Chương 868: Gặp lại Trần Vi
Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y nhìn đám bảo vệ chặn đường, Bùi Thanh Y đứng dậy nói: “Chúng tôi tới tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay”.
“Hai người…tham gia bữa tiệc từ thiện?”.
Bảo vệ giống như vừa nghe được câu nói hài hước vậy, gã ta cúi gập người cười nói: “Năm nào cũng có người như cậu nói đến tham gia bữa tiệc từ thiện. Cũng không tự đái một bãi mà soi xem, bữa tiệc từ thiện là nơi người như cậu có thể tham gia sao?”.
Lời của bảo vệ khiến mọi người ở cửa khách sạn đều nhìn sang, bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì hàng năm đều có người muốn tới bữa tiệc này, nhưng không ngờ Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y ăn mặc tùy tiện như thế cũng muốn vào trong.
“Chúng tôi không thể tham gia?”.
Bùi Thanh Y liếc nhìn Lâm Ẩn, trong lòng hắn ta kìm nén lửa giận, hắn ta nghĩ đây là thế tục nên không tiện ra tay.
“Tham gia bữa tiệc từ thiện cần phải có thư mời, cậu nghĩ ai vào cũng được hả”, bảo vệ khinh khỉnh nói.
Bùi Thanh Y cau mày, hắn ta thật sự không biết loại bữa tiệc ở thế tục này cần có thư mời, hắn ta lạnh lùng nói: “Tôi là Bùi Thanh Y của nhà họ Bùi ở Ký Châu, tôi muốn vào!”.
“Chà!”.
Lúc này bảo vệ vẫn chưa nói gì thì đã có một giọng nói khinh thường vang lên từ cửa, một thanh niên ăn mặc sang trọng đi cùng một cô gái trang điểm đậm, hắn ta nhìn Bùi Thanh Y và Lâm Ẩn rồi khinh thường nói:
“Gia tộc Ký Châu đến Trung Hải làm loạn, nghĩ Trung Hải tôi không có ai hả?”.
“Muốn chết hả!”, ánh mắt Bùi Thanh Y trở nên lạnh lẽo, hắn ta có chút tức giận, hắn ta không ngờ lại mắc phải lỗi nhỏ thế này trước mặt Lâm Ẩn, hắn ta bị xấu hổ cũng không sao, nhưng nếu khiến cậu Ẩn cũng bị xấu hổ thì hắn ta mắc tội lớn rồi.
Thật ra nếu hắn ta biết cần thiệp mời, thì với thực lực của hắn ta cũng có thể dễ dàng kiếm được hai tấm thiệp mời.
Người thanh niên liếc nhìn Bùi Thanh Y với vẻ khinh thường, hắn ta nói: “Tại sao anh muốn đánh tôi?”.
Cô gái trang điểm đậm bên cạnh hắn ta nhìn Bùi Thanh Y và Lâm Ẩn, trong lòng có chút đáng tiếc. Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y trông rất ưa nhìn, đặc biệt khí chất của hai người họ không phải bình thường.
‘Đáng tiếc lại là hai tên khố rách áo ôm!’.
Cô gái nghĩ thầm nghĩ.
“Được rồi!”.
Lâm Ẩn nói một cách bình tĩnh: “Bảo người gửi hai tấm thiệp mời qua đây!”.
“Vâng!”.
Bùi Thanh Y gật đầu, hắn ta liếc nhìn người thanh niên kia rồi quay đi gọi điện thoại.
“Tỏ vẻ!”.
Người thanh niên khinh khỉnh nói.
“Anh Lâm?”.
Đúng lúc này một giọng nữ có vẻ kinh ngạc vang lên, Trần Vi chạy về phía Lâm Ẩn, cô ta mừng rỡ nói: “Anh Lâm, thật sự là anh, tôi còn tưởng nhận nhầm người chứ!”.
Lâm Ẩn cũng mỉm cười, anh cũng nhớ cô nàng Trần Vi đã gặp ở Tường Vi Châu một năm trước, nhưng không ngờ một năm sau lại gặp cô ta ở Trung Hải.
“Thật trùng hợp, cô Trần!”.
Trần Vi cũng cười nói: “Anh Lâm, anh có thể vào cùng tôi, thiệp mời của tôi có thể mang hai người vào!”.
Trần Vi cũng nhìn thấy tình hình vừa rồi của Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y, nhưng cô ta cũng biết thân phận của Lâm Ẩn không đơn giản, nếu không gia tộc Cromir sẽ không khách sáo với Lâm Ẩn khi ở Tường Vi Châu như thế.
Với thực lực của Lâm Ẩn thì có thể dễ dàng lấy được thiệp mời.
“Trần Vi, đừng bao đồng!”.
Người thanh niên thấy vậy thì hét lên với Trần Vi, gã ta vừa chế giễu Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y thì Trần Vi lại định đưa bọn họ vào. Đây không phải là tát vào mặt hắn ta sao?
“Bạch Vũ, Lâm Ẩn là bạn tôi, tôi làm gì không đến lượt anh lo!”.
