Chương 781: Nhà họ Cao bị loại khỏi cuộc hội nghị
“Láo xược! Lâm Ẩn, cậu dám ngang ngược ở nơi này sao? Có phải cậu muốn chết không?”.
Cao Hầu tức giận trách mắng, gương mặt ông ta toát ra vẻ phẫn nộ.
Mặt ông ta sưng vù lên bởi cú tát cách không của Lâm Ẩn, gò má vẫn còn in dấu năm ngón tay đỏ tươi, trông có vẻ buồn cười vô cùng.
“Còn dám nói giết tôi nữa à? Tôi cứ đứng ở đây, cậu có gan đụng đến tôi không? Cậu thật sự cho rằng Ký Châu là thiên hạ của mình à?”, Cao Hầu thẹn quá thành giận.
Ở một nơi nghiêm túc đến thế này, không ngờ lại bị thế hệ con cháu như Lâm Ẩn tát ngã bật ra khỏi ghế trước mặt những người có máu mặt.
Đối với Cao Hầu, đây là sự sỉ nhục khó mà chịu được.
Cao Hầu ông ta là một người có quyền thế và đức cao vọng trọng trong nhà họ Cao ở Tây Xuyên, lại là người đại diện được nhà họ Cao cử đến tham gia hội nghị sáu gia tộc.
Lâm Ẩn tát ông ta giữa chốn đông người đồng nghĩa với việc tát vào mặt nhà họ Cao!
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Tát vào mặt của ông là đã nể mặt nhà họ Cao lắm rồi, chứ bằng không bây giờ ông đã thành thi thể”.
Đương nhiên anh có thể biết được tính toán của Cao Hầu, ông ta muốn bắt tay với vài gia tộc lớn, dùng quy tắc để đá mình ra khỏi cuộc họp nghị.
Nếu thật sự xét theo quy tắc, Lâm Ẩn không phải là đại diện của nhà họ Lâm ở Lang Gia, nhà họ Bùi có thể mời anh ra ngoài.
Nhưng mà quy tắc không quan trọng hơn người.
Với thế lực của Lâm Ẩn, anh đã có thể phớt lờ hết thảy mọi quy tắc, cứng rắn phá tan cục diện hiện nay.
Đương nhiên, Cao Hầu không hiểu rõ cục diện này.
Cao Hầu nổi trận lôi đình, ánh mắt ông ta toát ra vẻ phẫn nộ.
Mỗi một câu nói của Lâm Ẩn đều đang sỉ nhục nhà họ Cao và sỉ nhục Cao Hầu ông ta.
Cao Hầu chỉ mong có thể ra tay với Lâm Ẩn ngay tại chỗ, đánh cái thằng oắt Lâm Ẩn quỳ xuống trước mặt mọi người.
Nhưng ông ta không làm được.
Ai ai cũng biết được thực lực võ công của Lâm Ẩn, cậu ta có thể đánh bại người đứng đầu bảng Địa như Lâm Hiên một cách dễ dàng, rất có thể thanh niên này đã lên đến bảng Thiên rồi.
Cao Hầu tự biết rằng nếu đấu tay đôi thì ông ta không thể thắng được Lâm Ẩn.
Bởi thế chỉ có thể nhịn nhục mà thôi.
“Các vị, các vị mau nhìn xem, đây chính là thái độ của Lâm Ẩn, cậu ta không những sỉ nhục tôi, khiêu khích nhà họ Cao của tôi, cũng chẳng xem các vị đại biểu và các gia tộc lớn ra gì!”, Cao Hầu lạnh giọng mà nói: “Ông hai Bùi, đã đến nước này rồi, nhà họ Bùi các anh vẫn không bày tỏ thái độ gì hay sao? Để mặt cho thằng ranh Lâm Ẩn vắt mũi chưa sạch đòi đánh đòi giết đấy à?”.
