Chương 653: Giết chết
Trận chiến ác liệt kéo dài gần chục phút.
Mặt đất trên đỉnh núi toàn là vết máu.
Lâu lâu lại có tiếng gầm rú như tiếng dã thú vang lên, tiếng ồn vô cùng lớn.
Ngay cả sườn đồi này cũng đang rung lắc không ngừng, giống như nó sắp không chịu đựng được sức mạnh đang bùng nổ của Hắc Long Vương và Lâm Ẩn nữa.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Âm thanh vang vọng khắp bầu trời, bụi khói dày đặc khắp nơi.
Lâm Ẩn và Hắc Long Vương cứng rắn đối chọn với nhau một đòn, cả hai cùng lui ra xa mấy chục mét, cách nhau một khoảng.
Lúc này cả người Hắc Long Vương vô cùng chật vật, khắp cơ thể hắn ta máu thịt lẫn lộn, gân cốt trên người bị đứt mấy chỗ liền, cả cơ thể cứng ngắc không được tự nhiên.
Khuôn mặt hắn ta đã có dấu hiệu mệt mỏi, dường như đã kiệt sức.
Trong mắt hắn ta không còn vẻ tự tin tuyệt đối như lúc trước nữa.
Đôi mắt Hắc Long Vương lộ ra vẻ hoảng loạn, thiếu tự tin.
Đúng vậy, sau trận chiến kịch liệt thì hắn ta gần như kiệt sức, nội lực đã cạn kiệt, thể lực cũng hao mòn gần hết.
Mà cả người Lâm Ẩn cũng đầy máu, anh khoanh tay đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy tràn ngập sát khí và quyết đoán.
Nhịp thở của anh cũng vô cùng không ổn định, tiếng thở ra tự nhiên giống như tiếng sấm rền.
Lâm Ẩn cũng gần như đạt đến giới hạn của bản thân rồi.. .
Tình trạng suy yếu của anh hiện giờ không đủ sức để chống đỡ được một trận chiến cường độ cao như vậy, anh hoàn toàn dựa vào ý chí tinh thần mới có thể kéo dài đến giờ.
Chỉ cần không chú ý và thả lỏng một chút thôi thì anh sẽ lập tức ngã lăn ra hôn mê ngay tại chỗ.
“Khụ khụ…”.
Hắc Long Vương đột nhiên ho lên hai tiếng, trong miệng hắn ta phun ra một ít máu đen.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Ẩn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Lâm Ẩn, cậu muốn chết sao? Lúc này nhịp thở của cậu đã phản bội cậu rồi, cậu không thể tiếp tục nữa…”, Hắc Long Vương trầm giọng nói.
Trong lòng hắn ta vô cùng kinh ngạc với sức chiến đấu mà Lâm Ẩn đã thể hiện.
Bây giờ Lâm Ẩn đang trong kỳ suy yếu, nhưng không ngờ lại có thế chiến đấu với hắn ta đến mức này? Có thể ép hắn ta tới đường cùng?
Hơn nữa Lâm Ẩn rõ ràng cũng đang xuống sức, trong tình huống bình thường chắc chắn không thể cầm cự được nữa.
Lâm Ẩn đã bị thương nặng đến mức đó, đáng lẽ phải ngã xuống từ lâu rồi chứ.
Sao có thể dựa vào sức mạnh tinh thần để chống đỡ được?
Đây lẽ nào là cảnh giới trên cả bảng Thiên?
Khi cơ thể phải chịu nhiều vết thương nặng thì sức mạnh tinh thần có thể chống đỡ cho hành động?
Lâm Ẩn không nói lời nào, ánh mắt anh có chút thất thường, cũng có vẻ hơi hoảng loạn, nhưng lại vô cùng sáng ngời, trong đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
Máu từ khóe miệng anh không ngừng trào ra, máu chảy xuống ngực nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng, trông vô cùng thê thảm.
Lúc này ngay cả nội tạng Lâm Ẩn cũng chảy máu, nội lực rối loạn, xương cốt phát ra tiếng kêu răng rắc không ngừng.
Trong cơ thể anh còn rất nhiều nội lực chưa tiêu hóa hết được của Hắc Long Vương.
Lâm Ẩn biết rằng chấn thương mà anh phải chịu đựng còn kinh khủng hơn những thứ biểu hiện ra bên ngoài.
Tuy nhiên khóe miệng đẫm máu ấy lại nở một nụ cười nhẹ.
“Ông thua rồi”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói, khóe miệng anh hiện lên nụ cười tự tin.
“Bổn tọa thua rồi? Ha ha ha …”, Hắc Long Vương nở nụ cười quái dị: “Lâm Ẩn, cậu đang đùa với tôi sao?”.
“Với vết thương của cậu bây giờ, sợ rằng cậu không thể động đậy được nữa”.
“Còn bổn tọa chỉ cần điều chỉnh hơi thở một chút là có thể bắt sống cậu rồi”.
Khi nói chuyện, gương mặt Hắc Long Vương lộ ra vẻ điên cuồng.
Hắn ta nhìn Lâm Ẩn như thể đang nhìn một bảo vật.
Bởi vì hắn ta đã nhìn thấy tia sáng của chiến thắng.
Tình trạng của Lâm Ẩn lúc này gần như sắp sụp đổ về thể chất, ngay cả nhịp thở cơ bản nhất cũng không thể kiểm soát được.
