Chương 725: Để Lâm Ẩn đi Ký Châu
Nghe được câu hỏi của cụ bà thì vẻ mặt của Lâm Huyền Khôn nghiêm lại, ánh mắt ông ta lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
“Lâm Ẩn, thằng bé này có tư chất phi thường, võ nghệ cũng rất tốt. Mẹ không nhìn lầm đâu, có được thằng bé này chính là phúc của nhà họ Lâm chúng ta”.
Cụ bà cười tủm tỉm nói: “Thằng cả, con đừng có nói lời hay ý đẹp không thôi. Nói thật xem con nghĩ thế nào về thân phận ứng viên thừa kế của Lâm Ẩn?”.
Khóe môi Lâm Huyền Khôn khẽ nhếch lên, ông ta liếc mắt nhìn cụ bà nhưng không trả lời ngay.
Trong lòng ông ta biết cụ bà gọi một mình đại trưởng lão nhà họ Lâm như ông ta ở lại là vì có ý khác.
Dù sao hiện giờ Lâm Tiếu đã chết, nhà họ Lâm chỉ còn lại hai ứng viên thừa kế, một người là Lâm Ẩn được lão phu nhân gọi về nhà họ Lâm, người còn lại là đứa con mà ông ta tự hào, Lâm Hiên.
Từ chuyện vừa rồi cũng đủ thấy được sự kỳ vọng và ưu ái của cụ bà dành cho Lâm Ẩn.
Lâm Huyền Khôn nhất thời không hiểu rõ ý của cụ bà, chẳng lẽ cụ bà thật sự muốn để Lâm Ẩn thừa kế nhà họ Lâm sao?
“Để Lâm Ẩn làm ứng viên thừa kế là quyết định của mẹ, con không dám có ý kiến gì”, Lâm Huyền Khôn nghiêm nghị nói.
“Ồ? Không dám có ý kiến sao?”, cụ bà hơi hơi nheo mắt nói: “Thằng cả, con có ý kiến thì cũng không dám nói đúng không?”.
“Nói đi, bảo con ở lại vì muốn nghe ý kiến của con. Nói cho mẹ biết xem Lâm Ẩn có chỗ nào không tốt, con người không ai lại hoàn mỹ cả?”.
Cụ bà hỏi với vẻ bình thản.
Thật ra bà ta cũng không nhìn thấu được Lâm Ẩn.
Thằng bé này tính tình phóng khoáng, thực lại thâm sâu khó dò, xét theo thái độ của Lâm Ẩn đối với nhà họ Lâm, cộng thêm những việc thằng bé đã làm, thì thằng bé là một người vô cùng có dã tâm.
Nếu Lâm Ẩn lớn lên ở nhà họ Lâm thì cụ bà sẽ thật sự cân nhắc việc bồi dưỡng Lâm Ẩn.
Vốn dĩ cảm xúc của cụ bà với Lâm Ẩn cũng khá phức tạp, một mặt bà ta rất quý trọng người tài, nhưng mặt khác cũng muốn lợi dụng Lâm Ẩn.
Nhưng sau khi gặp rồi mới nhận ra Lâm Ẩn không phải là người dễ dàng thao túng.
“Mẹ à, nếu mẹ thật sự muốn nói về nhược điểm của Lâm Ẩn, thì chẳng qua cậu ta quá sắc sảo và kiêu ngạo”, sau khi nghĩ xong thì Lâm Huyền Khôn chậm rãi nói: “Đây không phải là chuyện xấu, dù sao Lâm Ẩn cũng còn trẻ tuổi, tuổi trẻ ngang ngược một chút cũng không sao, sau mấy năm dạy dỗ thì thằng bé sẽ ngoan ngoãn quy phục nhà họ Lâm thôi”.
Cụ bà cười hai tiếng rồi trầm ngâm nói: “Con cũng công nhận Lâm Ẩn là nhân tài. Đúng vậy, thằng bé đúng là có tài. Nhưng mẹ không biết nhà họ Lâm có dùng được không thôi”.
“Lâm Ẩn vốn có quan hệ với nhà họ Lâm, bây giờ lại là ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm làm sao lại không dùng được chứ?”, Lâm Huyền Khôn chậm rãi nói: “Lâm Ẩn có cơ nghiệp rất lớn, tiền tài địa vị cũng đã đạt đến đỉnh cao. Thế gian còn có gì có thể mê hoặc thằng bé nữa? Khi Lâm Ẩn trở lại nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ muốn tìm cơ hội đột phá bảng Thiên, nếu nắm chắc điểm này thì mẹ không phải sợ sẽ không dùng được Lâm Ẩn”.
“Ha ha”, cụ bà cười nói: “Thằng cả, đúng là con biết nhìn đại cục nhất. Đúng là như thế, cho dù Lâm Ẩn kiêu ngạo cỡ nào thì chắc chắc cũng muốn nâng cao võ nghệ đúng không?”.
Trong mắt cụ bà việc Lâm Ẩn đồng ý trở về nhà họ Lâm chắc chắn là vì muốn đạt được trình độ bảng Thiên.
Dù sao Lâm Ẩn cũng rất có tài năng võ thuật, nhưng ở thế tục thì có thể học được võ thuật cao cấp gì chứ? Thằng bé đạt được tới trình độ như ngày hôm nay đã là cực hạn rồi, nếu không có võ công cao thâm hơn thì không thể đạt tới trình độ bảng Thiên được.
Bảng Thiên chính là hố sâu mà vô số người học võ không bao giờ vượt qua được.
