Chương 728: Không quen sao?
Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Trương Kỳ Mạt thì Lâm Ẩm mỉm cười nói: “Đây chỉ là món quà nhỏ thôi, em không cần lo lắng quá đâu. Mọi thứ có thể mua bằng tiền thì đều rẻ”.
Trương Kỳ Mạt gật đầu, trong lòng cô thầm cảm khái, trước khi gặp Lâm Ẩn cô không dám tưởng tượng cuộc đời mình lại có sự thay đổi lớn như vậy.
Đúng thế, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không có gì Lâm Ẩn không thể làm được.
Ở đẳng cấp của anh, dường như không có khái niệm tiền bạc.
Không chỉ Lâm Ẩn, mà ngay cả bạn bè, cấp dưới, thậm chí cả kẻ thù của anh dường như cũng không có khái niệm về tiền bạc.
“Nhà họ Lâm là gia tộc như thế nào?”, Trương Kỳ Mạt nghi ngờ nói.
Sự tồn tại của nhà họ Lâm khiến Trương Kỳ Mạt tò mò, bởi vì cô chưa bao giờ nghe nói về nó, và cũng không có người nào liên quan đến nhà họ Lâm nằm trong danh sách những người giàu có.
Lâm Ẩn suy tư một hồi, anh cũng không biết nên giải thích với Kỳ Mạt như thế nào: “Em cứ coi như đang lý giải câu nói thời cổ đại của Vương Tạ Môn Đình ấy”.
Gia tộc đứng đầu giới lánh đời tất nhiên là phải tách biệt với thế tục rồi.
Không chỉ là quốc gia giàu có, mà những gia tộc như bọn họ có khả năng làm rung chuyển cả đất nước, nhưng mà cũng có những quy tắc hạn chế hành động của họ.
Đương nhiên tất cả những gia tộc quyền thế này đều có xuất thân từ những cao thủ mạnh mẽ.
Nhà họ Lâm có quyền thế lớn như vậy, lại là gia tộc đứng đầu trong sáu gia tộc quyền thế của giới lánh đời, tất cả đều là vì sự tồn tại của cụ ông nhà họ Lâm.
Cao thủ bảng Thiên có thể trấn hưng được cả một gia tộc trong giới lánh đời. Cao thủ trên bảng Thiên đủ để xưng bá một phương.
Trương Kỳ Mạt chìm vào im lặng, cô càng khám phá ra những bí mật của Lâm Ẩn thì càng cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và Lâm Ẩn rất lớn.
Trong lòng cô rất bài xích cảm giác này, cảm giác này khiến cô cảm thấy Lâm Ẩn đã một mình đi một quãng đường dài, cô không thể theo kịp.
Cô cũng mong có thể trở thành người giúp đỡ cho Lâm Ẩn, có thể giúp được anh.
Ý tưởng luyện tập võ thuật đã xuất hiện trong đầu cô.
“Được rồi, Kỳ Mạt, em vào xem thử không gian văn phòng mới đi”, Lâm Ẩn cười nói rồi bước vào tòa văn phòng trước.
“Vâng”, Trương Kỳ Mạt lơ đãng gật đầu.
Năm phút sau.
Bọn họ đến sảnh lễ tân trên tầng hai tám.
“Cô nói cái gì cơ? Mấy người tới đây tiếp quản tập đoàn đá quý Thanh Hà hả? Cô à, cô bị điên rồi sao? Cũng không thử nhìn xem bản thân là ai, đùa gì thế hả?”.
Một nữ thư ký mặc vest nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ mặt khinh thường, cô ta cười lạnh một tiếng mở miệng châm chọc.
Lâm Ẩn ngồi ở trên sô pha, anh hơi nhíu mày nói: “Gọi giám đốc công ty cô ra đây nói chuyện”.
“Anh muốn gặp giám đốc Mục? Không nhìn lại xem bản thân là ai mà dám mở miệng đòi gặp giám đốc Mục hả? Anh có biết giám đốc Mục bận rộn thế nào không? Hôm nay ông ấy đi ăn cơm cùng lãnh đạo bên kinh tế, làm gì có thời gian để ý tới cái loại tôm tép như anh?”, nữ thư ký ngẩng cao đầu khinh thường nói.
Cô ta nhìn nhìn thấy quần áo Lâm Ẩn mặc không phải hàng hiệu, thế nên đã liệt kê anh vào hàng loại khố rách áo ôm.
Bình thường cô ta hay đón tiếp những nhân vật lớn giúp giám đốc, mấy người đó ai ai cũng quần áo chỉnh tề, khí chất phi thường?
