Chương 877 – Chém một kiếm
“Thứ dị hợm, chết đi!”.
Thiên sứ máu thét lên bằng âm thanh từ bụng, tia máu chuyển động xung quanh nó, một con rồng phương Tây được kết lại từ cương khí màu máu gầm rú lao về phía Lâm Ẩn.
Trong lúc thiên sứ máu nói chuyện, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như nước, chỉ có ống tay áo của anh phất lên.
Thanh kiếm to lớn trên đỉnh đầu mang theo khí thế mạnh mẽ hơn người, cách không chém xuống.
Những người đang quan sát đều cảm thấy sợ hãi, lẽ nào lần này có thể phân chia thắng bại rồi hay sao? Là cao thủ Lâm Ẩn đến từ phương Đông mạnh hơn, hay là thiên sứ trong truyền thuyết phương Tây mạnh hơn.
Mọi người đều sử dụng cương khí hộ thể, ai nấy cũng nhìn trận đấu một cách chăm chú.
Lâm Ẩn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào khi đối mặt với con rồng máu rít gào xông về phía mình, anh chỉ giơ tay phải đè xuống giữa không trung rồi thét:
“Trảm!”.
Thanh kiếm khổng lồ chém mạnh vào giữa thân con rồng máu cực lớn kia.
Mọi người cứ ngỡ rằng cuộc giao đấu này giống hệt như sao hỏa đâm vào trái đất vậy, là cuộc giao đấu đỉnh cao của cao thủ phương Đông và phương Tây, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, kể cả năm hiệp sĩ phán xử.
Thanh kiếm khổng lồ chém đứt con rồng máu to lớn kia thành hai nửa dễ như bỡn, hơn nữa khí thế không giảm đi, trong chốc lát đã chém lên đầu thiên sứ máu.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Cương khí cuộn trào trong điện, mặc dù những vách tường trong điện hiện lên ánh sáng thánh, nhưng vẫn không chống đỡ nổi uy lực từ một kiếm của Lâm Ẩn, cả căn điện đều vỡ tan nát, chỉ còn sót lại bãi hoang tàn mà thôi.
Lúc khói bụi dần đần tan biến, một cao thủ phương Tây thấp giọng lẩm bẩm: “Ai thắng thế?”.
Khi nãy bọn họ chỉ nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ đứng trên đầu thiên sứ máu, rồi cương khí nổi lên cuồn cuộn ngay, bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình, vốn không có thời gian phân biệt xem ai thắng ai thua.
Những người khác đều nhìn về phía trận đấu chăm chú.
Chỉ có hai người Liễu Thanh Ti và Brady được Lâm Ẩn bảo vệ sau lưng, không hề bị cương khí cuồn cuộn công kích, thấy Lâm Ẩn chém thiên sứ máu do năm vị hiệp sĩ phán xử hợp thành làm đôi, dễ dàng như cắt đậu hũ vậy.
Khói bụi nhanh chóng tan biến hết.
“Sao có thể thế được!”.
Zeus nhìn năm thi thể bị chém đứt nửa người nằm trên mặt đất, ánh mắt ông ta toát ra vẻ kinh ngạc, năm hiệp sĩ phán xử là kẻ mạnh bước nửa chân vào Thần Cảnh, nhưng bây giờ lại thành năm thi thể nằm trên mặt đất.
“Thực lực của năm người này cũng không tệ, mặc dù có thể phát huy được sức công kích nửa bước Thần cảnh, nhưng chỉ có cái vỏ ngoài mà thôi, không có thực lực của cao thủ bước nửa chân vào Thần cảnh thì làm sao có thể làm người khác bị thương!”.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, anh nói:
“Yếu quá!”.
Đúng là thiên sứ máu cũng được xem như đã bước nửa chân vào Thần cảnh, hơn nữa trong thần điện còn có ánh sáng thánh hộ thể, thực lực còn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng nếu như gặp cao thủ bước nửa chân vào Thần Cảnh thì Thiên sứ máu chỉ có thể bị lấn lướt, còn nếu đối đầu với cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, e là người ấy sẽ không đỡ nổi một chiêu của thiên sứ máu.
Caesar nhíu mày, cơ thể của ông dần dần biến mất giữa bóng tối.
Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, anh cong ngón tay bắn đi, kiếm khí rực rỡ nhắm thẳng ra ngoài cửa.
“Bốp!”.
“Á!”.
Một tiếng vang lớn cất lên, cơ thể của Caesar dần dần hiện ra, cánh tay trái của Caesar bị ánh kiếm của Lâm Ẩn chặt đứt.
“Sao cậu lại phát hiện ra tôi?”.
Caesar nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngạc nhiên, ông ấy đã sử dụng chiêu thức này trong những lúc lâm nguy, nhiều lần thoát khỏi tay cao thủ, đây cũng là lý do vì sao ông ấy có đủ can đảm đến Thần điện, chỉ có điều ông ấy vừa muốn đi lại bị kiếm của Lâm Ẩn chém đứt tay trái, ép ông ấy hiện thân.
“Bộ khó phát hiện lắm sao?”.
Lâm Ẩn nói hờ hững, sau khi tu luyện lên Thần cảnh sẽ có Thần giác, bây giờ chỉ cần Lâm Ẩn muốn xem thì không có gì trong vòng hai ngàn mét thoát khỏi tầm mắt anh.
