Chương 6: Ngô tổng mới nhậm chức
“Cái gì? Tập đoàn đã đi đến tình trạng này rồi? Anh ba, hôm trước anh nói với chúng tôi tiền lãi chia cho các cổ đông sẽ tăng lên, không phải là đang lừa chúng tôi đấy chứ?” Một vị cổ đông bình thường không bao giờ hỏi đến việc của công ty bây giờ vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng hỏi.
“Thị trường chứng khoán bị đóng băng? Ngay cả các con đường tiêu thụ cũng bị hủy? Vậy trước đây chúng ta tích trữ nhiều hàng hóa như vậy phải đem đi đâu để bán đây?” Một cổ đông phụ trách nguyên liệu xưởng trang sức hoảng sợ hỏi.
Lại có một nữ cổ đông đứng ngồi không yên, liên quan đến lợi ích thực tế của bản thân, bất chấp sự uy nghiêm của Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên, chất vấn ngay tại chỗ. “Anh cả, anh ba, hai người làm thế nào đây? Bình thường mọi việc của tập đoàn là do hai người giải quyết, bây giờ xuất hiện vấn đề lớn như vậy, hai anh không cho mọi người một giải pháp sao?”
Vẻ mặt Trương Hồng Quân ảm đạm, ông ấy cũng không biết bản thân đắc tội với vị thần tiên nơi nào mà lại muốn chỉnh chết tập đoàn trang sức Trương thị.
Trương Hồng Quân nhìn Trương Hồng Hiên nói: “Chú ba, chú có cách nào giải quyết không? Vấn đề then chốt bây giờ là cả ngành sản xuất liên hợp lại trừng phạt, rõ ràng là có người muốn đối phó với tập đoàn chúng ta.”
Trương Hồng Hiên cũng hết đường xoay sở, vẻ mặt tái nhợt.
“Bây giờ việc chúng ta cần làm là nắm được ai là người đứng sau giật dây tất cả chuyện này, xem có thể cứu vớt hay không.” Trương Hồng Hiên bất đắc dĩ nói.
Hai người đứng đầu như bọn họ nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là đắc tội ai?
Ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể trong một ngày khiến cho tập đoàn Trương thị đứng bên bờ vực phá sản.
Nhìn thấy cả hai người đứng đầu cũng bó tay không có cách giải quyết, bên trong phòng họp lại náo động. Nhóm cổ đông nhao nhao bàn luận, tranh luận mãi không xong.
Cốc! Cốc!
Ngày lúc này, nữ thư kí bước vào phòng họp, vẻ mặt gấp gáp.
“Phó giám đốc, vừa nãy có thư kí Ngô của tập đoàn Ninh thị Đông Hải gọi điện đến, muốn cùng ông nói về chuyện lần này của tập đoàn Trương thị.” Nữ thư kí nghiêm mặt nói.
“Tìm tôi?” Vẻ mặt Trương Hồng Hiên nghi ngờ hỏi.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều nghi ngờ, theo lí thuyết, xảy ra chuyện không phải nên tìm anh cả – vị giám đốc điều hành tập đoàn trước sao?
Tại sao lại tìm anh ba? Chẳng lẽ?
Mọi người ở đây đều là cáo già, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Trương Hồng Hiên.
“Chú ba, chuyện lần này có liên quan đến chú? Chú đắc tội tập đoàn Ninh thị Đông Hải?” Trương Hồng Quân lạnh lùng nhìn Trương Hồng Hiên.
Đùa gì chứ, tập đoàn khổng lồ như tập đoàn Ninh thị Đông Hải, sao có thể va chạm với tập đoàn Trương thị chứ?
Bên kia chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến cho tập đoàn Trương thị táng gia bại sản.
“Em…Em sao có thể chứ?” Trương Hồng Hiên vội vàng chối bỏ.
“Có phải hay không chúng tôi sẽ làm rõ chuyện này. Chú đi nghe điện thoại trước đi, mở loa ngoài xem tập đoàn Ninh thị Đông Hải nói gì.” Trương Hồng Quân lạnh lùng nói.
Ông ta tuy là giám đốc điều hành tập đoàn Trương thị nhưng thực tế sản nghiệp trong tay cùng với Trương Hồng Hiên là hoàn toàn tách rời.
Hai người mỗi người chiếm nửa giang sơn Trương thị, đều có ba phần cổ phần.
