chừng ở đây có cả sếp lớn của anh đó”.
“Mở mắt ra mà xem sự đời đi. Đồ rác rưởi”.
Lâm Ẩn chỉ cười không nói, không để ý liếc mắt nhìn sang.
Anh không quen biết ai trong hội trường, cũng không cần phải biết.
Ở thủ đô lại khoe khoang quan hệ và thế lực với anh, đúng là buồn cười.
“Cậu Phong, tôi vừa mới nhìn thấy siêu xe cậu cất giữ, đúng là quá giỏi, tất cả đều là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới. Tôi có nhìn trúng một chiếc, liệu có thể có được hay không đây?”.
“Cậu Phong, những chiếc đồng hồ xịn và đồ cổ cậu cất giữ kia đều là báu vật hiếm gặp. Cậu còn trẻ mà đã có mắt nhìn như vậy, thật sự là dân chơi số một ở thủ đô!”.
Có hai người đàn ông trung niên ăn mặc không tầm thường đi tới, chủ động kính rượu với Tư Mã Phong, trên mặt họ đều mang vẻ a dua mịnh hót.
Tư Mã Phong đắc ý cười cười, kính rượu trở lại, hào phóng nói: “Hai vị tổng giám đốc nói đùa rồi. Hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này chính là muốn các vị khách quý ở đây cùng giám định và thưởng thức những thứ tôi sưu tầm được. Nếu hai vị tổng giám đốc đã vừa ý, vậy cứ lấy thoải mái. Hôm nay tôi bày ra đây vốn muốn tặng cho các vị mà”.
“Cậu Phong, cậu hào phóng thật đấy! Thứ cậu cất giữ, lấy bất cứ món nào ra cũng có giá trị cả triệu, siêu xe sưu tầm được còn thuộc hàng mấy chục triệu, nói tặng là tặng cho người khác ngay được, quá phóng khoáng”.
“Cậu Phong bằng lòng bỏ ra thứ mình yêu thích, chính là đã cho chúng tôi thể diện rất lớn. Chúng tôi có thể lấy được thứ mình thích, vậy thì nhất định phải trả đủ tiền”.
Hai người đàn ông trung niên nịnh hót nói, cùng tâng bốc chuyện kinh doanh của nhau.
Tư Mã Phong càng thêm đắc ý, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Ẩn, lại nhìn về phía Sở Sở, nói: “Sở Sở, giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là chủ tịch Lư của tập đoàn đấu giá Vân Hào ở thủ đô, vị này là chủ tịch Dương của tập đoàn bất động sản Dương thị. Họ đều là những người bạn thường hay qua lại với tớ, nếu có chuyện liên quan đến mấy lĩnh vực này, cậu chỉ cần đánh tiếng trước là được”.
Sở Sở không đáp lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Ẩn.
Điều này khiến ánh mắt của Tư Mã Phong trầm xuống, cậu ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.
“Sở Sở, lại đây, tớ cho cậu xem một số thứ bình thường tớ thích”, Tư Mã Phong cố nén lửa giận, đưa tay chỉ xa xa, cố làm ra vẻ tự nhiên nói, “Bình thường tớ cũng không có quá nhiều thú vui, chỉ thích sưu tầm xe sang và đồng hồ nổi tiếng, còn có một số món đồ cổ có giá trị nữa.
“Sở Sở, nếu cậu thích có thể chọn một chiếc để lái về nhà”, Tư Mã Phong rộng rãi nói.
Ngón tay cậu ta chỉ về phía một hàng xe đang đỗ trên đài triển lãm.
Bugatti Veyron, Lamborghini Poison, Maybach, đủ loại xe sang hàng đầu thế giới, có khoảng hơn hai mươi chiếc, tất cả đều là phiên bản giới hạn khó mua.
Hàng xe này nhìn cũng khá sang trọng khí phái.
Ở bên cạnh hàng xe còn kê từng chiếc bàn dài bằng gỗ, phía trên bày các loại ngọc thạch, đá quý giá trị, cùng các loại đồ cổ đồ sứ qua các triệu đại. Trên một hàng tủ thủy tinh kiểu phương Tây, còn bày hai ba trăm chiếc đồng hồ quý giá nổi tiếng thế giới, đồng hồ quả quýt cổ giá trị.
Đã có rất nhiều người vây xem giám định và tán thưởng, sắc mặt ngạc nhiên không thôi.
Xem hội trường trưng bày của Tư Mã Phong, tổng giá trị tất cả những thứ cậu ta sưu tầm được có thể khiến nhiều người ta sợ hãi, tính sơ cũng có thể sánh ngang được với mấy công ty đã niêm yết.
“Sở Sở, mấy thứ này nữa. Đều là tớ cất giữ cẩn thận đấy, thế nào? Cậu ưng ý thứ gì thì cứ chọn thỏa mái, tớ cũng không biết cậu thích gì, chỉ muốn tặng cậu một món quà mà thôi”, Tư Mã Phong đắc ý nói.
Sở Sở lắc đầu, cô ấy hoàn toàn không thấy có hứng thú với mấy thứ này, giờ này trong mắt cô ấy chỉ có hình bóng Lâm Ẩn mà thôi.
Mấy thứ này có quý giá thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không để ý.
“Tư Mã Phong, chỉ thế này thôi sao? Đây là thực lực mà cậu định cho tôi xem?”, Lâm Ẩn cười như không cười nhìn về phía Tư Mã Phong, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha”, Tư Mã Phong cười ha ha hai tiếng, ánh mắt cực kỳ khinh thường, nghiền ngẫm nói, “Tôi thật sự không biết sao anh còn có mặt mũi nói ra những lời này? Thứ vô dụng như anh, còn chưa nhìn ra được rốt cuộc anh kém tôi bao nhiên cấp bậc sao?”
“Không nói cái khác, anh có thể mua nổi bất cứ chiếc xe nào ở đây sao? Sợ là đồ bỏ đi như anh có cố gắng cả đời này cũng không mua nổi”, Tư Mã Phong nhếch miệng châm chọc, cười lạnh nói.
——————–