Caesar sử dụng sức mạnh bóng mờ trước mặt cao thủ Thần cảnh thì chỉ tổ tự rước lấy nhục mà thôi.
“Caesar, ông cố Lâm Kình Thương của tôi ở đâu?”, Lâm Ẩn nhìn Caesar rồi đanh giọng mà nói.
Cụ bà nói Caesar và Lâm Kình Thương là bạn tốt của nhau, nhưng Lâm Kình Thương mất tích ở Vi Châu, còn Caesar lại tham gia bao vây tấn công mình, chắc hẳn Caesar đã lừa gạt Lâm Kình Thương, thậm chí còn ra tay với cụ ấy nữa.
“Có phải cậu Lâm hiểu lầm không?”.
Caesar miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Lâm Kình Thương không hề đến tìm tôi, làm sao tôi biết Lâm Kình Thương ở đâu?”.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, anh cười nhạt: “Không thấy quan tài không đổ lệ!”.
Anh duỗi tay ra, vừa búng ngón tay đã có ngọn lửa như hoa sen đỏ cháy rực lên, ngọn lửa sen đỏ chậm rãi thâm nhập vào cơ thể của Caesar trước ánh mắt kinh sợ của ông ấy.
“Có thể chống chọi lại ngọn lửa này thì tôi sẽ tin lời ông nói là thật!”.
Giọng nói của Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh.
Ở dưới chân anh, Caesar điên cuồng lăn lộn, gương mặt toát ra vẻ đau đớn như đang chịu hình phạt tàn khốc vậy.
Sau khi bước bên Thần cảnh đã có thể khống chế một thần nguyên khí từ trời đất, ngọn lửa sen đỏ ngày là do anh ép nguyên khí lửa giữa trời và đất mà thành.
Trước kia anh thấy chiêu này trong tàng thư các ở Long phủ, vốn dĩ cứ nghĩ rằng sách chỉ nói hươu nói vượn mà thôi, không ngờ sau khi lên Thần cảnh mới có thể sử dụng.
Ngọn lửa sen đỏ lấy chân nguyên trong cơ thể con người làm chất dinh dưỡng, thiêu đốt chân khí và linh hồn trong cơ thể, khiến cho con người đau đớn vô cùng, nguyên khí của người nào càng mạnh mẽ thì người đó sẽ càng thấy đau đớn.
Dưới cơn thiêu đốt của ngọn lửa, đến cao thủ Thần cảnh không chịu đựng nổi, huống hồ chi là Caesar.
“Lâm Kình Thương ở trong rừng ma quỷ ở Bắc Cực Băng Nguyên, tôi lừa ông ta, nói rằng ngài Cố và linh quả Huyền Nguyên nằm trong rừng Ma Quỷ, ông ta và tôi đi vào trong đó để giết ngài Cố cho cậu rồi không trở ra nữa!”.
Caesar kêu la thất thanh: “Lâm Ẩn, cậu giết tôi đi, cho tôi chết nhanh một chút!”.
Lâm Ẩn nhíu mày lại, không ngờ Lâm Kình Thương lại bị Caesar lừa đi vào trong rừng Ma Quỷ, anh đã từng nhìn thấy miêu tả về rừng Ma Quỷ trong sách quý ở Long phủ, đó là nơi nguy hiểm nhất trong Bắc Cực Băng Nguyên, từ ngàn năm nay, số người có thể bước ra khỏi rừng Ma Quỷ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có điều thế hệ đi trước để lại linh quả Huyền Nguyên trong Long phủ cũng bước ra từ rừng Ma Quỷ.
Lâm Ẩn im lặng trong giây lát, rừng Ma Quỷ quá đỗi nguy hiểm, nhất định phải tìm ông cố, có điều phải giải quyết đám người ngài Cố, dọn dẹp sạch sẽ Long phủ rồi tính tiếp.
“Giết… Giết… Tôi đi!”.
Caesar lăn lộn trên mặt đất, ông ấy khổ sở van nài.
Lâm Ẩn búng ngón tay, một ngọn lửa bắn trúng người Caesar, cơ thể Caesar lập tức bùng cháy, đến xương cốt cũng không còn.
Sau khi giải quyết xong Caesar, Lâm Ẩn quay đầu nhìn Zeus.
Ông ta giật mình, cố gắng kềm chế nỗi sợ trong lòng rồi hỏi khẽ: “Lâm Ẩn, Caesar đã bị cậu giết rồi, năm hiệp sĩ phán xử của tôi cũng đã bị cậu giết rồi, chuyện này cứ cho qua như vậy đi!”.
“Ha!”.
Lâm Ẩn nở nụ cười khinh miệt, anh nói với giọng lạnh lùng: “Nếu như tôi nói không thì sao!”.
Lúc ra tay với anh không nhường bước, bây giờ lại muốn dàn xếp ổn thỏa, làm gì có chuyện đơn giản như thế.
“Chàng trai trẻ, chuyện này ngừng lại ở đây đi, nếu như còn tiếp tục nữa cũng không tốt cho cậu và Thần Ánh Sáng của tôi!”.
Một ông lão mặc đồ trắng, râu mọc đầy trên mặt chậm rãi đi về phía sau lưng Zeus từ cánh cửa nhỏ, lão ta lên tiếng với vẻ lạnh lùng.
“Odin!”.
——————–