Chương 612: Các người muốn làm căng à?
Tòa nhà Thiên Long, hội nghị thượng đỉnh.
Trên bàn đàm phán, Từ Cửu Linh cầm gậy ba toong đầu rồng bằng cả hai tay, tùy tùng bên cạnh lão dâng trà nước lên, lão híp mắt nhìn những người bên dưới với vẻ tự đắc.
“Được rồi, cụ Từ, chủ tịch Park, đã thống kê xong rồi!”
Vào lúc này, người đại diện xử lý công việc trong tập đoàn Thất Tinh và đội ngũ kinh doanh đi lên chỗ họ, trong tay ai nấy đều cầm theo một bản văn kiện.
“Được rồi, để tôi đọc xem”, Park Kim Hoon nói với vẻ đắc ý, ông ta chìa tay lấy tập văn kiện, cầm lên nghiên cứu cặn kẽ.
“Hơn một nửa thành viên trong tổng hội thương mại và các vị đại biểu đã ký tên, đồng ý với đề án của chúng ta”, gương mặt Park Kim Hoon toát ra vẻ đắc ý, ông ta nói với Từ Cửu Linh: “Cụ Từ, theo như quy tắc trong hội thương mại ở thủ đô các người, thế thì sau này thành Thiên Long sẽ do phía chúng ta điều hành rồi”.
“Đúng vậy!”, Từ Cửu Linh khẽ híp mắt lại, trông có vẻ rất phấn chấn: “Đã ký tên rồi, sau này thành Thiên Long sẽ do chúng ta xử lý hết mọi thứ. Lâm Ẩn còn muốn đến gây chuyện cũng sẽ bị tất cả thành viên cô lập mà thôi”.
“Lâm Ẩn trong nhà họ Tề mới có tí tuổi đầu, cứ nghĩ rằng dựa vào nắm đấm là có thể chiếm được thiên hạ, đúng là ấu trĩ”, Từ Cửu Linh tỏ vẻ đắc ý.
Trong lòng Từ Cửu Linh tương đối đắc ý, cảm thấy sung sướng vì được nở mày nở mặt, rốt cuộc hôm nay cũng đã rửa được sự nhục nhã vì bị Lâm Ẩn chèn ép bằng đủ mọi cách trước kia!
Lâm Ẩn mạnh mẽ hơn nữa thì có ích gì?
Chỉ là hạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi.
Bây giờ đã có hơn một nửa số người trong tổng hội thương mại thủ đô, các gia tộc và tập đoàn tài phiệt, tập đoàn nước ngoài ký hợp đồng rồi.
Lợi ích của tất cả mọi người đều ràng buộc vào nhau.
Cho dù Lâm Ẩn có tài năng ngút trời thì làm sao để xoay chuyển tình thế được?
Huống hồ chi còn chẳng biết Lâm Ẩn có thể chống lại sự tấn công của Musashi Juro không…
“Xin các vị im lặng trong giây lát!”.
Từ Cửu Linh chậm rãi đứng dậy, tuyên bố một cách đầy uy nghiêm.
“Kết quả của hội nghị thượng đỉnh Thiên Long đã có rồi. Hơn một nửa số đại biểu ngồi đây ủng hộ nhà họ Từ chúng tôi”, Từ Cửu Linh nói chậm rãi: “Tôi xin cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của các vị, cảm ơn vì đã hợp tác với nhà họ Từ, sắp tới chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió”.
“Tiếp theo, tôi sẽ mở cuộc họp báo ngay tại đây để công bố kết quả của hội nghị thượng đỉnh Thiên Long”, Từ Cửu Linh nói chậm rãi: “Sau khi các vị về nhà thì có thể bắt đầu giao nhận tất cả tài nguyên kinh doanh liên quan đến thành Thiên Long với nhà họ Từ chúng tôi”.
“Được! Có cụ Từ trông chừng nên chúng tôi đều cảm thấy yên tâm, sắp tới chắc chắn thành Thiên Long sẽ khai phá một cách thuận lợi”.
“Thế thì với uy vọng của cụ Từ và uy tín trăm năm của nhà họ Từ, còn có sự ủng hộ lớn lao từ tài nguyên bên nước ngoài của tập đoàn Thất Tinh. Chúng tôi và mọi người đều được nhờ, chắc chắc có thể kiếm bộn!”.
“Đúng thế, ngoại trừ người có địa vị như cụ Từ thì làm gì còn ai đủ tư cách, đủ uy tín để nắm quyền thành Thiên Long nữa? Tập đoàn Lâm thị còn muốn hoang tưởng làm lãnh đạo sao? Nực cười thật!”.
Bốp bốp bốp.
Sau khi Từ Cửu Linh nói dứt lời, quá nửa số người ở bên dưới đều đứng dậy vỗ tay với vẻ mặt vui mừng, bọn họ cất lời nịnh nọt tâng bốc lão.
Vẫn còn có một nửa số người không đứng dậy, gương mặt bọn họ vẫn có vẻ phức tạp, ánh mắt do dự, trong lòng đều bắt đầu dao động.
“Khụ khụ…”, Từ Cửu Linh ho khan hai tiếng, lão nhìn những người đang ngồi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đương nhiên tôi cũng có lời không hay phải nói trước”.