Nếu bởi vì chuyện của Trương Hồng Hiên mà hại chính mình thì dù là anh em ruột cũng phải trở mặt.
Áp lực của Trương Hồng hiên rất lớn, ngay trước mặt tất cả cổ đông nhận lấy điện thoại thư kí đưa tới.
“Ông là Trương Hồng Hiên?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của thư kí Ngô.
“Vâng. Chào ngài thư kí Ngô.” Trương Hồng Hiên khách khí nói.
“Một tiếng sau sẽ mở cuộc họp, gọi tất cả các quản lí của tập đoàn Trương thị tới. Ninh thị chúng tôi sẽ qua bàn về việc thu mua tập đoàn. Nhớ gọi cả con trai Trương Điền Hải của ông đến.”
“Vâng.” Trương Hồng Hiên liên tục đáp vâng, không dám phản bác.
Tích! Thư kí Ngô trực tiếp cúp máy.
Vẻ mặt Trương Hồng Hiên tái nhợt, bên kia nhắc đến Trương Điền Hải con trai ông ta, trong lòng mơ hồ có cảm giác việc lớn không xong rồi.
Tất cả các cổ đông ở đây đều nhìn Trương Hồng Hiên, vẻ mặt không tốt xen lẫn nghi ngờ.
“Chuyện này quá gấp gáp, bây giờ mở rộng cuộc họp, gọi tất cả các quản lí đến. Đợi một lát sẽ có người bên Ninh thị qua đây.” Trương Hồng Quân nghiêm nghị nói.
Không đến nửa tiếng đồng hồ, tập đoàn Trương thị đã gọi tất cả các quản lí đến đây. Khoảng hơn hai trăm người đều tập chung ở phòng họp rộng lớn này.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên đứng ở cửa đón tiếp.
Ba tiếng sau.
Không khí trong phòng họp cực kì áp lực, mọi người đều bất an chờ đợi.
Trước đó đã tranh cãi hai tiếng đồng hồ, cãi tới cãi lui không có kết quả.
Bây giờ rõ ràng là tập đoàn Ninh thị đang ra oai phủ đầu, khiến cho tất cả bọn họ nơm nớp lo sợ suốt hai tiếng.
Ngay cả hai người đứng đầu là Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên cũng lo lắng đi tới đi lui trước cửa, chờ đợi người của Ninh thị đến.
Đến nỗi bọn họ còn không dám gọi điện qua hỏi, sợ đắc tội người ta.
“Anh cả, hay là gọi điện qua hỏi một chút? Người của Ninh thị hôm nay có qua đây không?” Một vị cổ đông thật sự không thể ngồi đợi được nữa. Đúng là giày vò khó chịu mà.
“Bố à, con thấy hay là hôm nay giải tán đi, đợi người của Ninh thị đến rồi chúng ta mở họp cũng không muộn.” Con rể của Trương Hồng Quân – Tôn Hằng hỏi thử, cũng không thể ngồi đợi thêm nữa.
“Chúng ta chỉ có thể tiếp tục đợi. Số phận của tập đoàn chúng ta đều nằm trong tay Ninh thị.” Trương Hồng Quân nghiêm mặt nói.
“Bố, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ? Người của Ninh thị có đến hay không?” Trương Điền Hải cũng nghi ngờ hỏi, hắn hoàn toàn không biết tại sao thư kí Ngô của tập đoàn Ninh thị lại gọi hắn đến, tuy rằng hắn cũng là con trai giám đốc của tập đoàn Trương thị.
“Ninh thị Đông Hải bọn họ kiêu ngạo như vậy sao? Để cho hơn hai trăm người chúng ta chờ đợi một thư kí thôi sao?” Trương Điền Hải không vừa lòng nói.
“Đồ đần độn nhà mày câm miệng.” Trương Hồng Hiên lạnh lùng quát lớn. “Mày thì biết cái gì? Mày có biết hai chữ Ninh thị đại diện cho cái gì không? Mỗi ngày chỉ biết gây rắc rối cho ông đây, lần này không biết có phải là mày gây ra họa tày trời không?”
Bầu không khí một lần nữa trở nên áp lực. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều phải chịu dày vò.
Tuy là điều hòa trong phòng họp rất lớn nhưng có rất nhiều cổ đông trên trán chảy đầy mồ hôi.
