Chương 581: Núi Trường Thanh
Lâm Ẩn nhíu mày bảo: “Không cho phép khai thác? Ai không cho phép cơ?”
Mối làm ăn này đàng hoàng chính đáng, là dự án dùng tiền tươi thóc thật để đổi về mà còn không được khai thác?
Lý lẽ gì thế này?
“Sếp Lâm, nói ra thì dài dòng lắm. Là miếng đất ở núi Trường Thanh trong thành Thiên Long”, Ninh Khuyết nghiêm túc nói: “Vốn dĩ mấy ngọn núi đó là do chúng ta bỏ tiền ra đấu thầu về được, nhưng ngay cạnh lại tiếp giáp với ngọn núi của nhà Tư Mã. Nhà bọn họ cứ gây chuyện ở đó mãi, không cho công nhân khởi công”.
“Hơn nữa, người nhà họ Từ đã tự ra mặt, xin điều một vị cục trưởng trong hệ thống công thương nhà nước qua bên đó. Giờ tình hình căng thẳng lắm”, Ninh Khuyết từ từ báo cáo: “Nếu cứ để kéo dài không khởi công sẽ ảnh hưởng tới sắp xếp của chúng ta ở thành Thiên Long. Vậy nên tôi mới tới để báo với ngài, xem xử lí thế nào”.
“Khu đất ở núi Trường Thanh à?”, Lâm Ẩn cau mày: “Được rồi, ông cứ để ý phía bên đó coi sao. Tối nay tôi sẽ qua xem tình hình”.
“Vâng”.
Cúp điện thoại xong, ánh mắt Lâm Ẩn cũng trở nên sâu xa hơn.
Anh có biết khu đất ở núi Trường Thanh.
Đây chính là khu vực trung tâm nhất của thành Thiên Long, quy mô tương đối lớn, là nòng cốt của dự án lần này.
Lần trước, vì để giành được mảnh đất này, Lâm Ẩn đã lệnh cho Ninh Khuyết làm việc thẳng tay,không tiếc bất kỳ giá nào.
Hơn nữa, còn cả nhà họ Triệu cũng vào giúp sức.
Mất bao nhiêu công như vậy mới xong được việc.
Vậy mà giờ nhà họ Tư Mã lại dám gây chuyện? Lại còn cả người nhà họ Từ nữa?
“Anh họ, sao thế? Anh lại có chuyện gì à?”, Công Tôn Thu Vũ ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Sở Sở đã đặt chỗ xong cả rồi, còn định cả ba chúng ta cùng đi ăn nữa”, Công Tôn Thu Vũ bảo: “Không phải là anh lại bận đấy chứ?”.
Lâm Ẩn đáp: “Có chút việc gấp. Chuyện ăn cơm để lần sau tính đi”.
Nói xong, anh nhìn về phía Sở Sở: “Tôi xin nhận tấm lòng vậy”.
“Anh Lâm, chuyện của anh quan trọng hơn, anh mau đi trước đi”, Sở Sở nghiêm túc bảo.
“Anh họ, anh định đi đâu thế? Hay là đưa bọn em đi cùng đi”, Công Tôn Thu Vũ lên tiếng.
Lâm Ẩn trả lời: “Khu đất núi Trường Thanh ở thành Thiên Long xảy ra vấn đề”.
“Núi Trường Thanh? Em biết mảnh đất đó! Có phải là khu đất nhà em nhường cho anh đấy không?”, Công Tôn Thu Vũ bỗng nhiên nhớ ra gì đó: “Em vẫn còn nhớ, bác hai của em cũng có phần ở núi Trường Thanh đó”.
Khu đất ở núi Trường Thanh của Lâm Ẩn có quy mô cực kỳ lớn, là được nhiều bên hỗ trợ mà thành. Có Ninh Khuyết bỏ một phần chi phí, có nhà họ Triệu tránh đường, còn có nhà họ Công Tôn nhường lợi.
“Bác hai của em cũng có phần sao? Công Tôn Phi Thiên?”, Lâm Ẩn nghi ngờ hỏi lại.
Công Tôn Thu Vũ nghiêm mặt đáp: “Đúng thế. Hai ngày trước bác hai em đã tới thủ đô. Ông ấy đã biết chuyện lần trước anh đánh Công Tôn Thạch rồi á”.
Lâm Ẩn cười cười bảo: “Ông ấy đã biết thì giờ muốn sao đây?”.
“Bác hai của em có vẻ không được vui cho lắm. Cơ mà bác cũng không nói gì cả”, Công Tôn Thu Vũ trả lời.
“Anh họ, nếu là chuyện khu đất ở núi Trường Thanh, vậy thì anh đưa bọn em đi cùng đi. Chưa biết chừng còn giúp được gì đó cũng nên”, Công Tôn Thu Vũ đổi đề tài, nói bằng giọng như làm nũng. Nói xong, cô lại liếc nhìn Sở Sở: “Sở Sở, cậu nói xem có phải không. Lần trước cậu còn nói với tớ là muốn đi dạo cảnh đẹp ở thủ đô còn gì. Núi Trường Thanh chính là khu có phong cảnh khá hữu tình đó”.