“Hôm nay vẫn còn có nhiều người nghi ngờ nhà họ Từ, không đồng ý ký tên, cũng không bỏ phiếu”.
“Bây giờ mọi chuyện trong hội nghị thượng đỉnh Thiên Long đều đã được quyết định xong xuôi cả rồi, tôi cũng lười không muốn chấp nhặt. Nhưng mà, tôi sẽ cho các người thời gian một ngày, nếu như không đến nhà họ Từ xin lỗi đền tội, xin được hợp tác”.
“Thế thì đừng trách tôi không khách sáo! Sau này sẽ diệt trừ sạch sẽ!”.
Sau khi nói dứt lời, Từ Cửu Linh ngồi xuống với vẻ đắc ý, lão chậm rãi nhấp ngụm trà.
Sắc mặt của những vị khách quý ngồi ở đây còn trở nên nặng nề hơn.
Bình bịch.
Vào lúc này, đột nhiên có một đội ngũ thanh niên xộc vào trong phòng, gương mặt ai nấy đều lạnh lùng tột cùng, khí thế đáng sợ, vừa nhìn đã biết bọn họ giống hệt như sát thủ tài ba.
Triệu Thừa Kiền và Ninh Khuyết dẫn đầu, quắc mắt nhìn Từ Cửu Linh trên bàn đàm phán.
“Từ Cửu Linh, cụ ra vẻ uy phong sớm quá rồi đấy!”, Ninh Khuyết đanh giọng mà nói: “Cụ nghĩ hội nghị thượng đỉnh Thiên Long là gì? Cho nhà họ Từ đóng kịch một vai sao? Bốn đại biểu còn lại trong tổng hội thương mại vẫn còn chưa gật đầu đồng ý đâu đấy, đề án của cụ chỉ là trò cười mà thôi!”.
“Hừ!”, Từ Cửu Linh hừ lạnh, lão nhìn Ninh Khuyết với gương mặt lạnh lùng: “Sao hả? Thằng nhóc nhà họ Ninh, cậu vẫn chưa phục hay sao?”.
“Bốn đại biểu thường vụ không đồng ý đã không còn quan trọng. Các người đã bị đá ra khỏi kế hoạch rồi”, Từ Cửu Linh nói một cách ngang ngược: “Không cần các người nhúng tay vào thành Thiên Long nữa”.
“Các người vẫn còn chưa đủ tư cách để đại diện cho thái độ của các gia tộc lớn!”.
“Ha”, Ninh Khuyết cười lạnh: “Từ Cửu Linh, có ra khỏi kế hoạch hay không mà phải nghe theo lời cụ à? Hôm nay cậu Ẩn không có mặt ở đây, nhà họ Công Tôn, họ Triệu và họ Ninh cũng chưa gật đầu đâu, đề án của cụ vốn không có giá trị gì cả!”.
“Hơn một nửa đại biểu ở đây đều đã ký tên hết rồi, đây vốn là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Các người còn đấu tranh gì nữa?”, Từ Bạch Hạc nhìn Ninh Khuyết với vẻ đùa bỡn: “Lẽ nào anh muốn gây hấn với hơn một nửa đại biểu ở đây hay sao? Nghĩ cho kỹ đi, sau này nhà họ Ninh có còn muốn làm ăn trong thủ đô nữa hay không!”.
“Mấy người lập tức đi ra ngoài ngay. Chúng tôi sắp sửa tổ chức họp báo để công bố kết quả cuối cùng ở đây rồi”, Từ Bạch Hạc nói năng ngạo mạn.
“Kết quả này không tính. Cũng không thể để cho các người công bố được”, Ninh Khuyết cứng miệng.
Hơn một nửa đại biểu trong hội thương mại đã bị nhà họ Từ thuyết phục.
Việc đã đến nước này rồi, chỉ đành trở mặt mà thôi.
Chứ bằng không để cho gạo nấu thành cơm, thế thì hỏng việc lớn rồi.
“Sao hả? Cậu nói không cho thì không cho sao? Cậu là cái thá gì?”, Từ Cửu Linh bực bội trừng mắt nhìn Ninh Khuyết: “Chẳng lẽ cậu muốn làm căng à? Muốn dẫn người bao vây thành Thiên Long sao?”.
“Thế thì sao?”.
Ninh Khuyết nói cứng, ông ấy vẫy tay.
“Bao vây phòng hội nghị cho tôi, không ai được phép ra vào!”.
Sau khi ông ấy nói dứt lời, những ám vệ tinh nhuệ lập tức hành động, bao vây hết những lối đi từ bốn phương tám hướng.
“Hừ! Để tôi thấy các người nắm được bao nhiêu phần thắng!”, Từ Cửu Linh đập xuống bàn.
Bốp bốp, lần này, những bảo vệ mặc vest từ đầu cầu thang dẫn trên bục cao và trong lối thoát hiểm đều xông ra.
Tinh anh mà nhà họ Từ sắp xếp cũng lần lượt đi đến, thủ thế chuẩn bị tấn công.
Lần này, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Sắc mặt của những vị khách ngồi đây đều hơi thay đổi, bọn họ bắt đẩu cảm thấy căng thẳng.
——————–