Lúc này bên ngoài phòng họp, một người đàn ông trẻ tuổi mang theo thương vụ đoàn đội cùng với hai luật sư của anh ta hùng hổ đi đến.
“Các vị, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Dương, người Ninh thị phái tới phụ trách việc thu mua Trương thị lần này.” Vẻ mặt thư kí Ngô nghiêm túc nói.
“Đồng thời tôi cũng là chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn trang sức Trương thị. Thay mặt chủ tịch Ninh phụ trách quản lí tất cả mọi việc của tập đoàn trang sức Ninh thị.”
Nói xong thư kí Ngô kéo ghế thuộc về chủ tịch Trương thị, thong thả ngồi xuống.
Vị trí chủ tịch hội đồng quản trị đã bỏ trống từ sau khi Trương lão gia qua đời. Ngay cả người cầm quyền nhà họ Trương là anh cả và anh ba cũng chỉ tự cho mình là chủ tịch điều hành.
“Chuyện này!”
Sắc mặt tất cả mọi người nhà họ Trương ở đây đều cực kì xấu.
Nhưng bọn họ sợ hãi sự uy nghiêm của tập đoàn Ninh thị Đông Hải, lại liên quan đến lợi ích của bản thân nên cũng không ai dám nói phản đối.
Thư kí Ngô thản nhiên cười, nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người nói: “Mấy người có vẻ vẫn chưa hiểu hết tình hình rồi.”
“Bây giờ trong tay tôi đang nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Trương thị cùng với quyền phụ trách của hai mươi xưởng sản xuất trang sức và ba mươi cửa hàng phân phối.”
“Tôi nghĩ tôi ngồi ở vị trí chủ tịch này sẽ không có ai phản đối chứ?”
Thư khí Ngô nói năng mạnh mẽ, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
“Đây là tài liệu của kế hoạch thu mua lần này, mọi người xem kĩ đi.”
Nói xong đoàn đội của thư kí Ngô phân phát tài liệu cho cổ đông đang ngồi ở đây.
Vẻ mặt tất cả các cổ đông đều nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì.
“Ai là Trương Điền Hải?” Bỗng nhiên thư kí Ngô thản nhiên hỏi.
“Là tôi. Không biết Ngô tổng tìm tôi có chuyện gì?” Trương Điền Hải vẻ mặt ninh hót thành thật nói.
“Cậu là cái thá gì? Ở đây đến lượt cậu nói chuyện sao?” Thư kí Ngô lạnh lùng nhìn Trương Điền Hải, vung tay ném một con dấu qua.
Bịch một tiếng!
Con dấu đập trúng bụng Trương Điền Hải, hắn giống như bị một chiếc chùy sắt đập phải, trong bụng cuồn cuộn trào lên. Hắn ghé vào bàn họp, nôn ra một đống cơm canh lẫn lộn.
Trong lòng Trương Điền Hải căm hận, cảm thấy oan ức và bị sỉ nhục. Ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm thư kí Ngô, nhưng một câu cũng không dám nói.
Hắn không hiểu tại sao thư kí Ngô của tập đoàn Ninh thị tự nhiên lại nhằm vào hắn.
“Các vị, tôi vốn đang muốn nói đến chuyện chính nhưng mà chỗ này cần phải lau dọn lại một chút rồi.” Thư kí Ngô thản nhiên nói.
“Vâng, Ngô tổng. Tôi sẽ cho người lau dọn lại chỗ này.” Vẻ mặt Trương Hồng Hiên nịnh hót nói.
Tuy là trong lòng ông ta cũng rất muốn đứng ra giúp đỡ con trai nhưng cũng biết tình hình không tốt, rất nhanh học được cách cúi đầu.
“À!” Thư kí Ngô cười lạnh nói: “Công ty nên có quy củ, ai gây chuyện người đó gánh.’
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hồng Hiên cứng lại, quay đầu mắng Trương Điền Hải: “Thằng mất dạy, dám lỗ mãng trước mặt Ngô tổng, còn không mau dọn sạch chỗ này đi, đừng làm tao mất mặt.”
“Còn muốn một lần nữa nhấn mạnh sao?” Thư kí Ngô thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén nhìn Trương Hồng Hiên nói: “Nôn ra như nào thì dọn như vậy. Tôi muốn cậu ta liếm sạch sẽ cái bàn này. Ăn sạch!”
————————