Nghe thấy thế, ông hai Bùi khẽ nhíu mày lại, ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
Ánh mắt Bùi Thanh Y ở bên cạnh ông ta cũng thoáng có vẻ không vui, đồng thời hắn ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bùi Thanh Y cứ ngỡ rằng mình là người có thực lực mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi rồi, nhưng chắc chắn hắn ta không dám khiêu chiến sự uy nghiêm của mấy gia tộc lớn như Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn dám đánh Cao Hầu giữa chốn đông người, đồng thời gây hấn với cả thảy mọi người, khí phách của anh khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi.
Chỉ có điều Lâm Ẩn có khả năng thu xếp ổn thỏa không?
Cậu ta ngang ngược như thế, nếu như không thể khống chế tình hình ở đây thì sợ rằng sẽ bị mất mặt hoàn toàn.
“Lâm Ẩn, cậu có ý gì đây hả? Dám động tay động chân ở một nơi như thế này? Cậu cảm thấy võ công của mình vô địch thiên hạ hay sao?”.
“Tôi đã nhìn thấy người ngang ngược, nhưng vẫn chưa nhìn thấy ai ngang ngược như Lâm Ẩn cậu đâu, năm nấy cụ ông nhà họ Lâm vẫn còn hoạt động trong giới lánh đời cũng không ngông cuồng như cậu!”.
“Lâm Ẩn, cậu lập tức xin lỗi nhận sai với Cao Hầu ngay! Nếu như hôm nay cậu không tỏ thái độ rõ ràng mà vẫn ngang ngược như thế, chúng tôi không thể cho cậu ngồi xuống đàm phán được đâu, đến lúc ấy khiến cho năm gia tộc bài xích nhà họ Lâm, để tôi xem xem cậu sẽ ăn nói với cụ bà Lâm như thế nào!”.
Đại diện những gia tộc ngồi đây đều lần lượt lên tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Người nào cũng trừng mắt nhìn Lâm Ẩn nhưng lại không có ai dám làm gì.
Bởi vì thái độ ngang ngược của Lâm Ẩn khiến cho bọn họ cảm thấy mất tự tin, không dám tự mình hung hăng với Lâm Ẩn.
Nhưng mà vì lợi ích, bọn họ phải liên hợp lại để cùng trấn áp Lâm Ẩn.
Chứ bằng không, để Lâm Ẩn nắm quyền khống chế tuyệt đối thì hội nghị sáu gia tộc có còn mở được nữa hay không? Thế chẳng phải sẽ để cho Lâm Ẩn hành xử độc đoán ở nơi này, cậu ta muốn làm gì làm nấy hay sao?
“Ồ? Các người còn muốn theo phe Cao Hầu phản đối tôi à?”, Lâm Ẩn hào hứng đảo mắt nhìn những người xung quanh.
“Nhà họ Cao đã mất đi quyền lên tiếng trong hội nghị sáu gia tộc, tôi nói như thế đấy”.
“Ai trong số các người muốn bị loại ra khỏi hội nghị này thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
Lời nói điềm đạm của anh toát ra sự uy nghiêm khiến cho người khác không dám chất vấn và phản kháng.
Những người có mặt ở đây chỉ dám tức giận mà không dám nói gì cả.
“Lâm Ẩn, cậu là cái thá gì? Chỉ với cậu mà có thể hất chân nhà họ Cao chúng tôi ra khỏi hội nghị sao? Đúng là nực cười”, Cao Hầu lạnh giọng mà nói: “Về chuyện này hôm nay, tôi sẽ tìm cụ bà nhà họ Lâm để nghe lời giải thích rõ ràng”.
“Ngoài ra, ông hai Bùi, nếu như nhà họ Bùi các người dung túng cho Lâm Ẩn ngang ngược ở đây, thế thì những gia tộc lớn chúng tôi sẽ bỏ đi ngay lập tức, để cho Lâm Ẩn ở lại nơi này một mình, tôi muốn xem xem cậu ta lấy gì để làm chủ!”.