Cho dù Lâm Ẩn có quan hệ với Long phủ, có thực lực lớn, nhưng lúc mấu chốt nhất này chỉ có nhà họ Lâm mới có thể trợ giúp đỡ anh.
Đây là lý do tại sao cụ bà dứt khoát để Lâm Ẩn trở thành ứng viên thừa kế.
Bởi vì chỉ như thế mới có thể thu hút được người tài như Lâm Ẩn.
Cụ bà ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thằng cả, con nghĩ Lâm Ẩn và Lâm Hiên ai hơn ai?”.
“Chuyện này…”, vẻ mặt Lâm Huyền Khôn thận trọng hơn.
Những câu hỏi của cụ bà rất nhạy cảm.
Cậu cả nhà họ Lâm, Lâm Hiên, hiện giờ là đối thủ cạnh tranh duy nhất của Lâm Ẩn.
Cậu cả Lâm Hiên giờ đã hơn ba mươi tuổi, rất có uy tín trong nhà họ Lâm ở Lang Gia, tính tình Lâm Hiên cũng chững chạc hơn Lâm Tiếu, quan hệ rộng rãi, là một người tài đức vẹn toàn, Lâm Hiên có địa vị rất cao trong nhà họ Lâm.
Mà xuất thân của Lâm Hiên cũng vô cùng kịch tính.
Hắn ta không phải xuất thân từ nhà họ Lâm chính thống, mà lại là con riêng của trưởng lão Lâm Huyền Khôn, xuất thân của hắn ta rất thấp.
Lần đầu tiên Lâm Hiên về nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng không khá hơn Lâm Ẩn là bao, nhưng mà hắn ta biết cách nhẫn nhịn, cũng không sắc bén như Lâm Ẩn, hắn ta chịu nhục cho tận tới khi võ nghệ thành tài mới dám bộc lộ tài năng.
Đến bây giờ đã không ai trong nhà họ Lâm dám bàn tán về thân phận của Lâm Hiên nữa, ngay cả vợ cả của Lâm Huyền Khôn cũng không dám thách thức địa vị và uy nghiêm của Lâm Hiên.
“Mẹ à, không thể so sánh Lâm Hiên và Lâm Ẩn được”, Lâm Huyền Khôn nghiêm nghị nói: “Xét về vai vế thì Lâm Hiên lớn hơn Lâm Ẩn cả một thế hệ, tuổi tác cách nhau cũng rất lớn”.
“Tính cách của hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau. Lâm Ẩn có sát khí rất nặng, cũng vô cùng hung hăng. Còn Lâm Hiên thì mẹ cũng biết rồi đấy, thằng bé luôn bình tĩnh và chững chạc”.
Cụ bà cười rồi nói: “Con nói đúng. Cả hai đều là con cháu nhà họ Lâm, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau”.
“Lâm Ẩn thích hợp tranh đấu giành thiên hạ, còn Lâm Hiên thích hợp bảo vệ giang sơn. Sau này phải chọn một trong hai đứa để tiếp quản quyền lực của nhà họ Lâm thì thật sự rất khó lựa chọn”.
“Đúng rồi, thằng cả, mẹ muốn sử dụng Lâm Ẩn, con nghĩ xem loại việc nào thích hợp với thằng bé?”.
Cụ bà đột nhiên xoay người lại nhìn Lâm Huyền Khôn.
Vẻ mặt Lâm Huyền Khôn do dự, ông ta nói: “Mẹ à loại chuyện thế này con không tiện cho ý kiến? Hay mẹ cứ tự quyết định đi”.
“Mẹ bảo con nói thì con cứ nói!”, cụ bà uy nghiêm nói.
Ánh mắt Lâm Huyền Khôn lóe lên, ông ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu mẹ muốn dùng Lâm Ẩn thì con có một ý kiến, có thể để Lâm Ẩn đi Ký Châu xử lý chuyện nhà họ Bùi”.
“Cậu ta và Lâm Hiên đi Ký Châu giải quyết chuyện này cùng nhau, như thế không phải sẽ hiểu rõ hơn thực lực của hai đứa sao”.
Cụ bà liếc mắt nhìn ông ta rồi cười nói: “Thằng cả, xem ra con rất có lòng tin với Lâm Hiên nhỉ? Con muốn dùng nhà họ Bùi như một đấu trường, để hai đứa có thể so tài một trận đúng không?”.
“Được, vậy cứ theo lời con nói đi. Lát nữa mẹ sẽ bảo Lâm Ẩn đến Ký Châu xử lý chuyện đó. Thằng bé và Lâm Hiên ai làm tốt hơn thì khi trở về sẽ được tới hồ Lang Gia rút kiếm”.
Lâm Huyền Khôn giật mình nói: “Con nghe theo lời mẹ”.
Ông ta có ý muốn để Lâm Hiên và Lâm Ẩn so tài với nhau.
Cụ bà nói để người thắng cuộc đến hồ Lang Gia rút kiếm, vậy thật sự muốn Lâm Hiên và Lâm Ẩn so tài một trận rồi.
Hồ Lang Gia là cấm địa của nhà họ Lâm, nó còn được gọi là hồ rửa kiếm, ở đó có chứa một thanh kiếm mà tổ tiên của nhà họ Lâm ở Lang Gia truyền lại, chỉ những người được chấp thuận mới có thể rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Người có thể rút kiếm thường là những thiên tài hiếm có. Theo quy định, người rút được thanh kiếm sẽ là người thừa kế nhà họ Lâm.
Cụ bà đúng là chơi lớn thật!
Trong lòng Lâm Huyền Khôn cảm thấy lo lắng, ông ta đã cảm nhận được mùi thuốc súng nổi lên rồi…
——————–