Chương 622: Lâm Ẩn là ngươi nhà chúng tôi
“Chuyện này…”.
Người nhà họ Lâm ở đây sắc mặt đều trở nên khá khó coi, vô cùng không tán thành quyết định của cụ bà.
Vô duyên vô cớ, bọn họ đều không muốn để một người ngoài như Lâm Ẩn đột nhiên trở về gia tộc nhà họ Lâm.
“Hửm?”.
Cụ bà Lâm hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua những người nhà họ Lâm ở đây.
Lần này, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm xúc bất mãn của cụ bà, không dám làm trái ý cụ.
“Cụ bà, chúng con xin về trước”.
Nói xong, đoàn người nhà họ Lâm rất không vui vẻ, xem phép rồi đi ra ngoài
Bọn họ tuyệt đối không đồng ý gọi Lâm Ẩn gí đó về.
Nhưng mà biết làm sao đây, trước khi đóng cử sinh tử, cụ ông Lâm đã giao toàn quyền xử lý tất cả những chuyện quan trong gia tộc cho cụ bà đức cao vọng trọng này.
Uy nghiêm của cụ bà còn bày ra đó, không ai dám khiêu chiến quyền uy của cụ cả.
Chỉ chốc lát, những thành viên quan trọng của nhà họ Lâm đi ra khỏi sảnh lớn, mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều rất phức tạp.
Nhóm người này, có thể nói là đều có suy nghĩ riêng.
“Cụ bà muốn gọi đứa cháu ngoại hoang của thằng mười hai kia về. Còn muốn xóa bỏ kỳ hạn trừng phạt cho ông ấy nữa chứ, mọi người định xử lý chuyện này như thế nào?”, anh ba Lâm sắc mặt âm trầm nói.
“Hừm, đây không phải là một tin tức tốt đẹp gì”, một người nhà họ Lâm suy tư nói: “Năm đó thằng mười hai bởi vì chuyện của con gái Lâm Thục Cầm mà bị anh ba nắm được nhược điểm, đoạt được quyền thế ở nhà họ Lâm, lưu lạc khổ sở ở bên ngoài mười mấy năm. Chỉ sợ, trong lòng ông ấy còn ôm hận với chúng ta, tích lũy từ rất lâu rồi”.
“Lúc này đây, nếu như thằng mười mai một lần nữa trở về gia tộc, nhất định sẽ nổi lên một cơn sóng gió.
“Hừ!”, anh ba Lâm hừ lạnh một tiếng, nhắc tới chuyện này, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Sở dĩ ông ta hết sức phản đối chuyện Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm, chính là bởi bì ông ta đã kết mối thù sâu như biển với ông ngoại của Lâm Ẩn.
Năm đó, hai người vốn đều là thanh niên ưu tú của nhà họ Lâm ở Lang Gia, đối đầu gay gắt, cũng có danh tiếng nổi như cồn ở trong giới lánh đời.
Nhưng hơn hai mươi năm trước, Lâm Thục Cầm con gái của Lâm Huyền Diệp gả tới nhà họ Tề là thế gia bình thường ở thủ đô, nên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm.
Chuyện này khiến cho cụ ông và cụ bà nhà họ Lâm vô cùng tức giận.
Ông ta cũng nhân cơ hội này, một lần ra tay đã đánh bại ông ngoại của Lâm Ẩn, Lâm Huyền Diệp thua thảm bại, bị gia tộc phạt nặng, bị tước bỏ thân phận và quyền thế đang nắm giữ.
Suốt hơn hai mươi năm, Lâm Huyền Diệp đều không có một chút cơ hội ngẩng đầu.
Nhưng lúc này đây, Lâm Ẩn kia lại khiến cho cụ bà chú ý, còn làm cụ bà phá lệ xóa bỏ trừng phạt với Lâm Huyền Diệp?
“Hơn hai mươi năm, trong lòng thằng mười hai hận anh thế nào, anh có thể tưởng tượng được”, anh ba Lâm chậm rãi nói.
“Mà nếu Lâm Ẩn kia biết được chuyện của mẹ cậu ta năm đó, biết được chuyện ông ngoại bị phạt nặng, chỉ sợ cũng sẽ coi chúng ta là kẻ thù, tới tìm chúng ta gây phiền toái”.
“Đúng vậy, anh ba, món nợ cũ năm xưa bị cụ bà lật ra rồi”, một người bề trên của nhà họ Lâm nhíu mày nói: “Nếu chúng ta không chuẩn bị sẵn sàng, chỉ e sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ. Nghe nói Lâm Ẩn kia ở thủ đô cũng coi như có chút bản lĩnh, có thể hô mưa gọi gió một phương. Sau lưng cậu ta, không biết có còn vị cao nhân nào trấn giữ không đây”.
“Em tám, em nói không sai”, anh ba Lâm tán đồng nói: “Chuyện này chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”.
“Nhưng mà mọi người cũng không cần lo lắng quá mức. Anh đã sớm tìm hiểu rõ ràng về Lâm Ẩn ở thủ đô kia rồi. Cậu ta vốn chỉ là một thắng ranh còn chưa ráo máu đầu thôi, anh chỉ để ý sau lưng cậu ta rốt cuộc có vị cao nhân nào chỉ điểm, lại có thể giải quyết cả giới thế gia lớn mạnh ở thủ đô”, anh ba Lâm chậm rãi nói.
