Chương 895: Chiến lên tận chín tầng mây
“Trời ơi!”.
Đám người cụ Tiền trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh này, tuy bố cụ ta cũng là cao thủ Thần cảnh, nhưng cụ Tiền chưa từng tận mắt chứng kiến cuộc chiến đẳng cấp Thần cảnh bao giờ.
“Đây là Thần cảnh sao?”.
Ngài Cố thấy cảnh này cũng ngơ ngác, tự lẩm bẩm trong miệng.
“Cố Đại, nộp mạng đi!”.
Hoàng Long gầm lên một tiếng, lần nữa bay vụt về phía ngài Cố, tuy lão ta tự biết rằng bản thân không phải đối thủ của ngài Cố, nhưng kể từ khi biết cháu mình bị ngài Cố giết chết, ngày đêm trong lòng lão ta chỉ muốn báo thù. Bây giờ thù đã ở trước mắt, ông ta thật sự không nhịn được cơn hận trong lòng!
Ngài Cố nở nụ cười khinh thường, cách không tung một chưởng vụt thẳng đến mặt của Hoàng Long.
Oành!
Oành!
Cơ thể của cụ Tiền xuất hiện trước người của Hoàng Long chân nhân, liên tiếp tung ra hai chưởng, đỡ được một kích vừa rồi của ngài Cố.
“Hoàng Long, anh và Thanh Long đi xử lý đám cấp dưới của Cố Đại đi, nghe danh ngài Cố đã lâu, giao lão ta cho tôi!”.
Cụ Tiền khẽ mỉm cười, nói như thế.
Hoàng Long cũng tự biết bản thân không là gì trước ngài Cố cả, ở lại cũng chỉ khiến cụ Tiền thêm gánh nặng mà thôi, phải trút hết cơn giận dữ đang hừng hực cháy này xuống đầu đám thuộc hạ của ngài Cố mới được.
“Cụ Tiên, tôi đi theo trông Hoàng Long!”.
Thanh Long nói xong thì xoay người đuổi theo sau Hoàng Long chân nhân, tuy thuộc hạ của ngài Cố đa số đều có tu vi bảng Địa, nhưng vẫn có năm cao thủ bảng Thiên và một vị trên bảng Thiên. Hoàng Long và hắn cũng chỉ vừa đột phá lên được trên bảng Thiên, một mình Hoàng Long liều lĩnh xông vào rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cụ Tiền thấy Thanh Long và Hoàng Long chân nhân rời đi, trên mặt lộ nụ cười nhạt, nói với ngài Cố:
“Nghe danh Cố Thiên Vương đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt!”.
Cụ Tiền xuất thân từ gia tộc võ đạo, bố lại là cao thủ Thần cảnh, ánh mắt của cụ ta sắc bén đến nhường nào chứ. Vừa nhìn cụ ta đã nhận ra gốc gác của ngài Cố rõ ràng là không ổn định, chắc hẳn đã sử dụng bí thuật đốt cháy giai đoạn mới leo được nửa bước vào Thần cảnh, đời này lão ta đã vô vọng với cảnh giới này rồi.
“Ngông cuồng!”.
Ngài Cố tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn cụ Tiền rồi cất tiếng với giọng lạnh tanh: “Hôm nay tôi sẽ cho ông xem sự chênh lệch giữa cao thủ Thần cảnh và cao thủ trên bảng Thiên!”.
“Đến khi ông chết rồi, tôi sẽ không để nhà họ Tiền còn sót lại một cọng cỏ nào!”.
Cụ TIền lắc đầu, hờ hững đáp: “Nếu tôi gặp phải người khác đã bước nửa bước vào Thần cảnh, tôi sẽ quay đầu bỏ chạy ngay, nhưng với ông, tôi cảm thấy mình có thể đấu được một trận!”.
Nói xong, cụ Tiền nghiêng người tiến lên, bỗng lao thẳng vào ngài Cố!
…
Giữa trận.
Chỉ thấy sát khí xông qua xông lại như định cắn xé ai.
“Trò vặt!”.
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng.
Trên người Lâm Ẩn bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, sau đó gió táp ở phàm trần này đều ngưng lại, chẳng ngờ anh lại liên tục bay cao lên trên không, đó là do được ánh sáng xanh đã nâng cao anh lên, quanh thân anh như có bóng rồng thần lấp lóe xuất hiện.
Nếu có người phàm ở đây thấy cảnh tượng này, chắc hẳn họ sẽ lập tức quỳ xuống bái xá, thờ phụng như gặp được thần linh!
Cao thủ Thần cảnh có thể đạp lên hư không mà đi, luyện gió thành đao, hơi thở thành sấm, xông vào lửa không cháy, dẫm xuống nước không chìm. Đây là lần đầu tiên Lâm Ẩn bộc lộ toàn bộ sức mạnh sau khi lên được Thần cảnh, cho dù là cuộc chiến ở thần điện khi trước, anh cũng chỉ dùng một phần thực lực của mình mà thôi.
Người đàn ông tóc trắng này lai lịch bí ẩn, anh không thể không dùng toàn lực để ứng phó được.
Lúc này bóng mở của Thần Long cùng cột sát khí màu đen ngày càng dâng cao, như thể song hành với sao trời.
“Lâm Ẩn, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy sự mạnh mẽ của người dòng chính nhà họ Bạch!”.
Người đàn ông tóc trắng đứng lơ lửng trên cao mấy trăm mét, tinh thần tựa như đại dương mênh mông ùn ùn kéo tới, trong giọng nói lộ ra vẻ hờ hững thản nhiên.
“Nhà họ Bạch? Hình như trong giới lánh đời đâu có nhà họ Bạch nào đâu!”.