Ông hai Bùi có vẻ không gánh nổi áp lực khi bị nhóm đại biểu lấy Cao Hầu làm đầu gây sức ép và chất vấn và chất vấn.
Thân là người phát ngôn của nhà họ Bùi, vào lúc này mà còn không đứng ra nói gì đó thì chắc chắn không được.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, ông hai Bùi nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt phức tạp rồi nói: “Cậu Lâm Ẩn, người đại diện của nhà họ Lâm ở Lang Gia là Lâm Hiên, cậu cứ việc gọi Lâm Hiên đến đây, nếu là thế thì gia tộc của các cậu có thể danh chính ngôn thuận tham dự hội nghị, hoặc kêu Lâm Hiên chủ động nhường bước cũng xem như phù hợp quy tắc”.
Ông hai Bùi chỉ có thể giảng hòa mà thôi.
Ông ta biết Lâm Ẩn có thể kềm chế Lâm Hiên, cũng đưa ra phương pháp xử lý ổn thỏa cho Lâm Ẩn, chỉ cần Lâm Ẩn bảo Lâm Hiên bày tỏ thái độ thì có thể bịt kín miệng của bọn họ.
Hơn nữa, Lâm Hiên đã nhận thua từ lâu, với năng lực của Lâm Ẩn, chuyện này không hề khó chút nào.
Lâm Ẩn cười lạnh, anh nói hờ hững: “Gọi Lâm Hiên đến đây à? Lâm Hiên đã chết rồi”.
“Cái gì? Lâm Hiên chết rồi sao?”.
Anh vừa nói như thế, gương mặt những người ngồi đây đều toát ra vẻ kinh ngạc, không dám tin rằng đây là sự thật.
Lâm Hiên là cậu cả của nhà họ Lâm ở Lang Gia, là đại biểu chủ trì hội nghị ở Ký Châu, không ngờ hắn ta lại chết rồi? Ai dám giết hắn ta thế này?
Hơn nữa, Lâm Hiên còn được bậc cao thủ như Tàng Kiếm chân nhân bảo vệ, làm sao có thể bị giết hại một cách dễ dàng như thế?
Câu nói vừa thốt ra từ miệng Lâm Ẩn khiến cho những người có mặt ở đây sợ hãi vô cùng, sự lạnh lẽo dâng tràn trong lòng bọn họ.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Ẩn cũng trở nên kiêng dè.
Lâm Ẩn chậm rãi nhấc tay lên, luồng gió mạnh lồng lộng trở thành bàn tay lớn vô hình, quật thật mạnh vào người Cao Hầu, khiến cho ông ta treo lơ lửng trên không trung.
“Tôi nói lần cuối cùng, cuộc hội nghị ngày hôm nay sẽ do tôi làm chủ, nhà họ Cao bị loại”.
Lâm Ẩn nói hờ hững.
Anh vừa nói dứt lời.
Cao Hầu bị một luồng sức hút khổng lồ kéo đến trước mặt Lâm Ẩn, anh dồn sức vào cổ tay, một tiếng ầm lớn vang lên, luồng nội lực đáng sợ thâm nhập vào cơ thể người đối diện.
“Á!”.
Gương mặt Cao Hầu toát ra vẻ kinh hãi, ông ta thét lên thảm thiết, cơ thể bị tấn công đến mức máu tươi tuôn đầm đìa rồi đập mạnh xuống mặt đất, hơi thở trở nên gấp gáp dồn dập.
Ông ta nằm im thin thít, gương mặt hằn lên nét sợ hãi, võ công đã bị Lâm Ẩn phế đi.
Cao Hầu có nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Ẩn dám phế đi võ công của ông ta giữa chốn đông người, đồng thời còn giết gà dọa khỉ một cách ngang ngược như thế nữa!
——————–