Trưởng lão bên chi Lâm Huyền Khôn bị giọng điệu của Lâm Ẩn khiến cho hoảng sợ, thực lực ông ta cũng chỉ ở bảng Địa mà thôi, ông ta không phải là đối thủ của Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn…cậu muốn làm gì hả, đây là từ đường, không phải là nơi để cậu láo xược!”, trưởng lão kia run rẩy nói.
“Hừ, Lâm Hiên muốn giết tôi thì tôi giết anh ta thôi”, Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, anh khinh thường nói: “Chuyến đi Ký Châu lần này nhà họ Bùi đã đồng ý trở thành một nhánh của nhà họ Lâm, thực lực nhà họ Lâm ngày càng mạnh lên, vậy tôi có tội gì chứ!”.
Lâm Huyền Khôn thấy trưởng lão bên mình bị hoảng sợ thì chậm rãi đứng dậy nói: “Lâm Hiên chết là vì thực lực không đủ, tôi cũng không nói gì thêm, nhưng mà lần tới Ký Châu này cậu đã đắc tội với nhiều gia tộc như vậy, cậu có biết đã gây ra họa lớn cho nhà họ Lâm không hả”.
Lâm Ẩn nhìn Lâm Huyền Khôn, anh thản nhiên nói: “Đại trưởng lão yên tâm, tôi đắc tội với bọn họ, nếu bọn họ đến đây gây chuyện thì đương nhiên một mình Lâm Ẩn tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
“Được, tôi muốn nhìn xem cậu Ẩn chịu trách nhiệm với cơn tức giận của những gia tộc này thế nào!”.
Lâm Huyền Khôn tức giận cười lớn rồi nói.
“Vậy cũng không phiền đại trưởng lão ông nhọc lòng!”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Đủ rồi, tôi mệt rồi, mọi người lui xuống trước đi, Lâm Ẩn ở lại đây!”, cụ bà khép hờ mắt rồi khẽ nói.
Tuy đám Lâm Huyền Khôn không muốn, nhưng bọn họ cũng không dám trái lời của cụ bà, nên chỉ có thể giận dữ rời đi.
Tất cả mọi người nhanh chóng đi khỏi từ đường, chỉ còn Lâm Ẩn ở lại.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi thì cụ bà mới chậm rãi mở to mắt, cụ bà nói: “Lâm Ẩn, người đứng phía sau cháu rốt cuộc là ai?”.
Lưng cụ bà tựa vào ghế, cụ bà híp lại hai mắt lại, thật ra cụ rất tán thưởng Lâm Ẩn, thằng bé làm việc quyết đoán, hơn nữa chưa dùng tới lực lượng nhà họ Lâm mà đã có thực lực mạnh như thế, đúng là có vài phần phong thái của chồng bà là Lâm Kình Thương.
Chỉ là từ nhỏ Lâm Ẩn đã trưởng thành ở bên ngoài, không biết thằng bé có mấy phần tình cảm với nhà họ Lâm nữa.
Nếu Lâm Ẩn là người của thế lực khác phái tới để âm mưu chiếm lấy nhà họ Lâm, vậy cụ bà sẽ thẳng tay trừ khử Lâm Ẩn.
Nhưng nếu Lâm Ẩn trong sạch và không có ác ý với nhà họ Lâm, thì cụ bà sẽ không ngần ngại bồi dưỡng Lâm Ẩn, thậm chí là để cho Lâm Ẩn trở thành chủ nhân nhà họ Lâm.
Chồng của cụ là Lâm Kình Thương, một mình ông ấy đã đưa nhà họ Lâm từ vị trí đứng cuối trong sáu gia tộc trở thành gia tộc đứng đầu.
Chỉ cần Lâm Kình Thương chưa chết thì nhà họ Lâm cũng không bị lật đổ, nhưng mà cụ bà và Lâm Kình Thương đã lớn tuổi rồi, còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm đây.
Mấy đời nay tuy nhà họ Lâm không coi là kém cỏi, nhưng cũng chỉ gìn giữ được vị trí đứng đầu vốn có, đến lúc cụ bà và Lâm Kình Thương mất rồi thì nhà họ Lâm có khả năng sẽ giống như nhà họ Bùi, dần dần xuống dốc.
Hiện giờ cụ bà nhìn thấy được một tia hy vọng từ trên người Lâm Ẩn, cũng nhìn thấy hy vọng nhà họ Lâm trở nên hưng thịnh.
Lâm Ẩn yên lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Thưa cụ, cháu có bí mật của mình, nhưng mà bí mật của cháu không có ác ý gì với nhà họ Lâm”.
“Trong nhà họ Lâm, người cháu quan tâm nhất cũng chỉ có ông ngoại cháu. Nếu không có ông ngoại ở đây, có lẽ cháu cũng sẽ không trở về nhà họ Lâm!”.
Bí mật lớn nhất của anh chính là thân phận người thừa kế phủ quân của Long phủ, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra, cảm giác của anh đối với nhà họ Lâm chưa tới mức an toàn, nhưng cũng không coi là kém quá, dù sao đây cũng là gia tộc nhà mẹ đẻ anh.
Hơn nữa anh thật sự không hứng thú lắm với vị trí chủ nhân nhà nhà họ Lâm, trong nhà họ Lâm, anh chỉ coi trọng mỗi ông ngoại Lâm Huyền Diệp và bí quyết Lang Gia thôi.
