Chương 615: Dẫn tất cả đi
“Lâm Ẩn, rốt cuộc cậu có ý gì?”, Từ Cửu Linh dùng giọng run rẩy hỏi.
Lão đã sắp không chống đỡ được uy thế như vậy, sợ hãi lo lắng tới mức mơ hồ có loại cảm giác chuyện lớn không ổn rồi.
Lâm Ẩn cong môi nở nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng, anh nhìn Từ Cửu Linh thật sâu.
“Từ Cửu Linh, tôi vốn muốn giữ lại cho nhà họ Từ các người một chút thể diện”, Lâm Ẩn dõi mắt nhìn về phương xa, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng chính cụ đã gieo gió gặt bão”.
“Từ Bạch Hạc, Park Kim Hoon và những người có liên quan, dẫn đi hết cho tôi”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt ra lệnh.
Rầm!
Trong chớp mắt, đội trưởng và mấy người linh tính nhuệ của tổ chức vệ an nhanh nhẹn hành động.
Bắt lấy từng người một, đè Từ Bạch Hạc và Park Kim Hoon xuống đất ngay tại chỗ, hai tay bị giữ chặt không thể nhúc nhích.
“Anh! Các anh muốn làm gì? Định bắt người không có lý do à?”.
“Tôi là người nước Cao Lệ, chính quyền Long Quốc các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Có chứng cớ gì không? Sau này tôi sẽ ra tòa án nhân dân quốc tế để kiện các người!”, Park Kim Hoon cố gắng giãy giụa, mặt đầy lửa giận nói.
Lâm Ẩn cười lạnh lùng, kéo ghế bành ở bên bàn đàm phán tới, ung dung thoải mái ngồi xuống.
“Nói cho bọn họ biết, bọn họ đã phạm tội gì”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng ra lệnh một câu.
Đội trưởng khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đoàn người.
Anh ta cố tình hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Từ Bạch Hạc, ông bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án phản quốc! Lý do này đã đủ chưa?”.
“Không! Không!”, Từ Bạch Hạc sợ tới mức mồ hôi chảy đầy mặt, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Các người đang nói bậy”.
Đội trưởng lại nhìn về phía Park Kim Hoon, nói: “Park Kim Hoon người Cao Lệ, ông dính líu đến đại án ám sát chính khách Long Quốc đã về hưu, cụ Tề Vân Đỉnh. Án mật do quân đội thụ lý, bất cứ người Cao Lệ nào ra mặt cũng vô dụng thôi”.
Park Kim Hoon sắc mặt xanh mét, không thể ngờ được kết quả lại thành ra thế này.
Ông ấy vốn cho rằng dựa vào thân phận người Cao Lệ của mình, dù sao là bộ máy chính phủ của Long Quốc cũng sẽ có điều e dè.
Nhưng chưa từng nghĩ sẽ chọc phải chuyện lớn này.
Cho dù ông ấy là người người của tập đoàn tài phiệt quốc tế nước ngoài thì cũng không gánh nổi tội danh này…
“Đây, đây là vu khống, đây là hiểu lầm…”, Park Kim Hoon đầu bạc trắng, nói năng lộn xộn, ấp úng nói: “Tuyệt đối không thể nào, các người tuyệt đối là hiểu lầm!”.
Nếu như lúc này bị mang về tổ chức vệ an của Long Quốc, Park Kim Hoon cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng sẽ xong đời.
Giờ đây ông ấy hối hận đến xanh cả ruột.
Vốn tưởng rằng tới Long Quốc đối phó với Lâm Ẩn, nhiều nhất chỉ tổn thất chút tài sản, dẫu sao cũng có thể an toàn rút lui.
Bây giờ tới nước này, Lâm Ẩn muốn đẩy cả tập đoàn Thất Tinh của bọn họ xuống vực sâu vạn trượng!
Năng lực của người đàn ông này đã mạnh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi.
“Mọi chuyện phải nói tới chứng cứ, các người không lấy ra được chứng cứ, định mở miệng đặt điều hay sao?”, Từ Cửu Linh bất an trong lòng, không cam lòng nói.
Đội trưởng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lão, trầm giọng nói: “Vụ án do quân đội thụ lý, cụ cho rằng sẽ không có chứng cứ rõ ràng sao?”.
“Mấy người Phù Tang hạ độc cụ Tề đã khai ra hết tất cả, có cả bản ghi âm, còn có tờ khai chứng thực. Nhà họ Từ các người bao che, chứa chấp và phối hợp với tội phạm”.
“Ngoài cái này ra, con trai Từ Bạch Hạc của cụ còn tham gia vào một số vụ án vi phạm pháp luật quan trọng khác, không thể kể ra hết từng vụ việc ở đây được”.