Hắn ta chỉ cần đợi thêm hai phút nữa là có thể đi tới và hạ gục Lâm Ẩn một cách dễ dàng.
Lúc đó hắn ta sẽ có được bí kíp Long phủ mà bản thân mơ ước bấy lâu nay.
Hắc Long Vương thỏa sức tưởng tượng, hắn ta đang kiên nhẫn chờ thời khắc này đến.
“Ông làm gì còn cơ hội hồi phục lại?”.
Lâm Ẩn cười nhạt, trong mắt anh lộ ra sát khí và ánh sáng lạnh lẽo.
Khi anh vừa dứt lời.
Thì xung quanh xuất hiện tiếng gió.
Gió lạnh quất vào mặt giống như một cơn mưa tầm tã.
Bóng dáng Lâm Ẩn giống như tia sáng sao băng lao tới.
Ầm!
Sau đó bóng dáng anh đột nhiên xuất hiện ở phía trên người Hắc Long Vương, anh bay vút lên giáng một đòn mạnh mẽ xuống.
Tiếng nổ vang trời vang lên, sức mạnh kinh khủng chấn động khắp nơi!
Sức mạnh của đòn đánh này khiến toàn bộ sườn đồi đều bị rung chuyển, mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt, đá sỏi văng loạn khắp nơi.
“Làm sao có thể chứ! Á!”.
Đôi mắt Hắc Long Vương kinh ngạc trợn lên, hắn ta gầm lên một tiếng đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Trong lúc gấp gáp, Hắc Long Vương đã vội vàng phản đòn lại, hắn ta phóng ra khí thế mạnh mẽ đối chọi với đòn đánh gần như hoàn chỉnh của Lâm Ẩn.
Hắn ta không ngờ rằng Lâm Ẩn đã cận kề cái chết lại có thể bộc phát ra một sức mạnh kinh khủng như vậy?
“A a a!”.
Khí thế mạnh mẽ sắc bén xuyên thấu qua cơ thể, nó lập tức đánh cho Hắc Long Vương văng ra hơn mười mét, tạo ra một cái hố to, khiến cả người hắn ta chìm sâu vào trong núi.
Cùng lúc đó bụi khói cuồn cuộn bay lên, làn khói bụi dày đặc bao phủ tất cả cảnh vật.
Sườn đồi này cũng sụp đổ, mọi thứ tan hoang…
Cảnh vật vô cùng thê thảm.
Tiếng rống đau đớn của Hắc Long Vương vang lên không ngừng, Lâm Ẩn lại từ trên trời đánh thêm mấy đòn nữa, anh làm chủ trận chiến, đánh cho Hắc Long Vương không ngừng chìm sâu vào lòng đất.
Ầm! ầm! ầm!
Sau vài tiếng nổ như sấm rền thì mọi thứ trở lại tĩnh lặng.
Mặt đất ở sườn đồi nơi hai người đánh nhau đã bị san bằng…
Chỉ thấy đất đá trượt xuống, khói bụi mịt mù đầy trời, không thể nhìn thấy bóng người.
Không gian xung quanh trở nên trầm lặng, yên ắng và xơ xác tiêu điều.
Sau một lúc.
Một bóng dáng hiên ngang chậm rãi bước ra khỏi màn khói bụi xám xịt.
“Khụ…”
Một tiếng ho phá vỡ sự tĩnh lặng.
Lâm Ẩn bước ra khỏi làn sương mù, sắc mặt anh tái nhợt, anh ho ra mấy ngụm máu.
Anh lấy một chiếc khăn tay màu trắng trong túi áo khoác ra lau vết máu ở khóe miệng.
Dù trên người bê bết máu nhưng sâu thẳm trong đôi mắt anh vẫn lộ ra vẻ sắc bén, khiến người ta không dám nhìn trực diện.
Trận chiến này đã kết thúc.
Một cao thủ vô song như Hắc Long Vương đã chết ở nơi như thế này.
Cao thủ đó thậm chí chết còn không toàn thây, hắn ta đã bị Lâm Ẩn đánh thành bột phấn, chỉ còn lại một đống tro tàn…
Mặt khác.
Trên con đường trong rừng, một đám tinh nhuệ Hắc Long Vệ sau khi uống thuốc thì lại bị Hồ Thương Hải đánh cho nằm rạp trên mặt đất, trên người ai nấy đều có mấy vết thương nặng trí mạng.
Còn Hồ Thương Hải đang chiến đấu khốc liệt với Xà Tướng.
Xà Tướng dường như không muốn đánh nhau nữa, sau khi dùng một đòn đánh đẩy lùi Hồ Thương Hải thì hắn ta lập tức lùi lại tạo một khoảng cách.
Vẻ mặt hắn ta bất định, ánh mắt thẫn thờ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tên họ Hồ kia, chắc ông đã nghe thấy âm thanh vừa rồi nhỉ. Có vẻ Hắc Long Vương đã đánh thắng Lâm Ẩn rồi”.
“Ông còn muốn phản kháng sao?”
Xà Tướng hù dọa nói.
Vừa rồi có một tiếng nổ lớn vang lên, là từ chiến trường của Hắc Long Vương và Lâm Ẩn truyền tới.
Hai người bọn họ cũng đã nghe thấy.
Đương nhiên bọn họ cũng biết trận chiến ở đó đã kết thúc.
Nhưng mà lại không rõ ai thắng ai thua …
——————–