“Nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nổi tiếng của nhà họ Lâm, ha…”, Lâm Ẩn cười lạnh.
Nhà họ Lâm gióng trống khua chiên muốn gây chuyện như thế, còn có ý định với sản nghiệp của mình ở thủ đô.
Xem ra là bất mãn với chuyện mình phế đi võ công của hai người ở nhà họ Lâm.
“Hồ Thương Hải, mấy ngày gần đây ông có từng liên lạc với Ninh Khuyết bên kia không?”, Lâm Ẩn đổi chủ đề, nghiêm mặt hỏi.
Hồ Thương Hải đáp: “Đại trưởng lão, tôi không biết nhà họ Ninh bên kia có bị người của nhà họ Lâm khống chế trong tay không nên không dám tuỳ ý liên lạc. Ninh Khuyết có gọi điện thoại đến, nhưng tôi cũng không dám nghe”.
“Chỉ là tôi có cố ý đi tìm hiểu tin tức. Ở phía nhà họ Ninh ở thủ đô bên kia, cậu Ninh Khuyết xem như đứng vững gót chân, đang xử lý chuyện ở thành Thiên Long cho cậu, tạm thời chưa gặp phải sự tấn công của nhà họ Lâm”.
“Ngoài dự án thành Thiên Long, trên cơ bản các sản nghiệp của cậu ở thủ đô đều bị người nhà họ Lâm xử lý và giành lấy. Nghe nói, ông Vu Tắc Thành đã tạm thời rời khỏi thủ đô rồi”.
Nghe báo cáo của Hồ Thương Hải, ánh mắt Lâm Ẩn càng trở nên sâu thẳm hơn.
Theo tình huống ông ta báo cáo, trong lòng anh cũng hiểu đại khái sự thay đổi của tình hình.
Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam trấn giữ ở thủ đô cũng rất khó chống lại sự tấn công của nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Dù sao nền tảng vững vàng của gia tộc cấp bậc kia vào lúc mình mạnh nhất mới có thể khống chế được.
Chỉ là Ninh Khuyết xử lý chuyện thành Thiên Long giúp mình vẫn chưa gặp phải đả kích gì.
Điều này cũng có thể đoán ra được, dự án thành Thiên Long quan trọng, không chỉ liên quan đến các thế gia trên khắp thủ đô, còn có nhà nước và quân đội tham gia vào.
Thế lực nhà họ Lâm ở Lang Gia có lớn hơn nữa cũng không dám chiếm lấy.
Vả lại trong lòng Lâm Ẩn hiểu rõ mục đích của nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Nhà họ Lâm muốn thu phục mình, ép mình trở về nhà họ Lâm, để danh chính ngôn thuận lấy hết cơ nghiệp của mình ở thủ đô.
Cho nên một khi cứ cố tham gia vào dự án thành Thiên Long, lỡ như làm hỏng chuyện, nhà họ Lâm chỉ sẽ mất nhiều hơn được thôi.
Bây giờ thực lực võ công của mình không thể phát huy được, phải đối phó với nhà họ Lâm ở Lang Gia vô cùng hùng hổ như thế nào thật sự là một chuyện cần sử dụng đầu óc.
“Hồ Thương Hải, mấy ngày nay ông vất vả rồi, làm việc rất tốt”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói: “Mấy hôm nữa, tôi sẽ cho ông một phần bí tịch võ thuật, sau khi trở về nghiêm túc tu luyện, sẽ rất có lợi với ông”.
Không thể không nói, trong lúc mình hôn mê, Hồ Thương Hải làm việc cẩn thận, xử lý ổn thoả không sót chuyện nào.
Nếu không tình hình như thế, mình tỉnh lại sẽ chỉ như người mù, không biết gì cả.
“Cảm ơn đại trưởng lão!”, Hồ Thương Hải hơi kích động nói, cúi đầu thật sâu.
Với những cao thủ bảng Địa như Hồ Thương Hải, của cải tầm thường rất khó đả động ông ta.
Mà Lâm Ẩn ban thưởng cho ông ta một quyển bí tịch võ thuật, đây thật sự là một chuyện rất may mắn.
Hồ Thương Hải từng chính mắt nhìn thấy thực lực dũng mãnh của Lâm Ẩn, có thể giết chết cả Hắc Long Vương của Long phủ.
Hơn nữa, e rằng thân thế bối cảnh của đại trưởng lão Lâm Ẩn còn phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ khiến Long phủ trăm phương nghìn kế đuổi giết hãm hại, còn có quan hệ sâu xa với nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Điều này đủ chứng minh bản thân Lâm Ẩn có thực lực mạnh mẽ đến mức nào.