Trong giọng nói của Lâm Ẩn mang theo sự nghi hoặc, nhìn chung lịch sử trong giới lánh đời, anh chưa từng nghe nói đến một nhà họ Bạch hùng mạnh, người đàn ông trước mắt này tuy đầu tóc đã trắng phơ, nhưng tinh khí thần đều vô cùng trẻ trung, không lớn hơn anh được bao nhiêu, một cao thủ Thần cảnh trẻ tuổi như vậy, không thể không nổi danh mới đúng.
“Hừ! Cái giới lánh đời phàm tục cậu nắm giữ kia sao sánh được với vương tộc của tôi?”.
Người đàn ông tóc trắng trông rất coi thường giới lánh đời, như thể tất cả các gia tộc lớn trong đấy đều là con sâu cái kiến trước vương tộc của gã thôi.
“Lâm Ẩn, mặc dù thực lực của cậu không tệ, thế nhưng xuất thân của cậu quá thấp, sự mạnh mẽ của vương tộc cậu chẳng tài nào tưởng tượng được đâu, cao thủ Thần cảnh trong vương tộc cũng chỉ là một trưởng lão bình thường thôi, chỉ có những cao thủ đã đột phá Thần cảnh mới nắm giữ được quyền lợi chân chính.
Người đàn ông tóc bạc nói: “Vốn chỉ cần cậu mở cửa đá ra, để mặc tôi lấy hai món đồ, tôi cũng có thể tha cho cậu một mạng, nhưng bây giờ cậu chắc chắn phải chết rồi!”.
“Nhiều lời vô ích, anh dám ra tay với sư phụ tôi, thì chắc chắn không thể bước khỏi Long Đảo này!”, Lâm Ẩn đứng ngạo nghễ trên hư không, đáp lời một cách hờ hững, nếu người đàn ông tóc trắng kia không ra tay với sư phụ anh, anh chắc hẳn đã thấy e dè trước thực lực của vương tộc kia rồi thỏa hiệp, nhưng ân tình giữ sư phụ với anh là bát ngát mênh mông, thù này không thể không báo!
“Được được được!”.
“Đừng tưởng rằng giết được mấy tên Thần cảnh bịp bợm ở phương Tây là có thể tung hoành trên thế gian, cũng không phải tôi chưa từng giết Thần cảnh đâu! Vậy thì tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh chân chính của Thần cảnh!”.
Nói xong, gã duỗi một bàn tay trắng bệch ra, nắm lại giữa không trung.
“Ầm ầm!”.
Một nắm đấm khổng lồ bọc lửa bỗng lao xuống từ chín tầng trời, dẫn theo có gió lốc xung quanh nhắm thẳng vào người Lâm Ẩn, nắm đấm khổng lồ kia còn chưa tới, mà hơi nóng ngập tràn đất trời của nó đã đủ thiêu trụi người ta.
Một đòn mở đầu của người đàn ông tóc trắng này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với một kích dốc toàn lực của Thiên sứ ở thần điện khi trước, chỉ tùy tiện vung một chiêu mà đã có thể chớp mắt diệt trừ được cao thủ dưới Thần cảnh.
“Hừ!”.
Lâm Ẩn thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên.
“Ầm ầm ầm!”.
Trong hư không như có một cối xay khổng lồ đang chuyển động, trên chín tầng trời bỗng nổi gió cuồn cuộn, cái bóng Thần Long phía sau Lâm Ẩn cũng nhẹ nhàng duỗi móng vuốt ra, nghênh đón nắm đấm khổng lồ ngập tràn sát khí kia.
“Oành!”.
Móng vuốt của Thần Long tiếp tục cuốn lấy nắm đấm khổng lồ kia, trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông tóc trắng kia, nắm đấm ngập sát khí đã bị một chiêu tùy tiện của Lâm Ẩn đập thành phấn vụn, sát khí tứ tán khắp nơi, trên không trung như thể hình thành một đóa khói hoa màu đen óng ánh.
“Sao lại thế được!”.
Người đàn ông tóc trắng kinh ngạc thốt lên, tuổi của Lâm Ẩn còn trẻ hơn gã, nhưng chân khí quanh thân hùng hậu, vậy mà còn lớn mạnh hơn cả gã, cho dù Lâm Ẩn có được đặt vào trong vương tộc, thì cũng phải là thiên tài đứng hàng đầu, chỉ có mấy kẻ quái vật mới có thực lực mạnh mẽ như vậy khi ở tuổi Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn này buộc phải diệt!
Trong ánh mắt của người đàn ông tóc trắng lóe lên tia tàn độc, trong lòng đã không che nổi sát ý với Lâm Ẩn, gã chậm rãi nói: “Hôm nay, cậu không thể sống nữa!”.
“Ồn ào!”.
Lâm Ẩn hờ hững nói một câu, lập tức vung tay về phía người đàn ông tóc trắng.
“Thanh Long Tham Trảo!”.
Bóng mờ Thần Long lại lần nữa cuộn lại, trông y như thật, một vuốt rồng dài hơn mười mấy mét bỗng nhiên duỗi ra chộp tới phía người đàn ông tóc trắng.
“Phá!”.
Người đàn ông tóc trắng hô to một tiếng, sát khí màu đen quanh thân cuồn cuộn không dứt.
Vô số luồng sát khí màu đen tỏa ra cuồn cuộn dưới áo choàng đen của gã, ở giữa không trung hình thành một tấm chắn cực lớn, nhìn từ xa, như thế một khoảng không lớn vài mét đã bị sát khí màu đen kia cắt ra một mảnh cho riêng nó!
——————–