“Về chuyện mẹ cháu, thì đúng là nhà họ Lâm phải xin lỗi mẹ cháu, hy vọng cháu sẽ không ghi hận”, cụ bà thở dài một hơi rồi nói.
“Cụ sẽ xử lý mấy lời phản đối trong nhà họ Lâm, ngày mai sẽ tuyên bố cháu là người thừa kế chính thức của nhà họ Lâm!”.
“Nhưng mà cụ hy vọng cháu đừng giết quá nhiều người”.
“Cụ mệt rồi, cháu về đi!”.
Nói xong cụ bà nhắm mắt lại, tỏ vẻ buồn ngủ.
“Vậy cháu ra ngoài đây!”.
Lâm Ẩn cúi chào cụ bà rồi chậm rãi đi khỏi từ đường, việc cụ bà trực tiếp chỉ định anh là người thừa kế nhà họ Lâm thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh vốn cho rằng lần quay về nhà họ Lâm này sẽ gặp phải không ít khó khăn, nhưng anh vẫn tự tin chỉ cần cụ ông không ra tay thì anh nhất định có thể mang Kỳ Mạt quay về thủ đô, nhưng anh không ngờ rằng thái độ cụ bà sẽ như thế.
Đợi đến khi Lâm Ẩn đi rồi thì cụ bà mới mở mắt ra, ánh mắt cụ xuất hiện vẻ vui mừng, một tiếng “cụ” vừa rồi của Lâm Ẩn thật sự xuất phát từ đáy lòng.
…
“Ông ngoại!”.
Lâm Ẩn đi khỏi từ đường, anh phát hiện ông ngoại còn đang chờ ở bên ngoài.
“Lâm Ẩn, cụ bà nói như thế nào?”.
Lâm Huyền Diệp thấy Lâm Ẩn đi ra thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như hôm nay cụ bà không xử lý Lâm Ẩn trước mặt mọi người, vậy đã chứng minh vẫn còn cách cứu vãn.
“Ông ngoại, khiến ông lo lắng rồi”, Lâm Ẩn bước lên đỡ Lâm Huyền Diệp, anh cười nói.
“Cụ bà bảo ngày mai muốn tuyên bố cháu làm người thừa kế nhà họ Lâm”.
Trong mắt Lâm Huyền Diệp không xuất hiện vẻ vui mừng, mà trái lại ông ấy nhíu mày nói: “Cụ bà nói được thì sẽ làm được, đương nhiên là sẽ không lừa cháu”.
“Nhưng cháu phải cẩn thận, Lâm Huyền Khôn và Lâm Huyền Minh chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, cho dù cháu trở thành người thừa kế nhà họ Lâm thì cũng không thể thả lỏng được”.
“Hơn nữa người của Kiếm Môn cũng tới núi Lang Gia, bọn họ ở bên phía Lâm Huyền Khôn, cháu phải cẩn thận”.
Lâm Ẩn hơi híp mắt lại, mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng: “Không sao, chẳng qua chỉ là lũ tép riu mà thôi!”.
“Nếu bọn họ dám gây chuyện thì cháu sẽ khiến bọn họ chôn xác ở đây!”.
…
Lúc này ở chỗ đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn, đèn đuốc sáng trưng, người của đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều tụ tập đông đủ, sắc mặt bọn họ không tốt lắm.
“Cụ bà thật sự bất công, nếu ngày mai không xử lý thỏa đáng thì tôi sẽ không để yên đâu!”, Lâm Huyền Hạc uống một chén rượu rồi la lớn.
“Huyền Hạc, ông uống nhiều quá rồi, cẩn thận lời nói!”.
Lâm Huyền Minh thấp giọng quát, dù sao đây cũng là đất tổ nhà họ Lâm, không phải là ở bên ngoài.
“Lâm Huyền Minh, cậu cũng quá cẩn thận rồi, bên này là địa bàn của tôi, cụ ông sẽ không biết gì đâu!”, Lâm Huyền Khôn uống một ngụm rượu, ông ta thản nhiên nói.
“Lâm Huyền Khôn, ngày mai làm sao bây giờ? Nếu cụ ông muốn để Lâm Ẩn làm người thừa kế thì phải làm sao?”, Lâm Huyền Minh lạnh giọng hỏi.
“Nếu cụ bà đã bất công như vậy, tôi cũng chỉ có thể khiến nhà họ Lâm đổi chủ!”, Lâm Huyền Khôn thản nhiên nói.
“Sao anh dám…”.
Lâm Huyền Minh giật mình, ông ta không ngờ Lâm Huyền Khôn cũng dám nói ra những lời này, sao ông ta lại tự tin thế?
Lâm Kình Thương vẫn còn sống đấy!
“Nhị trưởng lão không cần hoảng sợ, lần này Kiếm Môn tôi cũng cử cao thủ tới đây, nếu Lâm Kình Thương ra tay thì sẽ có người ngăn lại!”.
Người đàn ông trung niên ôm kiếm đang ngồi bên cạnh Lâm Huyền Khôn thản nhiên nói.
“Hai cao thủ bảng Thiên của Kiếm Môn tôi bị giết chết, nhà họ Lâm phải ăn nói rõ ràng cho tôi, nhất định phải giết chết Lâm Ẩn!”.
——————–