“Được rồi, Hồ Thương Hải, ông dẫn tôi đến nơi nhốt Văn Thiên Phượng đi, tôi có chút chuyện muốn tra khảo bà ta”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
“Vâng”, Hồ Thương Hải cung kính gật đầu.
Sau đó, Lâm Ẩn nói một tiếng với Kỳ Mạt, nói ra ngoài đi dạo một lát, tìm một nhà hàng ăn cơm, một lát nữa sẽ liên lạc với cô.
Anh đi cùng Hồ Thương Hải ra khỏi bệnh viện số một của huyện.
…
Hai mươi phút sau.
Trong một căn biệt thự nào đó ở ngoại ô huyện Giang Nguyệt.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hoang tàn vắng vẻ.
Trong biệt thự có mấy chàng trai nét mặt lạnh lùng đang tuần tra trông coi.
Mấy người này đều là ám vệ của nhà họ Ninh được Hồ Thương Hải điều tới, là đồ đệ dưới trướng ông ta, có thể tin tưởng được.
Trong biệt thự, Văn Thiên Phượng hai mắt tiều tuỵ, vẻ mặt đờ đẫn đau khổ ngồi trên ghế, dáng vẻ nhìn giống như tinh thần sụp đổ rồi vậy.
Bà ta bị trói lại trên ghế, không thể nhúc nhích.
Một chiếc xe con màu đen chạy tới trước cổng biệt thự.
Hồ Thương Hải kéo cửa xe ra, đỡ Lâm Ẩn bước chậm vào trong biệt thự.
Lâm Ẩn đã thay áo sơ mi gọn gàng, chỉ là cánh tay trái còn đang treo lên, nhìn ra là đang bị thương.
Những mặt còn lại, anh đều đã hồi phục như bình thường.
Ken két một tiếng.
Sau khi cửa lớn biệt thự được mở ra.
Lâm Ẩn đi vào, hiên ngang ngồi xuống ghế đối diện Văn Thiên Phượng.
Hồ Thương Hải cung kính đứng thẳng sau ghế.
“Cậu? Cậu là?”.
Văn Thiên Phượng hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt hoảng hốt, che mặt như muốn trốn đi.
Qua động tác và thái độ của bà ta có thể nhìn tra được trạng thái tinh thần không được bình thường cho lắm.
“Văn Thiên Phượng, bà ở trong tối trăm phương nghìn kế hãm hại tôi lâu như vậy, không ngờ đến là sẽ có ngày hôm nay sao?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Lâm Ẩn! Cậu! Cậu!”, Văn Thiên Phượng trợn to mắt nhìn Lâm Ẩn, cực kỳ sợ hãi.
“Ha ha ha ha ha!”.
Văn Thiên Phượng đột nhiên cười như điên, vẻ mặt trở nên điên cuồng.
“Tôi thật sự rất hối hận vì sao năm đó khi cậu còn nhỏ lại không giết chết cậu và mẹ cậu!”, Văn Thiên Phượng thù hằn và hối hận: “Thật sự rất hối hận, sai một li đi một dặm mà”.
Lâm Ẩn cười lạnh.
Người đàn bà độc ác Văn Thiên Phượng này, đến hôm nay rồi mà vẫn oán hận vì sao năm đó không giết chết mình và mẹ.
Lòng dạ bà ta thật sự quá ác độc.
Nằm vùng ở nhà họ Tề mười mấy năm, cuối cùng tự tay giết chết Tề Hà Đồ, còn tiêu diệt cả nhà họ Tề.
Lòng dạ độc ác như thế thật sự khiến người ta vô cùng phẫn nộ.
“Lâm Ẩn, nếu cho tôi một cơ hội nữa, chắc chắn tôi sẽ không để cậu lớn lên! Nhất định sẽ giết chết cậu từ sớm! Cậu thắng, cũng chỉ thắng ở suy nghĩ nhân từ bất chợt của tôi thôi!”, Văn Thiên Phượng thù hằn nói: “Nếu không, hôm nay tôi cũng sẽ không đến nông nỗi này!”.
Lúc nói chuyện, cả người bà ta đều đang run rẩy, cũng không biết là vì hối hận căm thù, hay là vì nỗi sợ hãi với Lâm Ẩn nữa.
“Người đang làm, trời đang nhìn”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Với những chuyện bà làm, có trông chờ sẽ có kết quả tốt gì sao?”.
“Bà đuổi tôi và mẹ ra khỏi nhà họ Tề, tôi cũng không hận bà, đó là lỗi của Tề Hà Đồ”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Nhưng bà giết hết người nhà họ Tề, giết Tề Hà Đồ, còn trăm phương nghìn kế hãm hại tôi. Cho nên, bà đáng chết”.
——————–