“Cụ Từ Cửu Linh à, nếu không phải năm đó cụ cũng là một nhân vật quan trọng trong giới quan trường, bề trên còn để tâm tới thể diện thì ngay cả cụ cũng phải bị đưa đi”.
Sau khi đội trưởng nói xong những lời này, ánh mắt Từ Cửu Linh hoảng sợ, gương mặt già nua tràn đầy sự tuyệt vọng.
Uỵch!
Cơ thể Từ Cửu Linh mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi xuống ghế thái sư, hai mắt dại đi, tựa như trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi, dáng vẻ bệnh tật như đèn đã cạn dầu, trông khác hoàn toàn so với dáng vẻ khí phách hăng hái vừa rồi.
Từ Cửu Linh rất rõ ràng, nhà họ Từ lụn bại rồi.
Đây không chỉ là tổn thất một dự án thành Thiên Long, mà là tổn thất cả địa vị trên thương trường nữa.
Gốc rễ của cả nhà họ Từ đều đã bị Lâm Ẩn chặt đứt!
Đội trưởng nói, đều là sự thật… Cũng tuyệt đối đã nắm được chứng cứ, nếu không, sẽ không thể điều động được tổ chức vệ an…
Người thế hệ này của nhà họ Từ vào tù, sau này nhà họ ở thủ đô, tất cả nội lực và uy tín tích lũy mấy trăm năm đều tan thành mây khói!
Tội phản quốc đè xuống, lưng nhà họ Từ tất phải gãy!
“Chờ, chờ một lát. Tôi, tôi phải gọi một cuộc điện thoại, gọi điện thoại cho phó thống soái…”, Từ Cửu Linh run giọng nói.
“Từ Cửu Linh, cụ không cần ôm tâm lý cầu may nữa. Phía thống soái tối cao đã đánh tiếng rồi”, đội trưởng trầm giọng nói: “Người đã già như cụ sau này chứ yên tâm dưỡng lão cho tốt đi. Chuyện này chứng cứ đã rõ, không ai ngăn cản được đâu”.
“Đây là kết quả nói chuyện của cụ Tề với quân đội và các cán bộ cấp cao. Nếu không phải cụ Tề lên tiếng, có lẽ ngay cả chút thể diện cuối cùng cụ cũng không có đâu…”.
Từ Cửu Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đội trưởng, lại dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn Lâm Ẩn đăm đăm.
Lâm Ẩn mặt vô cảm đối diện với Từ Cửu Linh.
“Ha ha ha”, Từ Cửu Linh cười thảm hại, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng và đau thương: “Nhà họ Tề sinh ra được một nhân vật vượt trội rồi…”.
“Tôi tự hỏi, cả đời này tôi không phục Tề Vấn Đỉnh, con cháu đời sau, lại còn thua kém hơn cả triệu lần!”.
“Thôi, thôi”, Từ Cửu Linh thê thảm tự nói, “Chuyện tới nước này, tóm lại là một mình tôi sai, thẹn với liệt tổ liệt tông của nhà họ Từ. Thế gia mấy trăm năm, danh tiếng mấy trăm năm… Lại bị hủy trong chốc lát”.
“Nếu như không phải ông năm lần bảy lượt đuổi cùng giết tận, cứ khiêu chiến giới hạn của tôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Thì ông nội tôi cũng sẽ nhớ tình xưa đã từng học chung, mà cho các người một con đường sống”.
“Trời làm bậy, có thể tha thứ. Tự làm bậy, không thể sống”.
Lâm Ẩn nhìn Từ Cửu Linh, dửng dưng nói.
“Tôi, tôi! Khụ khụ khụ!”.
Từ Cửu Linh mặt đầy phẫn hận, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng và không cam lòng, đột nhiên nôn ra mấy ngụm máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất.
Cụ già chín mươi tuổi đã từng làm mưa làm gió ở thủ đô này lại nuốt hận mà chết, ngã xuống đất bỏ mình.
“Bố!”.
“Cụ!”
“Cụ! Cụ không thể xảy ra chuyện được!”.
Cả đám người nhà họ Từ khiếp sợ chạy tới, vây quanh bên người Từ Cửu Linh, ai ai cũng mặt đầy kinh hoàng và đau đớn.
Lâm Ẩn vô cảm nhìn một màn này, sau đó chậm rãi xoay người.
“Kiểm tra danh sách người có liên quan, bắt lại”.
Căn dặn câu này xong, đội trưởng lập tức vẫy vẫy tay, từng thành viên tinh nhuệ trên khán đài lập tức chạy lên chuẩn bị bắt người.
Không có ai dám phản kháng, cũng không ai dám ngăn cản.
Người ở hiện trường trơ mắt nhìn Từ Cửu Linh bị Lâm Ẩn bức tử tại chỗ, tất cả đều vô cùng khiếp sợ.
Họ nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt tràn đầy e dè và sợ hãi, tôn kính như một vị thần!
——————–