“Như thế… Liệu có ảnh hưởng đến anh Lâm…”, Sở Sở dè dặt đáp lời, ánh mắt mang theo sự trông đợi.
Lâm Ẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế thì đi thôi”.
Nói xong, Lâm Ẩn xoay người đi về phía chỗ đỗ xe chuyên dụng, Hades đã ngồi ở ghế lái chờ sẵn.
“Đi nào”.
Công Tôn Thu Vũ nhoẻn miệng cười, kéo Sở Sở cùng đi.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe Bentley đen đã chạy ra khỏi khu vực núi Tử Long, tiến về phía con đường lớn hoa lệ.
…
Núi Trường Thanh, thành Thiên Long.
Đây là khu phong cảnh nổi danh ở thủ đô. Núi xanh trải dài, sừng sững nguy nga.
Ở chân núi Trường Thanh, có một bộ phận triền núi đã được đào ra, để lộ một khoảng đất nâu, trông vô cùng trống trải.
Có vài nhân viên của đội thi công bị đuổi ra khỏi khu vực phân cách. Còn mấy chiếc xe, máy móc gì đó đều bị người ta đập thành sắt vụn cả.
Lúc này có rất nhiều người đang giằng co. Một loạt siêu xe đỗ ở bên đường. Đi kèm với những chiếc xe đắt tiền là một đám vệ sĩ mặc vest, khung cảnh trông rất hoành tráng.
Sau khi lấy được núi Trường Thanh, phương án Lâm Ẩn đưa cho Ninh Khuyết là cải tạo mảnh đất này thành khu biệt thự, khai thác thành một khu riêng cũng như một con phố thương mại mới.
Đây vốn là một kế hoạch hay.
Thế nhưng lại bị người ta giờ trò, giờ không thể không đình công.
“Ồ, tổng giám đốc Ninh, ông tự tới đấy à? Nhà họ Tư Mã chúng tôi chẳng phải đã nói với ông rồi sao? Không được san ngọn núi này!”.
Một thanh niên ăn mặc khoa trương, miệng ngậm xì gà, đứng trong giải phân cách, điên cuồng gào lên.
Đứng cạnh cậu ta là một người trung niên có khí chất không tầm thường.
Đây chính là hai cha con nhà Tư Mã, Tư Mã Phong và Tư Mã Vụ.
Lần trước đã bị Lâm Ẩn cho một bài học ở khách sạn Quang Huy, nhưng có vẻ như vẫn không phục cho lắm.
Phía sau bọn họ còn có cả một đoàn người đứng đó, tất cả đều là người nhà họ Tư Mã.
Sắc mặt Ninh Khuyết cực kỳ xấu, đi cùng với ông là hai nhân viên thương vụ mặc vest.
Ông nhìn vào Tư Mã Vụ.
“Đây là thái độ của nhà họ Tư Mã ở Giang Châu nhà các ông à?”, Ninh Khuyết trầm giọng hỏi.
“Tống giám đốc Ninh, ông khỏi hù dọa tôi làm gì. Thế lực nhà họ Ninh lớn thật đấy, nhưng làm việc thì cũng phải nói lý chứ nhỉ? Ông có ỷ thế hiếp đáp người khác, nhà họ Tư Mã chúng tôi chưa chắc đã sợ đâu”, Tư Mã Phong nói cả một tràng.
Ninh Khuyết cười khẩy, chẳng thèm liếc Tư Mã Phong lấy một cái: “Tư Mã Vụ, ông dạy con kiểu gì đấy? Nó là cái thá gì? Đang nói chuyện với tôi đấy à?”.
Đùa cái gì vậy chứ? Nhà họ Tư Mã ở Giang Châu, ở Thủ đô thì chẳng qua chỉ là thế gia thuộc hàng trên một chút thôi, vẫn còn kém một bậc so với nhà họ Ninh của Thủ Đô.
Dựa theo thân phận, Ninh Khuyết ông ít nhất cũng phải ngang hàng với cụ Tu Mã.
Tới lượt Tư Mã Phong to mồm lúc nào vậy chứ?
“Họ Ninh kia! Ông ngang ngược càn quấy cái đếch gì? Ông chẳng qua chỉ là một…”, Tư Mã Phong tỏ ra không phục, tức giận nói.
Lời còn chưa dứt thì Tư Mã Vụ đã bịt miệng, trừng mắt liếc cậu ta.
“Con lui ra”, Tư Mã Vụ chậm rãi nói: “Trước mặt tổng giám đốc Ninh, con đừng có ăn nói lung tung.”.
Tư Mã Phong sầm mặt nhìn Ninh Khuyết rồi lùi ra phía sau bố mình.
“Tổng giám đốc Ninh, giờ bàn ra nhé. Đây là nhà họ Ninh các anh làm sai rồi. Các anh muốn khai thác, muốn san núi, cũng phải hỏi nhà Tư Mã chúng tôi trước mới đúng”, Tư Mã Vụ nghiêm trang bảo: “Cả ngọn núi Trường Thanh này, những người dân đã sống đời đời ở đây, đều là do nhà Tư Mã chúng tôi chăm lo cả. Ngay cả miếu tổ nhà họ Tư Mã chúng tôi cũng là lập ngay trên núi này đấy!”
——————–