“Còn thằng mười hai, suốt hơn hai mươi năm không đặt chân vào giới lánh đời, ở bên ngoài làm cu ly, chắc chắn năng lực cũng hao mòn hết cả rồi”, anh ba Lâm đoán chắc nói: “Hơn hai mươi năm, cho dù là một thanh kiếm tiên tuyệt thế, cũng đã sớm rỉ sét rồi”.
“Trong nhà họ Lâm ở Lang Gia chúng ta, thằng mười hai đã không còn sức ảnh hưởng như năm đó nữa rồi. Nói tới võ công, hơn hai mươi năm không có tiến bộ, nói không chừng còn thụt lùi ấy chứ”.
“Cho nên, mọi người không cần lo lắng chuyện thằng mười hai trở về. Bây giờ nó không phải là đối thủ của anh nữa”.
Nói xong, anh ba Lâm liếc mắt nhìn mấy người, ra vẻ tự tin như đã khống chế được tất cả mọi chuyện.
“Lời anh ba nói quá đúng, thằng mười hai có lẽ thật sự không đáng lo. Dựa và quyền thế và bản lĩnh của anh ba hiện giờ, bắt được thằng mười hai dễ như bỡn”, một người nhà họ Lâm a dua nói.
“Đúng vậy, ông ấy đã không còn như xưa, cháu ngoại của ông ấy chỉ là một thằng ranh con. Nếu bọn họ nghe lời thì tốt, không nghe lời thì cứ dạy dỗ thật tốt. Năm đó, anh ba có thể đánh ông ấy rơi xuống vực sâu, bây giờ, cũng có thể làm được như vậy!”.
“Ha ha ha”, anh ba Lâm đắc ý cười cười, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.
“Chuyện phải đối phó như thế nào với nó và đứa cháu hoang của mình, tôi đã có kế hoạch”.
Vừa nói, anh ba Lâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Khiêm, nói: “Lâm Khiêm, lần này xuống núi tới thủ đô tìm Lâm Ẩn, cháu để anh năm nhà bọn họ đi, phải để họ ra uy, khiến Lâm Ẩn biết được trước mặt nhà họ Lâm chúng ta, chút thành tựu ở bên ngoài của cậu ta căn bản không đáng nhắc tới”.
“Ngoài ra, chuyện đi gọi chú mười hai trở về, bác sẽ tự mình có sắp xếp. Để chú mười hai về nhà họ Lâm cũng được, nhất định phải để ông ấy trả giá thật thê thảm, để ông ấy rõ ràng, thế hệ này của nhà họ Lâm do ai định đoạt”.
Lời anh ba Lâm lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, làm những người nhà họ Lâm ở bên cạnh không khỏi không rét mà run trong lòng.
“Đúng vậy, bác ba, cháu xin nghe theo lời bác!”, Lâm Khiêm cúi người cung kính nói.
Đời thứ hai của nhà họ Lâm được anh ba Lâm và anh cả Lâm có thế lực và thực lực mạnh nhất. Hai người này đều là người có khả năng trở thành người kế nhiệm nhà họ Lâm ở Lang Gia nhất.
Hiện giờ anh cả Lâm không ở nhà họ Lâm, đương nhiên do anh ba định đoạt.
Mà ban đầu ông ngoại của Lâm Ân – Lâm Huyền Diệp cũng là một nhân tài kiệt xuất của nhà họ Lâm. Chỉ là hơn hai mươi năm trước bị đánh bại thảm hại, gặp phải mưu kế hãm hại của anh ba Lâm, nên đã trở thành đồ vô dụng trong mắt người nhà họ Lâm.
Chẳng mấy chốc, Lâm Khiêm đã bắt đầu sắp xếp, chuẩn bị người xuống núi tới thủ đô tìm Lâm Ẩn.
…
Một nơi khác, trong chính điện của nhà họ Lâm.
Cụ bà Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, một người đàn ông tóc trắng xoá ngồi phía dưới, sắc mắt rất nặng nề.
“Cụ bà, học trò Hà Tam Kim của tôi đã được xác nhận là chết trong tay Lâm Ẩn của nhà họ Tề ở thủ đô”, cụ Trầm Phong nhìn cụ bà Lâm, trầm giọng nói.
“Giới lánh đời có quy tắc của giới lánh đời. Tôi đã điều tra ra được lai lịch của Lâm Ẩn kia, nhưng không thu hoạch được gì. Người này có lai lịch khá thần bí, chưa hề để lại dấu vết gì trong giới lánh đời. Nhưng có thể xác định, sau lưng cậu ta tuyệt đối có lai lịch lánh đời mạnh mẽ”.
“Ồ?”, cụ bà Lâm không quan tâm nói: “Cho nên, Đỗ Trầm Phong ông đang hoài nghi Lâm Ẩn là người nhà họ Lâm ở Lang Gia chúng tôi? Là chúng tôi sai cậu ta giết học trò của ông?”.
“Không, không dám!”, cụ Trầm Phong nghiêm nghị nói: “Cụ bà, tôi tới thăm nhà họ Lâm ở Giang Gia chính là vì chứng thực chuyện này, Lâm Ẩn kia có quan hệ gì với nhà họ Lâm hay không? Nếu như xác định người này không có quan hệ với nhà họ Lâm, như vậy, tôi nhất định phải đánh tới thủ đô, trả thù rửa hận cho học trò của tôi”.
“Ha”, cụ bà Lâm cười cười nói: “Đỗ Trầm Phong, Lâm Ẩn chính là người nhà họ Lâm ở Lang Gia chúng tôi, là chắt ngoại của bà già này, nên tự ông xem mà làm cho thỏa đáng đi”.
——————–