Đâu giống như Lâm Ẩn đâu?
Dám nói đến đây để tiếp quản tập đoàn, còn nói bản thân là cổ đông lớn mới của tập đoàn nữa chứ?
Chuyện lớn như thế tại sao lại không có tý tin tức nào?
Đây chắc chắn là tên lừa đảo rồi?
Lâm Ẩn khẽ cau mày, anh cũng không biết đám người dưới trong nhà họ Lâm làm việc kiểu gì?
Cụ bà tất nhiên không thể đích thân lo liệu chuyện vặt vãnh như vậy được, người bên dưới ngay cả việc bàn giao thôi cũng không xử lý ổn thỏa được sao?
“Không biết mấy người tới đây để lừa đảo hay là thật sự bị điên nữa. Mau ra khỏi đây nhanh, còn gây rối nữa tôi sẽ yêu cầu bảo vệ đuổi các người ra ngoài đấy”, nữ thư ký chán ghét nói.
Đúng lúc này cửa phòng chủ tịch đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu tối bước ra, trông rất có phong thái của một ông chủ lớn.
“Tiểu Lan, có chuyện gì thế?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi.
“Dạ giám đốc Mục, thật sự xin lỗi, đám người này đến công ty gây rối”, vẻ mặt nữ thư ký giật mình, cô ta vội vàng đi tới bên cạnh giám đốc Mục cẩn thận nói vài câu.
Giám đốc Mục nhìn đám người Lâm Ẩn đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt ông ta lạnh lùng nói: “Mấy ngươi đang nói gì thế? Mấy người tới đây tiếp quản tập đoàn Thanh Hà? Đang đùa gì vậy, tôi là giám đốc của tập đoàn mà sao chưa nghe nói qua?”.
“Giám đốc Mục, ông không nhận được tin tức liên quan sao?”, Trương Kỳ Mạt nghiêm nghị hỏi: “Ông không biết Tần Hằng Nguyệt sao? Tôi có tài liệu hợp đồng liên quan đây”.
Trương Kỳ Mạt nói xong thì đứng dậy đưa một túi hồ sơ cho giám đốc Mục.
Giám đốc Mục cũng không thèm nhìn, ông ta ném túi hồ sơ vào thùng rác.
“Tần Hằng Nguyệt gì chứ? Tôi không biết! Đừng nghĩ có chút nhan sắc là có thể lừa được tôi nhé. Đùa gì thế hả, cầm mấy tờ giấy photo tới là có thể tiếp nhận một đoàn lớn như thế này sao? Cô nghĩ mình là ai hả?”, giám đốc Mục nhếch mép nói, vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khinh thường.
“Đương nhiên nếu mấy người tới đây lừa tiền thì tôi có thể xem xét cho mấy người một ít tiền”, ánh mắt giám đốc mục đảo qua người Trương Kỳ Mạt, trong mắt hiện lên vẻ tham lam: “Thế này đi, cô có thể ở lại làm thư ký của tôi, cô cứ ra giá đi”.
Giám đốc Mục này nghĩ đám người Lâm Ẩn tới đây gây chuyện đều đã đám lừa đảo cả, không ngờ bọn họ lại nói tới tiếp quản tập đoàn?
Nhưng mà người phụ nữ này trông rất đẹp, nếu có thể dùng tiền mua được thì tốt quá rồi.
Bốp!
Đột nhiên một tiếng tát vang lên.
Lâm Ẩn đứng dậy, anh tát giám đốc Mục một cái, khiến ông ta ngã lăn ra đất, khuôn mặt anh đỏ bừng, anh nhìn chằm chằm ông ta, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận.
“Sao anh dám đánh tôi? Anh, anh…”.
Giám đốc Mục uất ức, ông ta hậm hực định nói gì đó.
Thì Lâm Ẩn đã giơ chân giẫm lên khuôn mặt mập mạp của giám đốc Mục, chặn miệng ông ta lại.
“Anh, anh đang làm gì vậy? Tôi sẽ báo cảnh sát!”, nữ thư ký đứng bên kinh ngạc nói.
Cô ta không ngờ rằng Lâm Ẩn lại dám tát thẳng vào mặt một ông trùm kinh doanh như giám đốc Mục, anh ta không biết người đứng sau giám đốc Mục ở Thương Châu này là ai sao?
“Tới thùng rác nhặt tập tài liệu rồi đọc lại đi”, Lâm Ẩn nhìn nữ thư ký rồi lạnh lùng nói.
——————–