Trần Vi nói xong thì dẫn Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y đi về phía khách sạn, có Trần Vi dẫn đường bảo vệ ở cửa cũng không dám ngăn cản, thực lực của nhà họ Trần vẫn rất mạnh ở Trung Hải.
Người thanh niên không ngờ Trần Vi lại không nể mặt hắn ta, nhà họ Trần cũng là một gia tộc hạng hai ở Trung Hải, không hề yếu hơn nhà họ Bạch, mà hắn ta cũng không quen biết gì Trần Vi.
“Anh Bạch, giờ phải làm sao?”, cô gái trang điểm đậm bên cạnh Bạch Vũ nhẹ giọng hỏi.
Bạch Vũ dường như đã nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hắn ta xuất hiện ý cười: “Đi vào trong, đến lúc đó sẽ cho bọn họ biết mặt!”.
Sau khi đi tới tầng cao nhất của khách sạn thì lập tức cảm thấy đẳng cấp bên trong đã tăng lên nhiều, những người bên trong đều ăn mặc chỉnh tề đóng hộp, các cô gái trang điểm tinh xảo, trang sức lung linh. Mặc dù bề ngoài có thể không đẹp, nhưng khí chất đã thể hiện được địa vị của bọn họ.
Nhiều người thậm chí trông khá quen, đã đóng vai chính trong một số chương trình truyền hình hoặc phim, trong đó cũng có một số ngôi sao nổi tiếng.
Khi Trần Vi đưa Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y lên tầng cao nhất thì đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Trần Vi là một viên ngọc quý của Trung Hải, Kim Đào trước kia đã theo đuổi Trần Vi, nhưng bây giờ Kim Đào đã chết vì chọc phải gia tộc Cromir ở Tường Vi Châu, bây giờ không còn Kim Đào thì rất nhiều người muốn mon men đến làm quen.
Sau khi Lâm Ẩn và những người khác đi vào thì Bạch Vũ và cô gái đi cùng cũng tới, hắn ta liếc nhìn Lâm Ẩn và Trần Vi, sau đó thì quay người đi về phía một nhóm người.
“Bạch Vũ, sao anh đến muộn thế?”.
Bạch Vũ vừa tới thì gã tóc vàng đã đi đến chào hỏi.
“Đừng nói nữa, tôi đụng phải hai tên khố rách áo ôm ở dưới lầu. Không ngờ hai bọn họ lại được Trần Vi đưa lên đây. Anh Lư đâu, tôi nghĩ giữa Trần Vi và tên nhóc đó có gì đó”.
Bạch Vũ xua tay nói.
“Tin lớn đó, anh Khải ở đằng kia!”.
Khuôn mặt của gã tóc vàng xuất hiện nụ cười. Lư Khải ban đầu vì ngại mặt mũi của Kim Đào nên mới không ra tay với Trần Vi. Bây giờ Kim Đào đã chết, Lư Khải cũng bắt đầu theo đuổi Trần Vi. Nếu bây giờ gã nghe thấy Trần Vi đang ở cùng tên đàn ông khác, còn là một tên nghèo, như thế không phải là tát vào mặt anh Khải sao?
Anh Khải là cậu cả nhà họ Lư, một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải!
“Trần Vi, cô có biết nhà họ Tiền không?”.
Lâm Ẩn và Trần Vi đứng ngoài ban công thưởng thức cảnh đêm của Trung Hải, Lâm Ẩn đột nhiên hỏi.
“Nhà họ Tiền?”.
Trần Vi cau mày, cô ta suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Ở Trung Hải hình như chưa từng nghe nói đến nhà họ Tiền, nhưng trong giới lánh đời có một nhân vật họ Tiền có quan hệ tốt với con cái của các gia tộc lớn ở Trung Hải. Tôi sẽ tìm hiểu giúp anh sau”.
“Ừ!”.
Lúc này có tiếng cảm thán vang lên, Lâm Ẩn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai và một đám người đi tới, trong đó có Bạch Vũ vừa mâu thuẫn ngoài cửa.
Lâm Ẩn cau mày, anh cảm thấy không vui khi bị làm phiền.
“Tiểu Vi, sao tới mà không bảo tôi xuống đón”, Lư Khải bước nhanh, gã hoàn toàn không để ý đến Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y, gã đưa tay nắm lấy cổ tay Trần Vi rồi nói.
Trần Vi liếc nhìn Lâm Ẩn rồi khéo léo tránh bàn tay đang nắm lấy của Lư Khải, cô cười nói: “Anh Lư cứ nói đùa. Tôi và bạn tôi đang trò chuyện, anh Lư cứ làm việc của mình đi”.
Sắc mặt Lư Khải đột nhiên lạnh đi, mặc dù vừa rồi ánh mắt của Trần Vi nhìn Lâm Ẩn rất mơ hồ, nhưng gã vẫn nhận ra được.
Lư Khải thu lại nụ cười khóe miệng, gã cứng rắn nói:
“Tiểu Vi, hai người này là bạn của cô, không phải nên giới thiệu cho tôi biết sao?”.
——————–